Chương có nội dung bằng hình ảnh
Nhánh hồng thứ sáu mươi mốt
"Suỵt, đây là bí mật nhỏ của thầy nhé."
⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙
Mặc dù quá trình gian truân nhưng cuối cùng, nhóm Cầm Tinh vẫn đánh bại được nhóm Tương Ái Tương Sát ở trò đoán thành ngữ, thành công giành được vị trí số một!
Sau khi phân thắng bại, chương trình không chuẩn bị hoạt động nào khác, cho giải tán ngay tại chỗ, thời gian còn lại để cho bọn họ tự do hoạt động. Đương nhiên, máy quay phim vẫn phải bám theo.
Trường Tiểu học Thanh Khê không có nhiều phòng, phòng trống cũng chỉ có mấy căn, phòng duy nhất có giường thì nhường cho ba cô gái nghỉ, còn mấy người đàn ông trưởng thành và thành viên ê-kíp chương trình chỉ có thể chấp nhận ngả ra đất nằm nghỉ. Giờ này về phòng cũng không có gì thú vị, thế là mấy người quyết định bê ghế ra ngồi dưới tàng cây tán dóc.
Thịnh Hoài xin ê-kíp chương trình nước sôi, pha một bình trà đơn giản, mỗi người rót một ít vào cốc giấy dùng một lần.
"Trà ngon đấy." Lâm Hoãn uống một hớp, ngồi dựa lên ghế thở dài, "Uống kiểu này đúng là phí của trời."
"Chẳng lẽ anh còn hi vọng bây giờ có người cho anh cả bộ ấm chén để pha trà chắc?" Cố Đình đáp lời anh ta, nhìn qua sẽ thấy hai người họ ở chung với nhau rất tốt mấy ngày qua, quan hệ đã thân thiết hơn nhiều.
"Uống cực kỳ ngon luôn." Cô gái nhỏ Tạ Nhiên không nhiều lời.
"Vẫn là đàn anh Thịnh biết hưởng thụ, em với Nhiên Nhiên đến cả mỹ phẩm dưỡng da cũng không dám mang nhiều." Mạnh Huề Y cười nói.
"Giữa đường có người tặng tôi, thịnh tình không thể chối từ." Thịnh Hoài mỉm cười, là trà do trưởng thôn hái, ông muốn bày tỏ sự biết ơn với anh nên cứ khăng khăng đòi tặng.
"Sao mấy cậu không nói gì?" Cố Đình quét mắt nhìn ba người còn đang im lặng.
Kỷ Tòng Kiêu khoác một tay lên ghế dựa, rủ mắt xuống uống trà, vừa bị gọi tên thì ngẩng đầu lên, xòe hai tay ra, "Em sợ em vừa mở miệng là mọi người lại phải cười điên."
Cậu còn chưa dứt lời, quả nhiên có tiếng cười vang lên. Cậu nhướng mày, hất cằm về phía phát ra âm thanh, "Anh xem."
Lâm Hoãn khua tay, vất vả lắm mới nhịn được cười, "Xin lỗi nhé nhóc Trùng Trùng, câu mặt người dạ thú của cậu đúng là... Ha ha ha ha ha!"
Bị Lâm Hoãn khơi lên, mấy người khác cũng xôn xao quay sang cười, đến cả Thịnh Hoài cũng nắm tay ho nhẹ.
Kỷ Tòng Kiêu im lặng nhìn trời.
Mọi người cười một lúc rồi dừng lại.
Trịnh Thường thu lại nụ cười, sau đó thở dài, "Hai người gặp được người tốt, còn bọn chị toàn bị người ta gài thôi."
Con đường mà cô và Tiêu Hợp Cẩm chọn là một thị trấn náo nhiệt, khi đi dạo chợ đêm buổi tối thì cả hai gặp một cô bé, nói là đang đi du lịch thì bất cẩn, ví tiền điện thoại thẻ căn cước đều bị trộm, bị lạc mất bạn bè, muốn mượn điện thoại liên lạc. Lý do hợp tình hợp lý, đương nhiên hai người không lý nào mà không giúp. Nhưng Trịnh Thường đưa điện thoại cho cô bé, gọi thì bị tắt máy, thế là cô bé kia lại quay sang hỏi Tiêu Hợp Cẩm. Nhưng ai ngờ vừa nhận điện thoại của Tiêu Hợp Cẩm thì cô bé đó đã lập tức bỏ chạy, còn không quên giật luôn chiếc điện thoại đang cố gọi đi trên tay Trịnh Thường.
"Không đuổi theo à?" Kỷ Tòng Kiêu hỏi.
Tiêu Hợp Cẩm lắc đầu, "Phạm tội nhiều lần rồi, bọn chúng quá am hiểu khu vực đó. Mọi người phải biết mấy cái hẻm quanh đó thông hết với nhau, nhoắng cái đã không thấy bóng dáng."
"Máy quay phía sau mà con bé đấy cũng không sợ à?" Lâm Hoãn cau mày.
"Lúc đó đông người, PD cách bọn em một đoạn, không quay được. Em đoán con bé đấy nhận ra cả hai bọn em."
"Trong điện thoại có gì không? Đã dọn máy từ xa chưa?" Thịnh Hoài nhắc nhở, trong điện thoại có quá nhiều thứ riêng tư, nghệ sĩ mất điện thoại, nếu xử lý không hợp lý thì dễ lên tiêu đề ngay.
Điều này thì hai người Trịnh-Tiêu cũng nghĩ đến, họ bèn mượn điện thoại của PD, kịp thời gọi báo tin cho người đại diện, cho hủy hết thông tin tài liệu bên trong điện thoại.
Mọi người thở dài, nhờ chủ đề này gợi mở nên ai cũng sôi nổi chia sẻ hành trình đi đường mà mình đã trải qua. Lâm Hoãn và Cố Đình tự lái xe việt dã, dọc đường có khá nhiều người muốn đi nhờ xe, trong đó họ khuyên nhủ được một cô gái trẻ trốn nhà bỏ đi và một thanh niên vì thất tình nên muốn xuất gia, buông bỏ hồng trần.
Mạnh Huề Y và Tạ Nhiên thì không có chuyện gì, khi lựa chọn xe buýt, bọn họ rất nhanh nhạy đăng ký theo đoàn du lịch nên tiết kiệm được tiền ăn và ngủ nghỉ mấy ngày lận. Hai người đi cùng đoàn du lịch chơi rất vui, thành công gia nhập trúng đoàn khách đi con xe Hoàng hôn đỏ(*). Ai cũng khao khát muốn được đưa hai cô gái về nhà làm con dâu hoặc cháu dâu. Chỉ là cuối cùng đoàn du lịch không đi theo lộ trình đã định trước, bị phát sinh hoạt động trải nghiệm trang trại thu thêm phí, tuy nói là tự nguyện tham gia nhưng đến cùng vẫn bị tốn thời gian. Hai người đã muộn nên cũng thong thả, là nhóm đến nơi cuối cùng.
(*) Là một thương hiệu rất nổi tiếng của dòng RV ở Trung Quốc. RV là loại xe lều di động, có cabin ngủ và có thể chứa đồ dùng cắm trại. RV Hoàng hôn đỏ rất phù hợp cho người già đi du lịch bởi nó dễ vận hành và đáp ứng đủ nhu cầu sinh hoạt trong chuyến đi.
Cả nhóm cứ ngồi dưới tàng cây nói chuyện phiếm, uống trà hóng gió, ngắm ráng chiều thưởng trăng lên, chủ đề từ những câu chuyện lý thú (ngầm) sau cánh gà trong giới cho đến gợi ý những nhà hàng hay đi, không thiếu chuyện gì cả, nhưng họ cũng rất nhạy bén cẩn thận tránh những chủ đề mang tính riêng tư khiến khán giả tò mò. Mãi đến khi nước được đun lần thứ hai, lá trà uống cũng không còn mấy thì từng người mới trở về đi ngủ.
Nhóm người đã quen sống trong đô thị lớn có cuộc sống về đêm rất phong phú, lần đầu tiên trải nghiệm việc đi ngủ lúc tám, chín giờ tối. Tuy ban ngày rất mệt nhưng cũng không bị ảnh hưởng gì tới đồng hồ sinh học, hiếm khi họ được ngủ ngon giấc thế này. Họ ngủ một mạch tới hừng đông cho đến khi bị nhân viên chương trình đánh thức.
...
Cả đoàn đứng trên sân trường lắng nghe ê-kíp chương trình phân chia nhiệm vụ, nghe tổng đạo diễn giới thiệu tình hình trường Tiểu học Thanh Khê.
Sở dĩ chọn đích đến là ở đây, bởi ngôi trường này đang rất cần sự hỗ trợ.
Tỉnh Y vốn nằm ở vị trí giáp giới, thị trấn Thanh Khê lại càng xa xôi lạc hậu, thua xa những thị trấn cổ vốn dựa vào du lịch để phát triển, thậm chí còn không bằng cả Thiện Ninh, chỉ là một địa phương nhỏ quá phổ thông. Càng khỏi phải nói đến xã Thanh Khê dưới cả thị trấn Thanh Khê.
Đoàn người đến đây từ ngày hôm qua đã vô cùng kinh ngạc trước tình trạng của ngôi trường này. Cổng trường rỉ sét, biển hiệu trường do dầm mưa dãi gió nên đã loang lổ không thấy rõ chữ, một loạt gạch và xi măng thô còn chưa được sử dụng để trát lên tòa nhà, năm phòng học đều bị dột tới nỗi phải dùng nồi niêu xoong chậu để hứng nước. Ngoài ra còn có những bộ bàn ghế thô ráp chưa được mài bóng cùng sân thể dục trống trải chất đầy cát đá... Tất cả những thứ trên đủ để phơi bày tình trạng lạc hậu và cũ nát của nơi đây.
Nhưng thứ còn khan hiếm hơn cả so với cơ sở vật chất ở đây, đó chính là giáo viên.
Một ngôi trường sơn thôn, nằm tại vị trí hẻo lánh, điều kiện lạc hậu, sinh hoạt gian khổ, các giáo viên đều không thể ở đây tiếp được nữa, nhao nhao lên đi tìm kiếm quan hệ hoặc dựa vào khả năng để được điều chuyển đi, thành ra khu vực sơn thôn ở khe núi này rất thiếu người dạy. Hiện tại ngôi trường chỉ có một giáo viên và một hiệu trưởng. Họ đều là những người từng xuất thân từ ngôi trường này năm xưa, về sau lại trở về với nơi mình từng bám rễ đâm chồi.
Nhiệm vụ mà chương trình muốn giao cho họ, đó là làm giáo viên dạy thay tại ngôi trường này trong vài ngày.
Mọi người nhanh chóng dựa theo lĩnh vực mình am hiểu để phân chia môn học——
Mạnh Huề Y dạy Ngữ văn, Cố Đình dạy Toán, Lâm Hoãn dạy Tiếng Anh, Trịnh Thường dạy Thủ công, Thịnh Hoài dạy Âm nhạc, ba người còn lại thì...
"Đạo diễn, tôi có thể dạy Thể dục!" Tiêu Hợp Cẩm không còn sở trường nào ngoài diễn xuất nhanh chóng giơ tay.
Tổng đạo diễn liếc mắt nhìn anh ta, "Tạ Nhiên là giáo viên Thể dục."
Cô em gái Tạ Nhiên là ngôi sao xịn của dòng phim hành động, sắp xếp như vậy không có vấn đề gì cả.
Tiêu Hợp Cẩm: "..."
"Hợp Cẩm, cậu kích động cái gì?" Tổng đạo diễn thở dài, "Đều là người không biết dạy gì, cậu nhìn Tiểu Kỷ đi, người ta chín chắn bình tĩnh bao nhiêu, may mà cậu lớn hơn người ta nhiều tuổi đấy."
Tiểu Kỷ chín chắn và bình tĩnh: "..."
Cậu sẽ không nói thật ra mình cũng muốn chủ động dạy Thể dục đâu, chẳng qua chỉ chậm hơn Tiêu Hợp Cẩm một bước thôi.
Cuối cùng, ông anh Tiêu nhiều tuổi hơn được phân công làm giáo viên sinh hoạt, còn Tiểu Kỷ chín chắn và bình tĩnh chịu trách nhiệm... chơi cùng các bạn nhỏ.
Việc này mà giao cho người khác thì còn sướng là đằng khác, nhưng giao cho Kỷ Tòng Kiêu thì lại khiến cậu nhức cả đầu. Phải biết là cậu chưa từng tiếp xúc với những đứa trẻ khác bao giờ, ngoại trừ những bạn cùng trang lứa khi cậu còn bé.
Lúc này, cậu đang bị một đám nhóc líu ra líu ríu vây ở giữa.
"Thầy ơi, thầy từ thành phố tới sao?"
"Thầy ơi, máy tính là gì ạ?"
"Thầy ơi, vịt nướng ăn có ngon không ạ? Mùi vị thế nào?"
"Thầy ơi, các thầy ở lại bao lâu thế ạ? Có phải sẽ dạy bọn em mãi mãi không?"
"Thầy ơi..."
"Thầy ơi..."
Kỷ Tòng Kiêu bị đám nhóc vây vào chính giữa, nghe lũ trẻ thi nhau đặt câu hỏi, nhìn vào những đôi mắt ngây thơ trong trẻo khi chúng ngước đầu nhìn mình, nhất thời cậu luống cuống, chỉ có thể cứng nhắc trả lời từng câu một.
"Thầy đến từ thủ đô."
"Máy tính là..." Hic, không trả lời được.
"Hương vị vịt nướng khá ngon."
"Bọn thầy..." Câu này trả lời kiểu gì? Bỏ, bỏ qua được không?
Lũ trẻ không hề để ý, lại nhao nhao đặt câu hỏi mới.
"Thủ đô cơ ạ! Trên sách có nói, ở đó có Vạn Lý Trường Thành và □□! Thầy từng đến đó chưa ạ?"
"Thầy ơi sao thầy không trả lời câu hỏi của em?"
"Thầy ơi..."
"Thầy ơi..."
Kỷ Tòng Kiêu bị lũ trẻ hỏi tới mức xương sọ đau nhói, cậu giữ mấy bạn nhỏ đang nhảy cẫng lên, "Đừng ầm ĩ! Nào, chúng ta đi xem phim hoạt hình!"
Phía sau vang lên tiếng cười khẽ.
Kỷ Tòng Kiêu quay đầu lại, nhìn thấy Thịnh Hoài đang ngồi chồm hỗm ở bậc thang quan sát cậu và lũ nhóc.
"Bạn nhỏ đi dỗ dành bạn nhỏ."
Kỷ Tòng Kiêu nhún vai, không đáp lời, bèn lấy điện thoại di động ra nhưng không tìm được phim hoạt hình. Sau khi tìm kiếm khắp nơi, cậu chỉ tìm được một bộ phim giả tưởng kinh điển dành cho trẻ em nước ngoài, còn không quên chu đáo đổi sang phụ đề tiếng Trung. Màn hình điện thoại không như màn hình máy tính, bị nhỏ quá, cũng may trẻ con không quá đông, chúng ngồi lộn xộn trước sau, tranh nhau để được xem cho rõ. Kỷ Tòng Kiêu nhìn những đứa trẻ bị điện thoại di động hấp dẫn sự chú ý thì thấy thả lỏng hơn hẳn, thế là cậu để đứa lớn nhất trong đám trẻ giữ điện thoại, còn mình thì nhường chỗ, đi tới bên cạnh Thịnh Hoài. Cậu không để ý trên bậc thang còn dính bùn, cứ thế ngồi xuống luôn, thở phào nhẹ nhõm.
Thịnh Hoài đưa cho cậu một cốc nước, còn không quên cười giỡn, "Bạn nhỏ không chịu nổi bạn nhỏ."
"Chú à, chú nhìn cho rõ đi, đó mới là bạn nhỏ thật." Kỷ Tòng Kiêu lườm anh.
"Có khác nhau đâu." Thịnh Hoài cười nói.
Kỷ Tòng Kiêu quay đầu nhìn anh đầy hoài nghi.
Đều cần có người dỗ dành, có người ở bên, cũng đều khiến người ta muốn đặt trong lòng bàn tay mà thương xót, mà yêu thương.
Thịnh Hoài cong môi cười, không nói ra câu này.
Kỷ Tòng Kiêu cũng không truy hỏi kỹ. Cậu mới chỉ ngồi được vài phút, còn chưa kịp uống nước thì đã bị lũ nhóc gọi về——Điện thoại di động có tin nhắn đến, phim hoạt hình bị gián đoạn.
Cậu đi qua giúp đỡ bọn trẻ, nhưng rồi một đi không ra nổi được nữa——Bị chặn lại bởi đám nhóc "đầu củ cải nhỏ(*)" còn đang cậu một câu tớ một câu hào hứng bàn luận về bộ phim, thế là cậu quyết định ngồi xem tiếp cùng chúng.
(*) Đầu củ cải nhỏ (15/03/1941 - 06/09/1949) tên thật là Tống Chấn Trung, là một liệt sĩ cách mạng người Trung Quốc. Ông là liệt sĩ nhỏ tuổi nhất của Trung Quốc vì bị đặc vụ của Quốc Dân Đảng sát hại khi mới chỉ lên 8. Do Tống Chấn Trung theo cha mẹ bị giam trong ngục từ khi mới 8 tháng tuổi, lớn lên trong phòng giam tối tăm ẩm ướt quanh năm nên dù đã lên 8, trông ông mới chỉ như 4, 5 tuổi. Do bị suy dinh dưỡng nên ngoại hình xanh xao vàng vọt, đầu to hơn người nên được nhóm người chung hoạn nạn gọi yêu là "đầu củ cải nhỏ".
"Hóa ra con chim đó được gọi là cú mèo!"
"Đúng đúng, tên béo bắt nạt người ta quá, cho nên sau đó cậu ta mới mọc ra đuôi lợn. Mấy cậu không được bắt nạt người ta biết chưa? Nếu không sẽ bị giống tên đó!"
"Tại sao tóc lại màu trắng? Không không, đó là màu vàng bạch kim, là người nước ngoài."
"Ê cái bạn ngoài cùng kia, mũ của cậu không biết nói đâu, đừng có chọc nó nữa."
...
Thịnh Hoài quan sát Kỷ Tòng Kiêu đang vô thức hòa mình vào các bạn nhỏ mà không hề hay biết, nét mặt anh rất vui. Anh đang định đứng dậy quay về phòng học thì có một cậu bé chạy đến, mắt nhìn anh chăm chú, "Thầy Thịnh, em có thể chơi điện thoại của thầy được không ạ?"
Thịnh Hoài nhìn vào đôi mắt đầy mong ngóng của cậu bé, mỉm cười lấy điện thoại từ túi áo ra, nhập mật khẩu rồi đưa cho nó. Cậu bé nâng chiếc điện thoại mới mẻ lên, chìa một ngón tay ra định nhấn lên màn hình, nhưng lại do dự nhìn sang Thịnh Hoài. Thịnh Hoài xoa đầu cậu bé, "Chơi đi, em muốn chơi trò gì?"
Bé trai ngơ ngác mãi không nói ra được, Thịnh Hoài hiểu ra, cậu bé này có lẽ chưa từng thấy điện thoại di động, chỉ muốn nghịch một thứ mới mẻ, vốn dĩ nó còn không có khái niệm ứng dụng trò chơi gì cả. Vì thế anh cũng không hỏi nữa, để mặc cậu nhóc chìa ngón tay chọc chọc lên màn hình.
Chỉ cần không gọi điện, đối với trẻ con mà nói, nội dung trong chiếc điện thoại không gì là không xem được.
Anh đảo mắt đi chỗ khác, tiếp tục quan sát bạn nhỏ đang xem phim cùng một tốp bạn nhỏ khác.
"A! Đây là thầy Kỷ nè!" Đứa nhóc bên cạnh nhỏ giọng kêu lên.
Thịnh Hoài ngẩn ra, quay đầu nhìn sang, thấy không biết làm cách nào mà cậu nhóc đã mở được album ảnh trong điện thoại.
"Rất nhiều thầy Kỷ luôn." Nhóc con lại kéo xuống dưới tìm tiếp.
Thịnh Hoài nhìn ảnh chụp cậu bạn nhỏ đầy màn hình, khóe môi mỉm cười. Đây là ảnh mà anh chụp bạn nhỏ khi nhóm hai người đi riêng, có dáng vẻ cậu yên tĩnh ngủ say trong phòng ở nhà nghỉ, cũng có ảnh chụp nụ cười ngoan hiền khi cậu quay đầu lại hồi đi thăm phim trường của anh trước đây... Mỗi bức ảnh đều do tự tay anh chụp, chỉ có anh biết, cũng chỉ có một Kỷ Tòng Kiêu mà mình anh được thấy.
Đó là bảo vật vô giá của anh, dù là ai cũng không thể tiếp cận dễ dàng được.
Ngón tay nhấn lên màn hình vài lần, thoát khỏi album ảnh, anh giơ thẳng ngón tay với cậu nhóc, "Suỵt, đây là bí mật nhỏ của thầy nhé."