HOA HỒNG ĐEN: NỔI LOẠN VÀ SA ĐOẠ

Kính Nhã Viên là nhà riêng của Lâm Nhã An tại Hong Kong. Nơi này được xây dựng thành một tứ hợp viện cổ kính giữa lòng Hong Kong đầy rẫy những tòa nhà cao tầng cùng biệt thự xa hoa. Kể từ khi về nước, Lâm Nhã An cùng con trai Lâm Tử Hạo vẫn luôn sống ở đây.


"Vu tiên sinh, ngài đến rồi!" Chị Phi mở cửa chào đón Vu Kính Trung bằng nụ cười nồng hậu.


Chị Phi là một người phụ nữ trung niên độ tuổi ngũ tuần, thân hình có chút mập mạp. Khuôn mặt hiền từ, phúc hậu. Chị được Lâm Nhã An thuê về làm giúp việc cách đây không lâu.


"Bà chủ của tôi đang đợi Vu tiên sinh ở bên trong." Băng qua hành lang dài nối liền các dãy nhà, chị Phi dẫn Vu Kính Trung tới trước một cánh cửa phòng lớn. Chị quay sang nói với ông.


"Cô ấy bảo tôi tự vào ư?" Vu Kính Trung chỉ tay vào cửa, nhỏ giọng hỏi.


"Vâng thư ngài." Chị Phi lại mỉm cười, gật đầu khẽ đáp. Dứt lời, chị xin phép rời khỏi, chỉ còn Vu Kính Trung một mình đứng đó.


Vu Kính Trung đột nhiên cảm thấy tâm trạng căng thẳng. Ngoại trừ lần gặp trong tiệc sinh nhật, ông vẫn chưa tiếp xúc với Lâm Nhã An thêm bất cứ lần nào nữa. Bây giờ, bà bất ngờ gọi ông tới nhà, chẳng biết là có chuyện gì nữa.


Khẽ hít sâu, Vu Kính Trung chậm rãi đẩy cửa bước vào. Lập tức, ông thấy Lâm Nhã An đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế quý phi sang trọng. Tóc đen bối hờ. Khuôn mặt không trang điểm vẫn rất thu hút. Bà chỉ mặc một chiếc váy ngủ màu đỏ bằng lụa mềm. Tà váy xẻ dọc để lộ đôi chân thon dài trắng trẻo. Bầu ngực căng đầy lấp ló sau lớp lụa mỏng, phập phồng lên xuống theo từng nhịp thở.


Không hổ danh là 'Tiểu thư xinh đẹp nhất Hong Kong' một thời. Mặc dù đã qua tuổi bốn mươi, nhưng nhan sắc của Lâm Nhã An chắc chắn vẫn khiến khối người phải ngấm ngầm ghen tị.


Vu Kính Trung có chút ngỡ ngàng. Bởi trong kí ức của ông, bà chưa từng ăn mặc như vậy. Quyến rũ, nhưng chẳng hề mất đi vẻ quý phái trời sinh từ tận trong xương tủy.


Lâm Nhã An thấy người chồng của mình đã tới. Bà đứng dậy, đàn khẩu nhếch lên tạo thành nụ cười diễm lệ: "Anh đến rồi. Để em đợi lâu quá!"


"Xin lỗi em!" Vu Kính Trung gãi đầu ái ngại. Ông vội giải thích: "Tại đường hôm nay khá tắc."


"Không sao đâu. Em cũng đoán là vậy." Lâm Nhã An ôn hòa đáp. Bà khoác tay ông, dịu dàng bảo: "Em biết anh phải tăng ca, chắc chắn chưa ăn tối. Cho nên đã làm mấy món anh thích nhất rồi đấy!"


"Nhưng..." Vu Kính Trung vẻ mặt khó xử: "Bây giờ đã hơn chín giờ. Anh còn phải về nhà."


"Thế thì ít nhất anh cũng nên ăn xong mới về chứ." Lâm Nhã An tỏ ra hờn dỗi: "Đồ ăn em đã nấu xong cả rồi. Chẳng lẽ lại đổ hết đi."


Vu Kính Trung nghe bà nói thế. Ông bất giác liếc mắt về phía một bàn đồ ăn thơm phức đằng xa. Quả thật, ông có chút đói bụng.


"Thôi được. Ăn xong thì anh về vậy."


...


"Nhã An, món chân giò kho này của em ngon thật đấy! Ăn đậm vị lại béo ngậy." Vu Kính Trung vừa ăn vừa tấm tắc khen ngợi. Tài năng nấu nướng của Lâm Nhã An, ông từng được cảm nhận trong suốt mười mấy năm hôn nhân. Quả thật là chẳng có gì mà chê.


"Ngon thì anh ăn nhiều một chút để bồi bổ. Đừng lao lực quá kẻo đổ bệnh." Lâm Nhã An gắp thêm một miếng chân giò kho vào bát Vu Kính Trung. Rồi, bà buông đũa đứng lên, bê một bình Hồng Lộ tửu và hai cái chén nhỏ từ phía bàn trà về bên này.


Rót rượu vào lưng chừng chén, Lâm Nhã An đẩy một chén tới chỗ Vu Kính Trung.


"Kính Trung, chúc mừng anh!" Hai người cụng chén với nhau. Lâm Nhã An đột nhiên nói lời chúc mừng.


"Ha ha, chúc mừng anh điều gì?" Vu Kính Trung bật cười thành tiếng. Ông trêu chọc hỏi bà.


"Em lấy danh nghĩa bạn bè, chúc mừng anh lên chức ba lần nữa." Lâm Nhã An uống một ngụm nhỏ, mỉm cười nâng chén: "Đợi lúc đứa bé ra đời, Thẩm muội vào cửa thì chính là song hỉ lâm môn rồi."


"Ha ha, cảm ơn em!" Vu Kính Trung tâm trạng vui vẻ, một hơi uống cạn chén rượu. Lâm Nhã An từng bảo, hai người có thể là bạn bè sau ly hôn. Nên ông đối với bà tuyệt đối không đề phòng.


Nhưng ông lại chẳng hề để ý. Khoảnh khắc ông nâng chén, đôi mắt người đối diện trong thoáng chốc khẽ xao động.


Một chén
Hai chén
Ba chén...


Hai người vừa hàn huyên vui vẻ vừa uống cạn cả bình rượu từ lúc nào chẳng hay. Lâm Nhã An chậm rãi đặt cái chén trống không lên bàn. Bà im lặng nhìn người đàn ông đã say mèm đến mức đổ gục xuống bàn, khẽ thở dài một tiếng: "Bình thường em hay trách anh uống nhiều rượu, không nghĩ tới hôm nay chính em lại tự động chuốc say anh."


Lâm Nhã An đi sang chỗ Vu Kính Trung ngồi, ý đồ muốn đỡ ông về giường mình. Bất chợt, người đang say bí tỉ kia đột ngột lẩm bẩm. Ghé tai lại gần, liền nghe rõ hai tiếng 'Chi Lăng' liên tục.


Lâm Nhã An cười khổ. Ở bên cạnh vợ mà cứ nhớ tình nhân chắc cũng chỉ có một mình ông chồng cũ này của bà. Đỡ lấy Vu Kính Trung, Lâm Nhã An giọng điệu ngọt nhạt: "Đêm nay, người ở cùng anh không phải Thẩm Chi Lăng. Mà là em, vợ hợp pháp duy nhất của anh, Lâm Nhã An."


"Nhã An?" Vu Kính Trung ngạc nhiên. Ông hướng đôi mắt lờ đờ nhìn sang nữ nhân bên cạnh, bất giác mỉm cười: "Nhã An...hôm nay em...rất đẹp..."


Đẹp?


Sắc mặt Lâm Nhã An hơi dịu đi. Bà khẽ nhỏ giọng thì thầm: "Kính Trung, đây là lần đầu tiên anh khen em đẹp đấy! Anh có biết không?"


Giường ngủ cách bên ngoài một tấm bình phong bằng gỗ. Lâm Nhã An đặt Vu Kính Trung nằm xuống giường. Bà ngồi bên cạnh ông. Bàn tay mảnh khảnh lướt nhẹ trên khuôn mặt nam nhân bản thân yêu nhất.


Ý thức của Vu Kính Trung có chút thanh tỉnh, nhưng phần nhiều vẫn say. Ông cầm tay Lâm Nhã An, ánh mắt trìu mến nhìn bà: "Nhã An, chúng ta đang ở đâu vậy?"


"Đây là phòng ngủ của vợ chồng mình." Lâm Nhã An nói nhỏ với Vu Kính Trung: "Đêm nay ở lại cùng em, nhé?"


"Được. Theo ý em."


"Kính Trung, mau cởi đồ giúp em đi!"


...


Váy ngủ đỏ rực của phụ nữ cùng quần âu và áo sơ mi của đàn ông bị ném la liệt dưới sàn nhà.


Trên chiếc giường lớn được thiết kế theo phong cách cung đình, hai thân thể nam nữ quấn quýt lấy nhau. Mồ hôi túa ra, tiếng rên rỉ không ngừng...


Lâm Nhã An bước xuống giường, nhặt chiếc váy bị Vu Kính Trung ném dưới sàn mặc vào người. Hơn một năm trời không ân ái, bây giờ lại cùng nhau như vậy, khiến cơ thể bà có chút nhức mỏi.


Liếc mắt về phía kệ đặt đèn ngủ, Lâm Nhã An thấy điện thoại của Vu Kính Trung đang rung lên không ngừng. Cầm lấy nó, bà vội đi ra khỏi phòng.


Nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, Lâm Nhã An lạnh lùng nhếch môi. Bây giờ đã hơn mười một giờ đêm. Cô ta không gọi mới là kì lạ.


"Alo!" Quyết định nghe máy, giọng điệu Lâm Nhã An bình thản.


"Cô là ai? Tại sao lại nghe điện thoại chồng tôi?" Ở đầu kia, Thẩm Chi Lăng gấp gáp hỏi.


Từng cơn gió lạnh thổi tới. Lâm Nhã An vuốt lại mái tóc hơi rối, vẻ mặt tỉnh bơ: "Thế nào? Nhanh như vậy đã quên tôi rồi ư, Thẩm muội!"


"Lâm Nhã An?" Thẩm Chi Lăng sửng sốt. Dường như bà ta có chút tức giận: "Kính Trung đâu?"


"Kính Trung ấy à..." Lâm Nhã An kéo dài giọng. Bà quay về giường, nằm xuống bên cạnh người đàn ông đang say ngủ, chậm rãi trả lời: "Chồng chúng ta đang ngủ rất ngon..."


...bên cạnh tôi.


Lâm Nhã An cố tình gọi Vu Kính Trung là 'chồng chúng ta'. Tuy nhiên, có vẻ Thẩm Chi Lăng đang quan tâm việc khác nên chẳng để ý.


"Sao anh ấy lại ở chỗ chị?" Thẩm Chi Lăng không thể tin nổi. Bà ta gọi cả chục cuộc Vu Kính Trung chẳng hề nghe máy, cuối cùng người nghe lại là Lâm Nhã An. Hai người đó đang ở cạnh nhau ư? Họ có làm gì không thế?


"Ha ha, Thẩm muội chớ gấp. Chỉ là tôi mời Kính Trung tới nhà ăn tối mà thôi." Lâm Nhã An vừa nói vừa vuốt ve khuôn mặt của Vu Kính Trung: "Ai dè anh ấy uống quá chén, say không về nổi. Cho nên tôi đành để anh ấy ngủ ở đây..."


...và chúng tôi vừa 'ân ái' xong.


Bà bổ sung thêm trong lòng.


"Hiện tại tôi sẽ bảo tài xế Vương đến đón anh ấy." Thẩm Chi Lăng ở đầu bên kia nghe xong liền bảo. Dù gì, bất cứ ai cũng khó có thể yên tâm nổi khi biết người đàn ông của mình đang qua đêm cùng người phụ nữ khác. Huống hồ, đó còn là vợ cũ của anh ta.


"Không cần đâu." Lâm Nhã An lên tiếng ngăn cản: "Muộn rồi, Thẩm muội đừng làm phiền tài xế Vương. Với cả cô cũng đâu có biết địa chỉ nhà tôi. Cô đang mang thai, tôi khuyên cô nên ngủ sớm đi. Sáng mai, Kính Trung sẽ tự về được."


Nói rồi, chẳng thèm để Thẩm Chi Lăng nói tiếp, Lâm Nhã An cúp máy luôn. Bà đặt điện thoại về chỗ cũ, nằm dựa vào lòng Vu Kính Trung.


"Chậc, cô tình nhân đó của anh phiền thật đấy! Chuyện không nên làm hay nên làm thì chúng ta cũng đều làm rồi, có đến cũng chẳng giải quyết được gì đâu."


"Kình Trung à, em rất mong tới ngày mai. Khi anh tỉnh dậy, nếu nhìn rõ người cùng mình lăn lộn hôm qua là vợ cũ chứ không phải cô nhân tình bảo bối, thì anh sẽ có biểu cảm gì đây!"


(Miêu: Bà cả 1 - 0 tiểu tam nha mọi người ơi!)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi