HOA HỒNG ĐỎ VÀ HOA HỒNG TRẮNG Ở BÊN NHAU

Nhánh hồng thứ năm mươi hai

"Trông cậu ấy còn trẻ nhưng thật ra lại là người dễ bị tổn thương."

⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙

Đài truyền hình vốn tọa lạc tại khu trung tâm thương mại của thành phố, Dung Vân và Kỷ Tòng Kiêu tìm bừa một quán cà phê có tính riêng tư ngay gần đó, đặt một phòng riêng.

Dung Vân gọi một tách Espresso, Kỷ Tòng Kiêu gọi Mocha, Diệp Trác không có ở đây, hắn đi xử lý chuyện gấp rồi.

"Tổng giám đốc đương nhiệm của đài Hương Tiêu tuy rằng sai rành rành, nhưng hắn cũng là một người cực kỳ sĩ diện. Cậu như thế này, không khác gì đang cho hắn một cái bạt tai rất mạnh." Dung Vân nhấp một ngụm cà phê rồi nói.

Kỷ Tòng Kiêu nhướng mày, "Mặc dù rất nhiều người thích tôi, nhưng tôi cũng tự biết mình, tôi không đến mức người gặp người thích."

Cho nên cậu có quyền lên tiếng nói thẳng.

"Tôi cần cậu giúp tôi một chuyện." Dung Vân không nhanh không chậm nói tiếp.

"Trao đổi lợi ích? Anh giúp tôi xử lý tổng giám đốc đương nhiệm của đài Hương Tiêu, tôi hỗ trợ cái khác cho anh à?"

"Không phải, cậu hiểu lầm rồi."

Kỷ Tòng Kiêu nhìn anh ta.

"Tôi cần một mũi tên trúng ba đích. Mấy ngày trước, tôi nhận được lời mời của một chương trình truyền hình thực tế..."

Chương trình này hơi khác với các chương trình truyền hình thực tế bình thường, lai lịch của nó rất lớn, là một tài nguyên đã được nhà nước phê duyệt, liên quan đến phúc lợi cộng đồng, các ban ngành liên quan đã khởi động mở rộng dự án——Dựa vào những ngôi sao nổi tiếng hàng đầu của giới giải trí để thúc đẩy công ích toàn dân. Nói một cách chi tiết hơn, đó chính là tìm ra những người ở cấp bậc ảnh đế ảnh hậu trong giới, tập hợp lại cùng nhau, chọn từ thiện công ích làm chủ đề để triển khai chương trình truyền hình thực tế. Nhờ sự nổi tiếng của bọn họ, việc kêu gọi nhân dân cả nước phát triển lợi ích chung sẽ được quan tâm hơn.

Việc này chỉ có trăm cái lợi chứ không hề thiệt gì. Hơn nữa việc móc nối với bên trên nhằm giúp bọn họ giữ được mặt mũi, có khi về sau khi xét duyệt các bộ phim mà diễn viên tham gia chương trình đóng vai chính còn được bật đèn xanh, không ai sẽ từ chối. Đương nhiên Dung Vân cũng thế.

Chỉ là gần đây gia đình anh ta có việc, bố mẹ ở nhà sắp phải phẫu thuật, buộc phải từ bỏ cơ hội này. Bên chịu trách nhiệm đã nói chuyện ổn thỏa rồi, hỏi thăm nguyên nhân sự tình, cũng may đối phương không truy cứu, chỉ bảo anh ta tìm cẩn thận một ứng cử viên thay thế.

Việc tìm ứng cử viên, tuy nghe thì đơn giản, tìm bừa một người đưa tới còn có thể thu lại được một ơn huệ lớn. Thế nhưng các ban ngành liên quan cứ một mực cử những người không hiểu biết gì tới giám sát chỉ đạo. Thế hệ trước, không nhìn độ nổi tiếng không nhìn lượng người hâm mộ, chỉ nhắm vào những người giành giải ảnh đế ảnh hậu. Nhưng tìm được người như vậy... đâu phải dễ?

Những người trên cơ bản có thể tìm được thì đều đã bị đối phương tìm qua rồi, ai được nhận thì chấp nhận, ai không được nhận thì bây giờ đương nhiên vẫn không được chấp nhận, còn lại được bao nhiêu ứng cử viên phù hợp nữa đâu? Anh ta nghĩ tới nghĩ lui, đến hôm nay mới nhớ ra cậu đàn em đồng môn cũng từng cầm được cúp ảnh đế về nhà, hơn nữa độ nổi tiếng cũng cao, không hề thua kém một số tiền bối khác, vừa khéo phù hợp.

"Nếu như cậu đồng ý, dù thế nào đài Hương Tiêu cũng phải nể mặt mũi ban ngành liên quan, đương nhiên chuyện này được giải quyết dễ dàng. Đồng thời cậu cũng thu được món nợ ân tình của tôi." Dung Vân trình bày, vẫn là khẩu khí không thích không hờn.

"Mục đích thứ ba thì sao?" Kỷ Tòng Kiêu hỏi.


"Cái thứ ba..." Hiếm khi thấy anh ta cười, "Là đối với tôi thôi, giải quyết vấn đề rồi thì mới yên tâm về nhà cùng bố mẹ được."

Dung Vân phân tích rất rõ ràng, đúng như anh ta nói, cơ hội ngàn năm có một. Mặc dù Kỷ Tòng Kiêu không quan tâm đến địa vị trong giới, không quan tâm tới tiếng tăm, nhưng cơ hội đưa đến trước mắt, cậu cũng không phải kẻ ngu. Cậu trầm ngâm một chút rồi định đồng ý.

Kỷ Tòng Kiêu nâng tách uống một ngụm Mocha, vị thơm ngọt không hề thay đổi khiến cậu nhớ ra một chuyện, bèn ngẩng đầu hỏi đối phương:

"Đàn anh Dung, anh có thông tin của những người tham gia khác không?"

"Có, nếu như cậu đồng ý, tôi sẽ bảo trợ lý gửi cho cậu. Nếu như cậu muốn hỏi đàn anh Thịnh..." Đương nhiên Dung Vân ở đài đã nghe nói quan hệ giữa hai người này rất tốt, "Thế thì tiếc quá, Thiên Tụng chỉ có một suất, dành cho ảnh hậu Tô Khanh rồi. Cũng là cộng sự của tôi, và cả cậu nữa."

Kỷ Tòng Kiêu thầm thở phào, đáp ứng ngay, "Được thôi.". ngôn tình ngược

Dung Vân cũng thả lỏng, hàng lông mày nhướng lên giãn ra nhanh, "Tôi nợ cậu một ân tình."

Kỷ Tòng Kiêu mỉm cười, nâng tách với anh ta, nói đùa: "Tôi nhất định sẽ ghi sổ nợ."

...

Sau khi Thịnh Hoài nói xong mấy câu đó, còn Kỷ Tòng Kiêu thì không giữ mặt mũi cho chương trình mà bỏ đi luôn ngay khi đang lên sóng, hiện trường bùng nổ, hai người dẫn chương trình cật lực muốn cứu vãn nhưng đã không còn ai lắng nghe bọn họ nói nữa. Tất cả mọi người sôi nổi thảo luận, bình luận liên tiếp nhảy ra trên màn hình khiến kết nối livestream bị đơ.

Thịnh Hoài xem qua, anh không còn ở trong phòng livestream nữa mà chuyển tới theo dõi tình hình dư luận trên Weibo. Tổng kết lại, không có gì ngoài hai phe——

Một phe cảm thấy Kỷ Tòng Kiêu quá vô trách nhiệm, chương trình còn chưa quay xong mà nói đi là đi, không quan tâm đến fan đang đợi mình, quá tùy hứng, vẫn không thay đổi gì so với trước đây cả.

Một phe khác lại hoàn toàn tương phản. Bọn họ cho rằng chương trình lật lọng, kiểu bẫy người quá tàn nhẫn, Thịnh Hoài xả giận cho bạn mình là đúng, Kỷ Tòng Kiêu trở mặt tại chỗ đúng là chính trực, là bản tính chân thật của cậu, phải khen ngợi.

Hai phe tranh cãi mổ xẻ liệu hành vi của Kỷ Tòng Kiêu có thỏa đáng không, nhưng thật ra cả hai bên đều ngầm thừa nhận chương trình làm ăn thiếu tử tế. Đương nhiên, thi thoảng cũng có seeding của bên chương trình lên tiếng, nhưng chính bọn họ nói năng cũng thiếu thuyết phục, nhanh chóng bị đại quân hai phe đập cho bọt nước cũng không còn.

À không, còn một chuyện nữa, cũng là chuyện quan trọng nhất, có tầm nhìn xa nhất——Mặc dù bọn họ đang thảo luận chuyện này, nhưng chủ yếu vẫn là tận sức nghiên cứu sự thay đổi cảm xúc của Thịnh Hoài khi bảo vệ Kỷ Tòng Kiêu. Mỗi khi phân tích được ra một điểm, tất cả mọi người gào thét, y như lũ sói con chưa được ăn no. Bọn họ lập nên một tổ kế hoạch, đặt tên là "Phân đội nhỏ của CP Cầm Tinh".

Thịnh Hoài bật cười nhìn cái tên này, lắc đầu, kéo xuống đọc tiếp, lại tải thêm được một bài Weibo mới nhất.

Chủ bài viết là fan cứng của Kỷ Tòng Kiêu, chỉ là cái tên hơi kỳ dị——Gà con đớp côn trùng. Thịnh Hoài nghẹn lời vì cái tên này, sau đó mới nhấn mở bài đăng.

Bài viết này chủ yếu nhắm vào những kẻ nói Kỷ Tòng Kiêu vô trách nhiệm, không quan tâm đến fan đang chờ đợi lâu——

[Mấy người đều nói cậu ấy tùy hứng làm bậy, không để gì trong lòng, thích một người như vậy đúng là lãng phí tình cảm. Nhưng mấy người dựa vào đâu mà nói thế? Mấy người hiểu cậu ấy sao? Mấy người đã từng phân tích cặn kẽ từng hành động của cậu ấy chưa? Nếu không có thì xin mời ngậm mõm lại. Tôi ghét câu nói đó từ lâu rồi, tôi biết thậm chí trong đại quân Trùng tộc chúng ta cũng không thiếu người nghĩ như vậy, trước đây tôi còn cảm thấy các người nên quan sát thêm mới thấy rõ được cậu ấy tốt đến nhường nào. Nhưng mà ngay bây giờ, tôi nhịn không nổi nữa! Mắt các người đã không được việc, thế thì để tôi phân tích cho các người thấy——


Trùng Trùng không ngốc. Ngay từ lúc Ngụy Giai Lâm bị nhắm vào, biểu cảm của cậu ấy đã không bình thường rồi, khi đó tình cờ lọt vào máy quay, không tin thì đi mà xem lại. Đến khi Hạ Minh gọi điện xong bị cợt nhả, lông mày cậu ấy đã nhăn lại. Cậu ấy không ngốc, chắc chắn khi đó cậu ấy đã đoán được chương trình chơi bẩn, lừa bọn họ vào tròng.

Nếu là trước đây, khẳng định Kỷ Trùng Trùng đã mặc kệ trọng trách không thèm làm nữa, đừng hỏi vì sao, nhớ lại xem, năm xưa chương trình nào đó ghép CP tạo scandal cho cậu ấy, bị cậu ấy giận bỏ về luôn. Khi đó cậu ấy mới mười bảy tuổi, tuổi còn nhỏ, địa vị trong giới chưa cao mà còn dám làm như thế. Tôi không tin bao nhiêu năm qua tới hiện tại mà cậu ấy còn chịu im lặng để người ta chèn ép, không lên tiếng câu nào.

Thế nhưng vì sao cậu ấy không nhúc nhích? Cứ ngồi yên trên sô pha không nói gì, để mặc hai MC bới móc điện thoại của cậu ấy? Không còn gì khác, bởi vì đây là livestream, bởi vì cậu ấy biết chúng ta chờ cậu ấy rất lâu! Cho nên cậu ấy mới có thể phí tâm tư trả cho chúng ta một "Cố Tích", mới có thể để mặc MC đào bới danh bạ. Đây không phải là do Trùng Trùng dễ bị ức hiếp, đây là sự tôn trọng của cậu ấy với chúng ta, cậu ấy vì chúng ta mà nhân nhượng với ê-kíp chương trình!

Cậu ấy vẫn luôn giấu kỹ sự dịu dàng của mình, bọn này không đòi hỏi mấy người phải hiểu được, nhưng cũng xin mấy người đừng vu khống bôi nhọ nữa! Cũng đừng có cùng người khác chất vấn dưới cái danh fan của Trùng Trùng! Cậu ấy không cần loại fan hời hợt như thế!]

Thịnh Hoài đọc tỉ mỉ hai lần bài đăng này, còn cười rất vui. Cuối cùng cậu bạn nhỏ nhà anh đã có người thấu hiểu. Anh giơ tay nhấn thích bài viết này, trong phút chốc lượng bình lượng tăng lên ầm ầm. Thịnh Hoài ngẩn ra, quên mất chưa đổi sang tài khoản phụ. Chỉ là anh cũng lười quan tâm, tiện tay vứt máy tính bảng sang bên cạnh, tiếp tục xem hậu trường bộ phim truyền hình Kỷ Tòng Kiêu đóng năm mười ba tuổi trên màn hình.

...

Đầu năm thường rất bận, một khoảng thời gian dài Hà Xa không đến nhà Thịnh Hoài. Bây giờ cô vừa mới vào cửa thì đã sượng trân tại chỗ. Trên ti vi đang tạm dừng đến cảnh của Kỷ Tòng Kiêu, trong máy tính cũng đang phát hậu trường bộ phim mà Kỷ Tòng Kiêu đã từng đóng, trên máy tính bảng cũng là tin tức có liên quan đến Kỷ Tòng Kiêu, trang web trên điện thoại còn chưa đăng xuất cũng hiển thị ba chữ Kỷ Tòng Kiêu to tướng...

Nếu không phải Thịnh Hoài đang ngồi sô pha, đôi chân dài kia hết sức dễ nhận biết thì cô còn tưởng mình đi nhầm vào nhà Kỷ Tòng Kiêu.

Nghĩ tới đây, lại nghĩ tới sự việc vừa xảy ra, cô giận không có chỗ phát tiết.

"Được đấy Thịnh Hoài, càng ngày càng liều lĩnh, chắc chắn ông đã bị thằng nhóc xấu xa Kỷ Tòng Kiêu làm hư rồi!" Hà Xa quẳng hành lý sang bên cạnh, rót cho mình một ly nước chanh.

"Chẳng phải bà cứ nói tôi u ám trầm lặng, thiếu sự hoạt bát sao? Bà phải cảm ơn cậu ấy mới phải." Thịnh Hoài trả lời mà không buồn ngẩng đầu lên.

"Ông có hiểu lầm gì từ hoạt bát không thế?" Hà Xa lườm nguýt, không nói thêm về chuyện này nữa. Mặc dù Thịnh Hoài có vẻ bốc đồng nhưng hành động vừa rồi của anh cũng không tạo ảnh hưởng gì xấu, thậm chí khán giả còn tự động gán cho anh ngay hình tượng một người bạn tốt ngay thẳng. Chưa kể... quả thật đài Hương Tiêu làm ăn không đàng hoàng.

Cô ngó nghiêng xung quanh, hàng lông mày đẹp cau lại, vẻ mặt ghét bỏ quay đầu lại nhìn về phía Thịnh Hoài, "Vừa ý người ta thì theo đuổi đi, ông ở đây trồng cây si làm gì, người ta cũng có phải ông đâu."

Thịnh Hoài: "..."

Cuối cùng anh cũng thoát khỏi hậu trường đang xem, nhìn Hà Xa từ trên xuống dưới, "Không phải chứ, chẳng phải bà luôn có ấn tượng không tốt với cậu ấy à?"

"Chỉ là hiểu lầm trước đây thôi mà?"

"Hiểu lầm?"

"Không phải ông nói với tôi cậu ấy cong sao?" Hà Xa nhìn trời.

Thịnh Hoài cười thành tiếng, vạch trần cô, "Cũng không biết ai cứ khư khư cố chấp, ra vẻ đương nhiên không thích người ta?"


"Lượn lượn lượn!" Hà Xa đạp anh một phát, "Được rồi, tôi thừa nhận, cậu ấy tốt với ông, tôi quý ai quý cả đường đi lối về được chưa?!"

Thịnh Hoài nghi hoặc, không hiểu câu này từ đâu ra.

Hà Xa thở dài, đặt ly xuống, "Lần tôi đến phim trường tìm hai người đó, lúc rời đi tôi có việc quên chưa dặn ông, đi chưa bao xa thì quay lại, nghe thấy cậu ấy nói với ông——"

Sợ anh không vui.

Giọng Hà Xa và giọng Kỷ Tòng Kiêu ngày đó hòa vào nhau, vang bên tai Thịnh Hoài.

Những điều nhỏ nhặt ẩn náu trong quá khứ, giờ lại khiến trái tim anh bỏng rát xót xa.

"Tôi đây từng gặp phải quá nhiều thằng đàn ông tệ bạc rồi. Thật lòng hay giả trân, tôi liếc một cái là biết ngay. Rõ ràng cậu bé kia đặt ông trong lòng, trông cậu ấy còn trẻ nhưng thật ra lại là người dễ bị tổn thương. Hơn nữa đôi mắt cậu ấy trong veo sạch sẽ, không có tâm địa gian xảo. Khi đó tôi đã đoán, ông sẽ rơi vào tay cậu ấy thôi."

Thịnh Hoài hết cách.

Anh biết ngay sẽ có một ngày như thế mà, Hà Xa khen Kỷ Tòng Kiêu lên tận trời cao...

Nhưng anh rất thích điều đó.

"Thế rốt cuộc ông có thích người ta không?" Hà Xa hỏi.

"Đương nhiên." Thịnh Hoài gật đầu không chút do dự.

"Thế ông ở đây nghiên cứu mấy thứ này làm gì? Theo đuổi đi chứ, không sợ người ta chạy mất à?"

Hà Xa không tài nào hiểu nổi, Thịnh Hoài... có vài chuyện cũng không tiện giải thích cho cô.

Không phải anh không đuổi theo mà là giữa bọn họ vẫn còn một cái khe rãnh khổng lồ chưa lấp bằng được, anh vẫn nhớ rất rõ câu nói đầy chắc chắn của bạn nhỏ, là "không thể bên nhau" và "đừng qua lại nữa". Còn chưa rõ tất cả mọi chuyện mà cứ tùy tiện theo đuổi, anh có thể khẳng định Kỷ Tòng Kiêu lại một lần nữa bỏ đi thật xa để trốn anh, thậm chí mức độ đề phòng còn cao hơn cả bây giờ. Đến khi đó, anh thật sự không còn cơ hội nào nữa.

Cho nên lâu như vậy tới nay, việc duy nhất anh làm là dựa theo lời bác sĩ tâm lý từng nói, truy tìm manh mối từ những chuyện trong quá khứ đã khiến bạn nhỏ trở thành như bây giờ.

May mắn thay, bạn nhỏ ra mắt từ khi còn là sao nhí, lượng thông tin có thể tìm đọc rất lớn, vì vậy anh dành nhiều thời gian để thu thập tất cả các tin tức và tài liệu lưu truyền trong vòng mười mấy năm qua về cậu, lần lượt lật xem và nghiên cứu. Tuy nhiên đến thời điểm hiện tại cũng chưa có hiệu quả gì mấy, anh mới chỉ suy đoán được mấu chốt nằm ở thời niên thiếu của cậu, nhưng cụ thể là ở gia đình, trường học hay gì khác thì chưa thể chắc chắn.

Thu hoạch lớn nhất có thể nói là... trong nhà anh có thêm một căn phòng được gọi là "Phòng sưu tầm Kỷ Tòng Kiêu".

"Bà tới đây làm gì?" Thịnh Hoài đổi chủ đề.

Hà Xa cũng không nhiều lời, những chuyện này cứ để Thịnh Hoài tự hiểu trong lòng là được. Cô lấy tài liệu từ trong hành lý ra, đưa tới.

"Một chương trình truyền hình thực tế. Vốn là do Tô Khanh nhận, nhưng cô ấy vừa đi xét nghiệm có thai, không đi được, ông đi thay cô ấy đi."

"Không đi." Thịnh Hoài từ chối chẳng buồn chớp mắt, "Tôi không tham gia gameshow, bà biết mà."


"Từ chối vô hiệu. Cái này ông phải đi, nếu không Thiên Tụng đi đời nhà ma." Vẻ mặt Hà Xa nghiêm nghị, cô phổ cập chút kiến thức về lai lịch chương trình truyền hình thực tế này cho anh.

Thịnh Hoài cau mày, anh suy nghĩ rồi hỏi: "Cảnh Hoàn chọn ai?"

"Dung Vân."

"Không có hứng thú." Anh thở dài.

Hà Xa trợn mắt nhìn trời.

"Tôi có điều kiện." Thịnh Hoài nhìn cô, "Bà tra giúp tôi lịch trình gần đây của bạn nhỏ, nếu cậu ấy có phim, tôi muốn tham gia vào đoàn làm phim của cậu ấy sau khi kết thúc chương trình này."

Thông tin thu được từ tin tức thật sự không nhiều, cũng chỉ còn con đường bóng gió thế này.

"Ô kìa!" Hà Xa nhướng mày, "Cuối cùng cũng chịu hành động rồi à? Chốt luôn, không thành vấn đề, chuyện này để chị đây xử lý."

"Từ từ." Thịnh Hoài lại đổi ý, "Bây giờ chắc cậu ấy còn chưa có phim nào tìm đến cửa, bà đi hỏi xem Thợ thủ công còn vai nào phù hợp không. Nếu như có thể, yêu cầu bên chúng ta có thể hạ thấp xuống."

"Được, vì đại sự cả đời ông, tôi nhất định sẽ tác thành cho ông."

Thịnh Hoài nói cảm ơn, rồi bổ sung thêm: "À đúng rồi, đừng để cậu ấy biết."

Hà Xa ngã trẹo một chân, lườm anh chằm chằm mãi không lên tiếng.

Mấy ngày sau, Thịnh Hoài nhận được tin nhắn Hà Xa đích thân đặt vé máy bay cho anh——

Thời gian cất cánh: 21h25.

Anh luôn cảm thấy Hà Xa đang cố tình trả thù cái chân trẹo ngày hôm đó.

...

Đài truyền hình tỉnh Y, tổng đạo diễn chương trình "Cặp đôi thần tượng quốc dân" đang lo lắng đến trọc cả đầu. Một nhóm khách mời vốn đã chọn xong giờ lại vắng mặt, họ đều có lý do chính đáng cả. Một người đã tự tìm được ứng cử viên thay thế, cũng tạm chấp nhận được. Còn một người khác, cúp đã cầm được mấy cái, kinh nghiệm thì dày dặn lâu năm, mấy vị giám sát phía trên cứ chỉ tay năm ngón đòi kiểu gì cũng phải tìm một ứng cử viên không thua kém gì cô, thế nhưng nào có đơn giản như vậy?! Bây giờ sắp sửa khai mạc rồi, người vẫn chưa tìm được đủ!

"Đạo diễn! Xong rồi!" Một thanh niên đeo kính lao vọt vào, thở không ra hơi nói: "Tô Khanh, Tô Khanh ấy, tin tức báo đến là có Thịnh Hoài nhận! Thịnh thần đó! Lại còn là gameshow đầu tiên!"

Tổng đạo diễn quăng bình giữ nhiệt inox kêu loảng xoảng, mãi vẫn chưa tin nổi, "Cậu lặp lại lần nữa đi, ai?"

"Là Thịnh Hoài giành được giải thành tựu trọn đời Ngô Đồng Vàng đó! Năm ngoái còn được giải nam phụ xuất sắc nhất ở nước ngoài! Chỉ là..." Cậu thanh niên cau mày, "Chương trình chúng ta là nam nữ phối hợp, Thịnh thần... ghép cặp với ai bây giờ?"

"Cậu còn trẻ sao lại không hiểu vậy?" Cuối cùng tổng đạo diễn cũng phục hồi tinh thần, định uống ngụm nước để bình tĩnh lại truyền nghề cho cậu thanh niên này, kết quả không tìm thấy cốc, thế là ho vài tiếng rồi mặt không biến sắc thu tay về, "Nam nữ phối hợp là vì tỷ suất người xem. Mấy nhóm ít nhiều gì cũng đều có scandal! Nhưng cậu coi thử đi, Thịnh Hoài từng có scandal với ai?"

Cậu thanh niên nhớ lại mấy tin tức gần nhất, đào trong đầu mãi mới bới ra được một tin từ năm ngoái, do dự nói: "Kỷ Tòng Kiêu...?"

Tổng đạo diễn nhìn cậu ta bằng ánh mắt "trẻ con dễ dạy".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi