HOA HỒNG ĐEN: NỔI LOẠN VÀ SA ĐOẠ

"Nhiên Nhiên, cảm ơn con nha! Đều là người nhà cả, quà cáp bày vẽ gì phức tạp." Thẩm Chi Lăng lại bắt đầu diễn một vở kịch mẹ kế con chồng thân thiết cho thiên hạ cùng xem. Bà ta đưa Vu An Niên để bảo mẫu bế, còn mình thì vươn tay nhận lấy món quà từ Hắc Ly.


"Chỉ là chút quà nhỏ thôi mà dì." Hắc Ly dịu dàng đáp: "Ba với dì hãy mau mở qua ra xem đi."


Nhận được quà của con gái, Vu Kính Trung cũng cảm thấy rất vui vẻ. Điều này chứng tỏ Nhiên Nhiên của ông đã thật sự mở lòng đón nhận Chi Lăng. Nhìn món quà con bé chuẩn bị kìa, chỉn chu biết bao!


"Ha ha, bên trong rốt cuộc có gì thần bí mà con lại muốn ba mở ra luôn vậy hả con gái cưng?" Vu Kính Trung vừa cười sảng khoái vừa hỏi. Tuy thế, ông cũng không chậm trễ, bắt đầu tháo nút buộc ruy băng.


"Là một món quà vô cùng đặc biệt." Hắc Ly tỏ vẻ bí ẩn. Trong mắt cô toàn ý cười châm chọc: "Ba mà không xem ngay thì chắc chắn sẽ hối hận đấy!"


Lời nói của Hắc Ly càng khiến cho những khách mời xung quanh cũng phải tò mò theo. Ai đã từng tham dự bữa tiệc sinh nhật của Vu lão phu nhân lần trước đều thấy rõ, mối quan hệ của cô cả Vu An Nhiên và người mẹ kế kia vốn sặc mùi thuốc súng. Thế mà hôm nay hai người đó lại nói chuyện với nhau thân thiết ngoài sức tưởng tượng.


Xem chừng bọn họ đã sớm làm hòa từ lâu rồi. Chính vì thế, khách mời đang đoán già đoán non. Không biết cô cả định tặng cái gì cho tân hôn của ba và mẹ kế mà lại tỏ ra thần bí tới vậy. Hẳn phải là một món đồ vô cùng giá trị. Dường như ai cũng chờ đợi khoảnh khắc Vu Kính Trung mở chiếc hộp ra.


'Cạch!'


Khi nắp hộp quà và sợi ruy băng đỏ được đặt tạm lên mặt bàn, tất cả đồng thời nhìn thấy vật trong hộp. Không hề có đồ giá trì như mọi người nghĩ, mà chỉ là một tờ giấy được cuộn tròn lại.


"Nhiên Nhiên, đây...?" Vu Kính Trung ngạc nhiên. Có vẻ tờ giấy này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của ông.


Hắc Ly chỉ mỉm cười. Cô vén tóc, cao giọng đáp: "Xin ba hãy xem nội dung bên trong tờ giấy. Sau đó đọc lên cho mọi người cùng nghe."


Dứt lời, Hắc Ly liền hướng ánh mắt sang chỗ Thẩm Chi Lăng. Cái nhìn chằm chằm đầy lạnh nhạt của cô khiến bà ta bất giác rùng mình. Phút chốc, trong tâm bỗng xuất hiện một dự cảm chẳng lành.


Vu Kính Trung khẽ nhíu mày nghi hoặc. Lòng tự hỏi không biết con gái định 'âm mưu' chuyện gì. Nhưng ông vẫn làm theo lời cô, mở tờ giấy ra.


Từng dòng chữ đánh máy đều tăm tắp đập vào mắt Vu Kính Trung. Nội dung tờ giấy khiến cho cả người ông chốc lát liền trở nên cứng đờ.


Trên đó ghi rõ:


'Báo cáo kết quả giám định DNA'


'Kết quả: Vu An Niên không phải con của Vu Kính Trung.'


Mà Thẩm Chi Lăng đứng bên cạnh Vu Kính Trung cũng nhanh chóng thấy rõ tất cả. Vẻ mặt bà ta liền biến sắc.


Sao nó lại biết được?


Nhưng bây giờ không phải thời gian để thắc mắc về chuyện đó. Thẩm Chi Lăng hiểu, bà ta phải tự cứu lấy bản thân mình trước. Nếu không coi như chết chắc.


"Nhiên Nhiên...hức...dì biết con rất căm ghét dì. Nhưng...sao con có thể làm giả giấy xét nghiệm DNA để vu oan cho dì vậy chứ? An Niên...An Niên nó thật sự là em trai con mà..." Nghĩ là làm, Thẩm Chi Lăng vội túm vào cánh tay của Vu Kính Trung, bắt đầu khóc lóc tỏ vẻ oan ức.


Khả năng diễn xuất của Thẩm Chi Lăng quả thật làm Hắc Ly phải phục sát đất. Ngay cả nước mắt nặn một chút cũng thành khóc sướt mướt, đủ khiến người khác phải cảm thấy thương cảm cho bà ta.


Lời tố cáo tưởng như vô tình làm quan khách rất nhanh đã hiểu được chuyện gì xảy ra. Tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Hắc Ly. Xung quanh vang lên những tiếng xì xầm to nhỏ.


"Thật không ngờ cô cả nhà họ Vu lại là người như vậy!"


"Biết là cô ta căm ghét mẹ kế, nhưng làm ra hành vi như thế thì cũng quá đáng sợ rồi."


"Vì hãm hại mẹ kế mà ngay cả em trai mình cũng tính toán. Cô ta còn nhỏ tuổi nhưng tâm tư thật quá thâm độc!"


Thế đấy! Thẩm Chi Lăng đã thành công diễn vai một bạch liên hoa đáng thương bị hãm hại mà không thể làm được gì. Bà ta thành công khiến ra cả nhà họ Vu trong mắt mọi người trở thành kẻ độc ác tới mức mất nhân tính. Thậm chí cả ba cô...


"Nhiên Nhiên, trò đùa này của con chẳng vui tí nào đâu." Tuy rằng ngữ khí Vu Kính Trung không còn gay gắt giống lúc trước, nhưng vẻ mặt ông cũng trở nên nghiêm nghị, tỏ rõ thái độ không hài lòng về việc làm của cô con gái.


Nhìn toàn bộ mọi chuyện diễn ra, nhìn cách người khác trì triết Nhiên Bảo, Lâm Nhã An sớm đã cảm thấy bất mãn trong lòng. Sự oán hận của bà đối với Thẩm Chi Lăng đồng thời tăng thêm một bậc.


Ả hồ ly tinh đó, vì cô ta, Vu Kính Trung ngay cả lời con gái mình nói cũng không tin tưởng.


Có lẽ cảm nhận được suy nghĩ của mẹ mình, Hắc Ly quay sang cho Lâm Nhã An một ánh mắt chấn an, tựa như nói rằng: "Con không sao."


Thực ra cũng chẳng thể trách Vu Kính Trung. Quan hệ của cô và Thẩm Chi Lăng vốn xung khắc. Nghi ngờ cô hãm hại bà ta không phải không có cơ sở. Nhưng hôm nay thì khác.


"Ba, lời của chị cả là thật." Ngay lúc này, trước mặt bao người, Vu An Kỳ bất ngờ tiến lên giúp Hắc Ly biện giải. Không còn vẻ nhút nhát, trên gương mặt chỉ còn sự bình thản.


"Tiểu Kỳ, con nói linh tinh gì vậy?" Thẩm Chi Lăng hốt hoảng. Bà ta đang nghĩ đây là âm mưu của Hắc Ly. Vì sao cả Tiểu Kỳ cũng...?


"Con không nói linh tinh!" Giọng Vu An Kỳ lạnh nhạt. Cô ấy nhìn chằm chằm Thẩm Chi Lăng, rồi lại quay sang Vu Kính Trung: "Ba, chính mắt con đã nhìn thấy mẹ đi vào khách sạn với người đàn ông khác."


Câu nói của Vu An Kỳ lập tức dọa cho quan khách sửng sốt một phen. Nếu bảo Hắc Ly làm giả giấy xét nghiệm DNA để vu cáo Thẩm Chi Lăng thì còn hợp lý. Chứ ngay cả con gái bà ta cũng tố cáo. Chẳng lẽ Vu An Niên thật sự không phải con ruột của Vu tiên sinh?


"Tiểu Kỳ, con đừng có phán xét bậy bạ! Sao con có thể nói mẹ mình như thế?" Thẩm Chi Lăng bắt đầu tức giận quát tháo. Nhưng không chỉ không chứng minh được gì, ngược lại có cảm giác bà ta như đang giấu đầu lòi đuôi.


"Phải đấy, Tiểu Kỳ! Chắc chị nhìn lầm thôi đúng không?" Vu An Tình cũng lên tiếng. Cô ấy không tin việc này. Mẹ cô ấy đâu phải người lăng nhăng như vậy.


Thấy Vu An Kỳ im lặng, Thẩm Chi Lăng liền quay sang lay lay tay Vu Kính Trung, tỏ vẻ vô tội: "Kính Trung, anh nhất định phải tin..."


"A...nhẹ thôi anh..."


"Chi Lăng, em kẹp chặt quá!"


"Ư...em sướng..."


Một loạt âm thanh rên rỉ dâm đãng phát ra từ chiếc điện thoại Vu An Kỳ cầm trên tay.


Cái tiếng này...


Vừa nghe thấy âm thanh quen thuộc, cả người Thẩm Chi Lăng chốc lát liền trở nên cứng đờ. Mà tất cả mọi người ở đây cũng bị dọa sốc tới mức mắt chữ A mồm chữ O.


Phàm là người trưởng thành, nghe một phát liền hiểu ngay đang có chuyện gì. Chà chà, đúng là quả báo không chừa một ai. Vu tiên sinh lén vợ đi ngoại tình suốt mười mấy năm. Hiện tại thì hay rồi, ông lại bị tình nhân 'cắm sừng'.


Hắc Ly cầm lấy điện thoại từ Vu An Kỳ. Cô chầm chậm bước tới chỗ Vu Kính Trung, khẽ cười mỉa mai: "Ba à, nón trên đầu đã xanh lắm rồi đấy!"


"Kính Trung, anh nghe em giải thích..." Thẩm Chi Lăng run giọng sợ sệt.


"Ti tiện, cô cút xa cho tôi!" Nhưng Vu Kính Trung nào rảnh rỗi đến vậy. Ông hất mạnh tay Thẩm Chi Lăng ra, khiến bà ta ngã sóng soài xuống sàn. Vẻ mặt ông đại nộ, thập phần tức giận.


Cũng đúng thôi, bởi vì vừa nghe tiếng người phụ nữ trong điện thoại, Vu Kính Trung liền nhận ra ngay đó là giọng của Thẩm Chi Lăng. Huống hồ, dù cho Tiểu Kỳ và Nhiên Nhiên có thân thiết tới đâu, ông tin chắc con bé cũng không xảo quyệt tới nỗi bán rẻ mẹ mình.


Thế thì chỉ có một khả năng.


Người phụ nữ trước mặt thật sự cho ông đội nón xanh!


Vu Kính Trung ngồi xuống ngang tầm Thẩm Chi Lăng, bóp chặt cằm bà ta, gằn giọng hỏi: "Nói, gã gian phu dan díu với cô là ai? Hả???"


Khuôn mặt Vu Kính Trung vì giận dữ mà đã trở nên đỏ gay. Ông mặc kệ đang ở trước mặt quan khách, vẫn cứ chất vấn Thẩm Chi Lăng. Chẳng trách được, dù sao thì việc để cho bao nhiêu người đứng đây biết mình bị cắm sừng quả là chuyện mất mặt nhất Vu Kính Trung từng trải qua.


"Còn có thể là ai chứ?" Có tiếng cười giễu cợt vang lên.


Chẳng biết từ lúc nào, Hắc Ly đã bế Vu An Niên từ tay bảo mẫu. Cô quay bước đi tới chỗ Vu Hạo Đông, đưa đứa bé tới trước mặt ông ta: "Chú họ, có muốn bế con trai yêu một chút không?"


(Miêu: Chương tiếp tối nay sẽ cập nhật nhó!)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi