HOA HỒNG TRAO KỀN KỀN


“Chu tổng đồng ý rồi?” Giang Lăng nhướng mày, đổi tay cầm di động, “Anh ấy không nói gì sao?”
“Không có.” Trợ lý Lưu thoáng cái chuyển đề tài, “Vậy cô Giang, bên cô khi nào có thời gian?”
“Để tôi xem xem, mấy hôm nay lịch trình của tôi đã kín.” Giang Lăng nhìn lịch bàn trên bàn làm việc, tháng vẫn còn nằm ở tháng trước, nhưng cô chẳng thèm lật qua mà nói thẳng, “Vậy sáng chủ nhật này, được chứ?”
“Chủ nhật này…buổi sáng.” Trợ lý Lưu sửng sốt, nhưng anh ta phản ứng mau lẹ, “Được, không thành vấn đề.”
Giang Lăng hỏi: “Thật sự không thành vấn đề sao?”
Trợ lý Lưu đáp: “Đúng vậy, Chu tổng nói, mọi việc đều tôn trọng ý kiến của cô Giang.”
“Chu tổng của các anh còn rất…” Giang Lăng nhoẻn miệng cười, “Rộng lượng.” Cô tạm dừng, nói chầm chậm, “Xem ra trước đây là tôi hiểu lầm ngài ấy.”
Đầu dây bên kia điện thoại đột nhiên truyền đến âm thanh thứ gì rớt xuống.
Giang Lăng tỏ ra nghi hoặc: “Ơ? Trợ lý Lưu, bên anh sao vậy?”
“Xin lỗi cô Giang, tôi bất cẩn làm rơi đồ, không có gì.” Trợ lý Lưu mau chóng giải thích.
Giang Lăng cười cười: “Không sao, vất vả cho anh rồi, phải chuyển lời cho hai bên.”
Trợ lý Lưu nói: “Đừng khách sáo, đây là bổn phận của tôi.”
Giang Lăng đáp: “Vậy tôi không quấy rầy anh làm việc nữa.”
“Vâng.” Trợ lý Lưu bổ sung, “Nếu cô Giang có vấn đề cũng có thể liên lạc thẳng với tôi.”
“Được.”
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Giang Lăng cầm di động khóe miệng hơi nhếch lên.

Cô biết đầu dây bên kia mở loa ngoài.
Chàng trợ lý, không, hiện tại là ai đó không phải là chàng trợ lý vẫn không thành thật.
Giang Lăng cất lại di động rồi gọi thư ký Lương ở bên ngoài vào.
“Cô đi báo với Giang tổng, tôi và Chu tổng đã hẹn chiều thứ năm gặp mặt.”
Thư ký Lương gật đầu: “Vâng, cô Giang, tôi biết rồi.”
Cô ta mang theo vẻ mặt nghi vấn đi ra văn phòng.
Văn phòng yên tĩnh trở lại.
Giang Lăng tựa vào lưng ghế, nhớ tới chuyện đã xảy ra tại tập đoàn Chu thị vào hai tuần trước.
Cô nhoẻn miệng cười mở ra wechat, đăng lên vòng bạn bè: [Đột nhiên hơi nhớ mùi cơm thịt bò của Cẩm Tú Cư.]
***
Sáng thứ năm, Giang Lăng vừa đến công ty thì đã bị Giang Thiệu Quân gọi qua: “Buổi sáng chúng ta có một vụ đàm phán với công nghệ Tư Nghiên, phiên dịch viên đi theo nhất thời xin nghỉ, tôi nhớ tiếng Anh của chị không tệ, chị đi theo tôi.”
“Bây giờ?” Giang Lăng sửng sốt, có chút bất ngờ, “Nhưng mà Giang tổng, buổi chiều tôi có hẹn gặp với Chu tổng.”

Giang Thiệu Quân nói: “Không phải nói buổi chiều à? Bàn chuyện hợp tác cũng không kéo dài bao lâu, nhiều lắm là một hai tiếng, thời gian không xung đột.”
“Sắp tới giờ rồi, mau đi thôi.” Ông ta giơ tay xem đồng hồ, lại thúc giục, “Chờ bàn chuyện bên công nghệ Tư Nghiên xong, tôi bảo tài xế đưa chị tới tập đoàn Chu thị.”
“Vâng, cảm ơn Giang tổng.”
Nói đến nước này, Giang Lăng cũng không có lý do từ chối.

Cô lên xe đi theo Giang Thiệu Quân tới trụ sở chính của công nghệ Tư Nghiên.

Sau khi bàn bạc việc hợp tác xong thì đã là giữa trưa.
Mà lúc này, Giang Thiệu Quân lại cho Giang Lăng hay: “Giang Lăng, tôi không ngờ CEO Max của công nghệ Tư Nghiên sẽ sắp đặt một bữa tiệc.

Người nước ngoài nhiệt tình quá, làm thế nào cũng không khước từ được.” Ông ta còn nói, “Bên tập đoàn Chu thị ai đi đàm phán cũng vậy thôi, tôi đã liên lạc với người thay chị đi qua đó.”
“Không sao, Giang tổng.” Giang Lăng bình tĩnh, “Tôi vốn cũng không muốn đi, vừa hay.”
Bữa tiệc của công nghệ Tư Nghiên cũng là bữa tiệc bình thường.

Giang Lăng và Giang Thiệu Quân ngồi cả quá trình, khi bữa tiệc này chấm dứt thì đã là ba giờ hơn.

Nửa tiếng sau, bọn họ trở về tập đoàn Giang thị.

Có lẽ bởi vì đạt được sự hợp tác, tâm trạng của Giang Thiệu Quân rất tốt, ông ta hiếm khi mang vẻ mặt ôn hòa với Giang Lăng.
“Hôm nay biểu hiện tốt lắm, công nghệ Tư Nghiên…” Ông ta nói đến một nửa thì bị người khác ngắt ngang.
“Giang tổng.”
Giang Thiệu Quân nói: “Vào đi.” Nhìn thấy người tới, ông ta càng cười vui vẻ hơn, “Bên tập đoàn Chu thị tình hình thế nào?”
Là thân tín được ông ta phái đến tập đoàn Chu thị, sắc mặt người kia ngượng ngùng: “Giang tổng, tôi qua đó nhưng không gặp được Chu tổng.”
Giang Lăng hơi nhướng mày.
“Không gặp được? Sao lại như thế?” Giang Thiệu Quân nhíu mày.
Thân tín nhìn thoáng qua Giang Lăng, dè dặt nói: “Người của tập đoàn Chu thị cảm thấy chúng ta đang làm lấy lệ với bọn họ, bởi vì người hẹn gặp với Chu tổng là cô Giang.”
“Cậu nói cái gì?”
Không cần người kia tiếp tục giải thích, ngay sau đó trợ lý Lưu trực tiếp gọi điện đến: “Giang tổng, xem ra quý tập đoàn không có thành ý hợp tác.


Lần hợp tác này, Chu tổng chỉ định để cô Giang đến đàm phán, Giang tổng lại tùy tiện tìm một người qua đây, đây là làm lấy lệ với chúng tôi sao?”
“Không phải, không phải, trợ lý Lưu, cậu hiểu lầm rồi…” Giang Thiệu Quân đành phải liên tục xin lỗi.
Chờ ông ta vất vả lắm mới cúp máy, Giang Lăng mới lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: “Ba, thực ra con cũng không muốn đi, nhưng ba cũng nghe rồi đó.

Chu tổng chỉ đích danh nhất định muốn con đi, chuyện này cũng hết cách.”
Sắc mặt Giang Thiệu Quân không vui, nhưng ông ta đành nói: “Ừm, lần này quả thật là do tôi sắp đặt không ổn thỏa.

Vậy chị đi gặp Chu tổng, thay tôi nói xin lỗi với cậu ấy.”
“Thưa ba, con biết.” Giang Lăng cười cười, “Yên tâm đi, con sẽ trấn an Chu tổng tử tế.

Vậy con về làm việc trước.”
Giang Thiệu Quân gật đầu: “Đi đi.”
Giang Lăng xoay người, khóe miệng cũng theo đó nhếch lên.
***
Chuyện thân phận của Ngôn Úc bị vạch trần, mấy hôm sau Chu Vận Ninh mới biết được.
Cô ấy ngồi trên sô pha ôm gối ôm, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc: “Lăng Lăng, chị…đã biết Ngôn Úc là Chu Dư Ngôn từ lâu?”
“Phải.” Giang Lăng thẳng thắn thừa nhận, “Anh ấy nói với em à?”
Phản ứng đầu tiên của Chu Vận Ninh lại là: “Xin lỗi Lăng Lăng, em không cố ý gạt chị đâu!”
“Là Ngôn… không không, là Chu Dư Ngôn uy hiếp em, không cho em nói thân phận của anh ta với chị.

Bằng không sẽ khóa thẻ của em.” Cô ấy ôm cánh tay Giang Lăng, “Đều là lỗi của tên kia! Chị có thể tha thứ cho em không?”
Giang Lăng nhoẻn miệng cười, giọng điệu ôn hòa: “Chị không trách em.

Che giấu thân phận là chuyện của anh ấy, không cần ôm lỗi của anh ấy lên người mình.”
“Lăng Lăng, chị thật tốt.”
Chu Vận Ninh thở phào nhẹ nhõm, vừa cảm động đồng thời lại hả hê.
“Em đã nói từ trước với anh ta, bảo anh ta sớm thẳng thắn với chị, anh ta không nghe lời em, đáng đời! Vậy hiện tại chị…” Nghĩ lại, cô ấy còn nói, “Thôi đi thôi đi, không nói tới anh ta nữa.”

Chu Vận Ninh lấy ra di động, nói: “Lăng Lăng, em vừa đổi di động, muốn thử chức năng chụp ảnh một chút, chúng ta chụp một tấm ảnh chụp chung nhé?”
Giang Lăng cười nói: “Được.”
Chu Vận Ninh giơ lên di động, làm động tác tay: “Cheese ~”
“Được rồi.”
Chụp ảnh xong, Chu Vận Ninh đăng tấm ảnh chụp chung lên vòng bạn bè, kèm theo dòng chữ: [Cùng chị em tốt trải qua một ngày vui vẻ ~]
Cô ấy lại cố ý @ Chu Dư Ngôn.

Quả nhiên nửa phút sau, cô ấy nhận được tin nhắn riêng của Chu Dư Ngôn.
Đại ma đầu: [Em đang ở cùng cô ấy?]
Chu Vận Ninh cười trộm trong lòng, đắc ý trả lời: [Thế nào, anh không biết Lăng Lăng đang ở đâu hả? Anh bị Lăng Lăng kéo vào sổ đen hay bị chặn rồi?]
Đại ma đầu: [……]
Ninh Ninh bất khuất: [Tổng giám đốc Chu, mùi vị bị người ta vứt bỏ thế nào?]
Chu Dư Ngôn không trả lời.
Chu Vận Ninh bĩu môi không để ý tới nữa, cô ấy bỏ di động sang một bên.

Hôm nay là thứ bảy, hiếm khi không cần đi làm, nhưng bên ngoài trời giá rét, Giang Lăng và Chu Vận Ninh đều không ra ngoài.

Giang Lăng còn công việc cần xử lý, sau khi đứng lên cô luôn ở phòng khách giải quyết công việc.

Mà Chu Vận Ninh thì tựa vào sô pha xem di động.
Bên trong tĩnh lặng đến mức chỉ còn tiếng gõ bàn phím.

Hơi ấm trong căn hộ đầy đủ, Chu Vận Ninh ngồi một lúc thì buồn ngủ.

Đầu cô ấy gục gặc rồi đột nhiên bừng tỉnh lại, vừa xem thời gian thì đã là buổi trưa.
Cô ấy lập tức nhìn sang Giang Lăng: “Lăng Lăng, sắp tới giữa trưa rồi, chúng ta tự nấu hay là gọi thức ăn bên ngoài?”
Giang Lăng nói: “Chị còn chút việc còn chưa hoàn thành, bữa trưa mua bên ngoài đi.”
“Được, vậy để em…”
Đúng lúc này di động của Chu Vận Ninh rung lên, cô ấy nhìn qua, là Chu Dư Ngôn gửi tin nhắn tới.
Đại ma đầu: [Em xuống lầu đi.]
Chu Vận Ninh thắc mắc trong lòng, gửi qua một dấu chấm hỏi.
Đại ma đầu: [Anh đã mua cơm thịt bò của Cẩm Tú Cư, em xuống lấy đưa cho cô ấy.]
Ninh Ninh bất khuất: [???]
Ninh Ninh bất khuất: [Sao anh không tự lên đi?]

Đại ma đầu: [Em xuống đây.]
Ninh Ninh bất khuất: [Đồ nhát gan!]
Cô ấy đóng khung đối thoại riêng, nhỏ giọng trách mắng.
“Sao thế?” Giang Lăng phát hiện, ngẩng đầu nhìn cô ấy.
Chu Vận Ninh mau chóng nói: “Không, em có đặt mua trước đó, nhưng anh chàng giao hàng không tìm ra đường, em đi xuống đón anh ta.”
Giang Lăng đáp: “Được.”
***
Chu Vận Ninh choàng thêm áo khoác mau chóng chạy xuống lầu, liếc mắt một cái là thấy ngay Chu Dư Ngôn đứng trước luống hoa.

Bên ngoài gió lạnh xào xạc, cô ấy theo bản năng quấn chặt áo khoác trên người.
Cô ấy đi qua, đưa mắt nhìn xung quanh rồi nói: “Đồ đâu? Mau đưa cho em.”
Chu Dư Ngôn đưa thức ăn mua về qua.
Chu Vận Ninh nhận lấy, không nhịn được cất tiếng châm chọc: “Bảo anh thẳng thắn với Giang Lăng sớm chút anh không nghe, giờ thì tốt rồi nhỉ?”
Chu Dư Ngôn: “…”
Chu Vận Ninh liếc nhìn anh, lại hỏi: “Người đã tới rồi, sao không tự lên đưa?”
Chu Dư Ngôn im lặng rồi nói: “Hiện tại có lẽ cô ấy không muốn gặp anh.”
Chu Vận Ninh có cùng nhận thức gật đầu: “À, cũng đúng, đổi lại là em, em cũng chẳng muốn gặp anh.

Thật là đáng đời.”
Châm chọc Chu Dư Ngôn một lúc, Chu Vận Ninh mang theo đồ ăn mua bên ngoài thoải mái trở về căn hộ của Giang Lăng.
“Lăng Lăng, đồ ăn đặt mua bên ngoài giao tới rồi.”
Cô ấy đưa một phần cơm cho Giang Lăng.
“Cảm ơn.”
Giang Lăng khép lại laptop đặt sang một bên, nhận lấy phần ăn kia.

Cô mở túi ra, nhìn thấy logo trên hộp cơm cô chợt khựng lại.
Giang Lăng ngẩng đầu hỏi: “Em đặt mua thức ăn ở Cẩm Tú Cư à? Nơi này hình như không có giao hàng thì phải?”
“À, cái này.” Chu Vận Ninh sửng sốt, con ngươi xoay vòng, nói, “Hiện giờ không phải ứng dụng đặt mua đồ ăn bên ngoài có tùy chọn chạy việc vặt sao? Em bèn nâng giá đi giao hàng, bảo người ta giúp xếp hàng đi mua.”
“Ồ, hóa ra là vậy.”
Giang Lăng mở ra hộp cơm, thịt bò phủ kín mặt cơm.

Nhìn thấy cơm thịt bò còn nóng hổi, cô âm thầm cất tiếng cười..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi