HOA HỒNG TRAO KỀN KỀN


Bên A: Giang Lăng
Bên B: Chu Dư Ngôn
Hai bên A và B dựa theo “Nguyên tắc chung của Luật Dân Sự” cùng các quy định có liên quan đã đồng ý về các vấn đề liên quan đến quản lý công ty và việc làm và tự nguyện ký hợp đồng này.
Điều thứ nhất bên A thuê bên B…
Điều thứ hai…
Giang Lăng xem hợp đồng kỹ càng.

Mấy điều phía trước của hợp đồng coi như là điều khoản bình thường.

Càng về sau, điều khoản bẫy càng rõ ràng hơn.
Điều thứ tám, cả hai bên đã đồng ý, trong thời gian hợp đồng bên B toàn quyền thay mặt bên A xử lý mọi việc; bên A cần giữ quan hệ đã giao hẹn với bên B, đồng thời trả lương theo giao hẹn với bên B, lương lấy theo ngày.
Điều thứ chín, mọi việc tại công ty LX, trong thời gian hợp đồng đều do bên B toàn quyền phụ trách.
Điều thứ mười, nếu bên A hủy hợp đồng thì phải chuyển nhượng toàn bộ tài sản và cổ phần thuộc về công ty LX cho bên B.
Hợp đồng không có thời hạn cố định, làm trái điều ước thì phải chi trả khoản tiền bồi thường kếch xù, điều kiện hủy hợp đồng hà khắc, còn có trách nhiệm làm trái điều ước hù dọa người ta.

Một bản hợp đồng tương tự khế ước bán thân, nhưng điều khoản lại có lý hợp pháp.
Giang Lăng xem hợp đồng xong, cô ngẩng đầu nhìn Chu Dư Ngôn: “Bản hợp đồng này không phải hôm đó anh nói đã hủy bỏ rồi sao? Thì ra Chu tổng là người không nói chữ tín.”
“Ai nói hủy bỏ với em?” Chu Dư Ngôn giả vờ khó hiểu, “Ngôn Úc ư?” Anh hơi nhíu mày, “Đó là lời hứa của Ngôn Úc, có liên quan gì tới tôi?”
Giang Lăng nhìn anh chằm chằm, đột nhiên nhếch môi cười: “Công ty của tôi chỉ là một công ty nhỏ vô danh trong nước, Chu tổng muốn cái công ty nhỏ này có ích lợi gì?”
Chu Dư Ngôn tựa ra sau, thong dong nói: “Tôi muốn công ty này làm gì, không phải trong lòng Giang tổng đã rõ ràng rồi sao? Công ty LX là con át chủ bài của em để đối phó Giang Thiệu Quân, em còn muốn dựa vào nó để tiếp nhận tập đoàn Giang thị.” Anh nói trúng tim đen.

Ánh mắt Giang Lăng nhìn chăm chú.
Đúng vậy, đây là điểm yếu của cô.

Nhưng dù thế, cô vẫn không lộ ra biểu cảm khác thường.
“Thật không hổ là Chu tổng, có thể tính toán mọi thứ đến bước cuối cùng.”
Khóe miệng Chu Dư Ngôn nhếch lên một độ cong trào phúng: “Phải không? Nhưng tôi nghĩ rằng nói tới việc tính toán thì tôi thua xa cô Giang rồi.”
Giang Lăng làm như không nghe thấy lời châm chọc của anh, cô nói sang chuyện khác: “Nhưng hôm nay Chu tổng bảo tôi sang đây chẳng phải nói chuyện hợp tác à?”
Chu Dư Ngôn đáp lại: “Tôi đã nói về nội dung hợp tác với cô Giang rồi mà.

Điều kiện nằm ở trong này, chỉ chờ cô Giang đồng ý thôi.”
Giang Lăng hơi nghiêng người, nhìn thẳng anh: “Nhưng Chu tổng không cảm thấy vụ hợp tác như thế này có khác gì ép mua ép bán à?”
“Thế ư? Cơ mà Giang tổng…” Chu Dư Ngôn đổi xưng hô, “Hợp đồng này trước đây là do em tự nguyện ký.

Nếu em không nhớ, cần tôi giúp em nhớ lại không?”
Giang Lăng không nói gì.
Chu Dư Ngôn giương mắt, làm như lơ đãng nhắc tới: “Vả lại, em gái của em cũng sắp tốt nghiệp về nước rồi nhỉ?”
Động tác của Giang Lăng khựng lại.
“Chu tổng đang uy hiếp tôi ư?”
“Không, tôi chỉ đang nhắc nhở em thôi.” Giọng điệu của anh vẫn thanh thản, “Thời gian cũng không đợi người ta.

Em chỉ có thời gian chưa đến một năm, trước lúc này em phải nắm giữ tập đoàn Giang thị từ trên tay Giang Thiệu Quân, khó khăn cũng không ít.”
Chu Dư Ngôn nói tới đây thì dừng lại.
Giang Lăng trầm lặng không nói.
Dưới sự bao vây kín kẽ khắp chốn của anh, cô hình như thật sự không còn đường lui.
Cô nhìn anh, đột nhiên mặt mày tươi tắn nhoẻn miệng cười: “Nói đến cùng Chu tổng chỉ muốn ‘quy tắc ngầm’ với tôi, đúng không? Thật sự rất vinh hạnh, tôi có thể có được sức quyến rũ như vậy.”
“Cơ mà tôi muốn biết vì sao Chu tổng nhất định phải chấp nhất với tôi?” Cô cúi người, cố ý hỏi.
Quan sát người đàn ông trước mặt, Giang Lăng lại khó có thể đè nén cảm xúc trong lòng.

Một khoảng thời gian không gặp mặt, cô thế mà thật sự có hơi nhớ anh, nhớ tới dáng vẻ của anh khi ở trên giường.

Thế nhưng vở kịch vẫn phải diễn tiếp.
Chu Dư Ngôn hơi nhướng mày: “Giống như cô Giang đã nói lúc trước, theo nhu cầu mỗi bên thôi.

Cô Giang muốn tập đoàn Giang thị, mà tôi thì muốn người.” Giọng anh khàn khàn, “Vụ mua bán này không phải rất có lời sao?”
Giang Lăng cười nhẹ, nói: “Quả thật có lời lắm.”
Chu Dư Ngôn nhìn thẳng cô: “Cho nên liên hôn với tôi, tôi có thể giúp em lấy được mọi thứ em muốn.”

“Được.” Giang Lăng nhoẻn miệng cười.
Cô đồng ý rất sảng khoái, Chu Dư Ngôn có phần không thể tin được.

Ban đầu còn trở mặt, bây giờ lại dứt khoát đồng ý với điều kiện của anh.

Cũng không biết đóa hồng nhỏ này đang chơi trò gì, anh nhất thời nảy sinh cảnh giác trong lòng.
Chu Dư Ngôn hơi híp mắt: “Lúc trước tôi có nghe người ta nói, cô Giang có tình cảm sâu đậm với tôi.

Nhưng tôi cảm thấy hiện tại cô Giang đang lừa tôi.” Giọng anh rất hờ hững, “Chẳng lẽ lời nói trước kia đều là gạt người ư?”
“Đương nhiên không phải, tôi rất nghiêm túc.” Khóe môi Giang Lăng hơi cong lên, “Cần tôi chứng minh cho Chu tổng xem không?”
“Em muốn chứng minh thế nào?” Chu Dư Ngôn nhướng mày.
“Như là…”
Trong nháy mắt Giang Lăng đã ngồi trên đùi anh, cô vươn tay tháo ra cà vạt của anh.

Chu Dư Ngôn giơ tay giữ lại.
“Em đang làm cái gì?” Giọng anh hơi khàn khàn.
Giang Lăng tỉnh bơ: “Không phải Chu tổng bảo tôi chứng minh ư?”
Khi thốt ra âm cuối cùng, cô lại cất tiếng cười khẩy, sau đó thuận thế nép vào trong lòng anh.

Cô nắm lấy cà vạt của anh, động tác không dừng lại, ánh mắt tỏ vẻ nghi hoặc: “Cơ mà chân của Chu tổng như vậy, còn được không?”
“Em có thể thử xem.” Con ngươi của Chu Dư Ngôn tối sầm.
Giang Lăng ngước mắt, nhướng mày: “Nhưng mà chẳng phải Chu tổng không có sở thích…ở trong văn phòng sao?”
Chu Dư Ngôn mặt không biểu cảm: “Tôi từng nói lời này à?”
Giang Lăng cười như không cười: “À, tôi nhớ rồi, là trợ lý Ngôn nói.”
Chu Dư Ngôn híp mắt: “Em còn nhớ trợ lý Ngôn?”
“Sao không nhớ chứ? Chẳng phải là bạn trai cũ đã chia tay rồi à?” Giang Lăng cố ý nói, giọng điệu loáng thoáng mang theo mấy phần khiêu khích.

Chu Dư Ngôn rốt cuộc mất đi kiên nhẫn, anh trực tiếp xoay cằm cô qua bao phủ trên bờ môi cô.

Đóa hồng nhỏ xảo quyệt này, cuối cùng lại rơi vào trong tay anh lần nữa.
Ngọn lửa lan tràn nhanh chóng, thiêu đốt từng tấc một, cả cánh đồng gần như bị thiêu hủy.
Bức màn của cửa sổ sát đất nhanh chóng khép kín.

Đèn trong văn phòng cũng không bật lên hết, ánh sáng lu mờ.
Áo vest bị ném xuống đất một cách vô tình.

Dường như vứt đi mọi thứ, hai người ôm hôn say đắm.

Khuy áo sơ mi đã cởi ra, mấy sợi tóc rối rơi trên lồ ng ngực anh.

Sau lưng Giang Lăng là bàn làm việc lạnh lẽo, cô níu chặt áo sơ mi trắng của anh.

Chiếc áo bị cô túm lấy đã nhăn nhúm.
Chu Dư Ngôn tựa như người làm vườn rất có kiên nhẫn, chăm chỉ tưới nước cho đóa hoa hồng của mình.

Trong văn phòng yên tĩnh, đóa hoa tươi đẹp này đang lặng lẽ nở rộ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi