Đã hứa sẽ ở lại, Giang Lăng bèn đứng dậy.
“Em muốn đi đâu?” Chu Dư Ngôn lại nắm giữ cổ tay cô, âm thanh trầm khàn, “Không phải em nói ở lại sao?”
Giang Lăng quay đầu nói: “Anh đã ăn gì chưa? Em ra ngoài múc bát cháo cho anh.”
Chu Dư Ngôn đáp: “…Không muốn ăn, không có khẩu vị.”
“Dù anh không ăn thì em cũng phải ăn.” Giang Lăng nói, “Hôm nay sau khi tan tầm, em gọi điện thoại xong thì đi thẳng qua đây, đến giờ còn chưa ăn tối.”
Lúc này Chu Dư Ngôn mới buông lỏng tay.
Giang Lăng xoay người ra khỏi phòng trở về phòng bếp.
Mở nắp ra, thịt bằm vừa bỏ vào đã chín, mùi cháo bay bốn phía.
Cô múc cho mình một bát, bởi vì còn nóng nên để trên bàn một lúc, sau đó cô đi tìm nhiệt kế và thuốc hạ sốt.
Giang Lăng tìm kiếm cả căn hộ chỉ tìm được một nhiệt kế thủy ngân trong ngăn kéo phòng khách.
Cô thử trước, còn dùng được.
Khi trở lại phòng ngủ thì Chu Dư Ngôn đã ngủ rồi, anh nhắm hai mắt hơi thở đều đặn.
Giang Lăng không quấy rầy anh, cô cầm nhiệt kế đứng bên giường có chút lúng túng.
Trên người Chu Dư Ngôn vẫn còn mặc âu phục khi ra ngoài.
Có lẽ vì bệnh khó chịu, vừa về nhà anh liền trực tiếp nằm trên giường.
Giang Lăng suy tư một lúc, cô lắc lắc nhiệt kế trong tay, nghiêng người về phía trước vén chăn lên.
Cô quỳ gối trên tấm chăn, vươn tay cởi áo sơ mi của anh.
Vừa cởi ra một khuy áo thì bàn tay đã bị túm lấy.
“Em làm gì?” Chu Dư Ngôn cau mày, có chút không khỏe nói, âm thanh khàn khàn khác thường.
“Đo nhiệt độ cơ thể cho anh.” Giang Lăng tức giận nói, “Bằng không anh cho là muốn làm gì?”
Chu Dư Ngôn nhìn cô, ánh mắt mang vẻ sâu xa: “Anh còn tưởng em muốn lợi dụng anh lúc gặp khó khăn.”
Giang Lăng nhìn thẳng anh, mặt không thay đổi biểu cảm: “Xem ra, nhận thức về bản thân của Chu tổng đã mang sai lầm lớn.”
Chu Dư Ngôn nhắm mắt lại, cười khẩy: “Thế ư?” Sau đó anh nói sang chuyện khác, “Không phải nói đo nhiệt độ cho anh à?”
“…” Giang Lăng im lặng, tiếp tục cởi áo của anh.
Lúc này Chu Dư Ngôn rất phối hợp.
Tốn rất nhiều công sức cuối cùng Giang Lăng kẹp nhiệt kế vào nách anh.
Làm xong tất cả cô trở lại phòng ăn.
Đi qua đi lại hồi lâu, giờ đã qua bảy giờ.
Hơi ấm trong nhà mở vừa đủ, cháo trên bàn vẫn còn ấm.
Giang Lăng ăn xong bữa tối đơn giản thì thu dọn chén bát, sau đó trở lại phòng lấy nhiệt kế.
Cô liếc mắt nhìn, nhíu mày.
38.5°C.
Sốt cao, quả thật phát sốt rồi.
Xem ra bệnh không nhẹ, bằng không sẽ chẳng nói xằng nói xiên.
Giang Lăng mang theo nhiệt kế rời khỏi.
Chu Dư Ngôn từ từ mở mắt ra, bình tĩnh nhìn cốc nước ấm trên tủ đầu giường.
Khóe mắt nhìn thấy Giang Lăng trở về anh bèn nhắm mắt lại.
Cô đi qua ngồi xuống mép giường, lấy chiếc khăn nhúng nước lạnh vắt khô rồi đắp trên trán anh để anh hạ nhiệt độ.
“Anh nghỉ ngơi cho khỏe, đêm nay em ở phòng dành cho khách bên cạnh, có việc thì gọi em.”
Cô đang muốn đứng dậy, bỗng nhiên nghe anh nói: “Cháo em nấu đâu?”
Giang Lăng quay đầu hơi bất ngờ: “Chẳng phải anh nói không muốn ăn à?”
Chu Dư Ngôn nói: “Đột nhiên thấy hơi đói, muốn ăn một chút.”
Giang Lăng nói: “Vậy anh ngồi dậy đi, em múc một bát cho anh.”
Chu Dư Ngôn đáp: “Không có sức, không dậy nổi.”
Giang Lăng: “…”
Cô thở dài trong lòng, nói: “Em đỡ anh dậy.”
Nói xong cô lấy tay anh đặt lên vai mình, nâng anh ngồi dậy.
Chu Dư Ngôn cũng rất phối hợp, nhưng ngay khi sắp được nâng dậy thì anh đột nhiên nghiêng người khiến cả hai ngã xuống giường.
Cô hoàn toàn bị anh bao phủ.
Giang Lăng trở tay không kịp, khi phản ứng lại thì đã bị Chu Dư Ngôn ôm chặt.
“Chu Dư Ngôn?”
Giờ phút này khoảng cách giữa hai người rất gần, khuôn mặt cô dính sát trên lồ ng ngực của anh, ngoài độ ấm truyền đến thì còn có thể rõ ràng nghe được nhịp tim của anh.
Giang Lăng bị ôm quá chặt, hoàn toàn không thoát khỏi vòng tay của anh: “Chu Dư Ngôn, anh làm gì??”
“Quên đi, anh không muốn ăn nữa.” Chu Dư Ngôn vùi đầu vào cần cổ cô, nhắm mắt thấp giọng nói, trong âm thanh đầy vẻ uể oải, “Vẫn nên nghỉ ngơi thêm một lúc, lát nữa anh còn vài công việc cần xử lý.”
Sức chú ý của Giang Lăng bị dời đi: “Anh như bây giờ còn nghĩ tới công việc?”
Chu Dư Ngôn nói: “Tương đối khẩn cấp.”
Giang Lăng hít sâu một hơi: “Vậy anh để em dậy trước đi.”
Nhưng Chu Dư Ngôn vòng tay qua ôm eo cô, đem cánh tay cô đặt trong lòng mình.
“Để anh ôm thêm một lúc nữa, chỉ một chút thôi.” Anh ôm chặt cô, vùi đầu vào cổ cô, âm thanh trầm khàn.
Nghe được vẻ mỏi mệt trong giọng nói của anh, cô vô cớ hơi mềm lòng.
Cô dừng động tác để mặc anh ôm.
Lúc im lặng luôn dễ dàng khiến người ta rơi vào tình trạng nghĩ ngợi lung tung.
Khi Giang Lăng lấy lại tinh thần thì cảm giác có hơi thở ẩm ướt phả bên tai, Chu Dư Ngôn nỉ non bên tai cô.
“Giang Lăng, lúc trước em tiếp cận anh chỉ vì đạt được mục đích thôi sao?” Giọng anh rất thấp, “Em tiếp cận anh, có bởi vì thích anh một chút nào hay không?”
Giang Lăng ngớ ra rồi mới trả lời: “Chu Dư Ngôn, anh phát sốt hồ đồ rồi à?” Cô tạm dừng, “Lúc trước chúng ta tiếp cận đối phương là vì đều có mục đích riêng, chẳng lẽ anh quên rồi ư?”
“Đúng vậy.” Chu Dư Ngôn nở nụ cười, anh dùng thêm sức ôm cô chặt hơn.
Giang Lăng im lặng vài giây, nói sang chuyện khác: “Nói mới nhớ, em hình như còn chưa tới ngôi nhà thực sự của anh.”
Chu Dư Ngôn mở mắt, đôi mắt đen láy sâu sắc: “Nếu em muốn đi, hiện tại anh có thể đưa em đi.”
“…Bây giờ thì thôi đi.” Giang Lăng tạm dừng rồi nói, “Đáng lẽ hôm nay em có chuyện muốn nói với anh.”
“Chuyện gì?” Chu Dư Ngôn hỏi.
Giang Lăng nhìn anh: “Nhưng tình huống hiện tại của anh thế này hay là thôi đi.
Chờ anh khỏi bệnh rồi nói.”
Chu Dư Ngôn: “…”
Giang Lăng còn nói: “Anh ngủ đi, nghỉ ngơi sớm chút.” Nói xong cô nhắm mắt lại.
“…”
Chu Dư Ngôn không chịu buông tay cô cũng hết cách.
Dù sao cái gì cũng làm cả rồi, đi tới đi lui lâu vậy cô cũng mệt rồi, thế là dứt khoát nhắm mắt nghỉ ngơi một tí.
Giang Lăng dần dần đi vào giấc ngủ, cũng thả lỏng từ từ.
Cô ngủ yên, trong lòng Chu Dư Ngôn lại đặc biệt dày vò.
Giang Lăng nói có chuyện “muốn nói với anh”, anh rất để ý trong lòng.
Càng khiến anh để ý hơn là ——
Trước mắt như là có một miếng bánh ngọt thơm ngon khiến người ta thèm thuồng, nhưng chỉ có thể nhìn mà không thể ăn vào bụng.
Bây giờ anh còn “bị bệnh”, không thể làm gì cả.
Chu Dư Ngôn nhìn Giang Lăng nằm trong lòng, anh lặng lẽ nhếch khóe môi cười tự giễu.
Anh thế này xem như là lấy đá đập chân mình phải không?
***
Tối nay Giang Lăng mơ một giấc mộng, cảnh trong mơ kỳ quái, cô không thể nhớ được cảnh tượng trong mộng.
Khi cảnh trong mộng kết thúc thì cô cũng tỉnh lại.
Có lẽ thời gian ngủ quá dài, khi mở mắt ra đầu cô hơi nặng nề.
Ánh mặt trời theo khe hở bức màn chiếu vào rọi trên mép giường.
Khi lấy lại ý thức, cô theo bản năng nhìn sang bên cạnh, Chu Dư Ngôn đã không còn ở đó.
Anh hình như dậy sớm hơn cô.
Chẳng phải anh phát sốt sao? Đã giảm sốt rồi à?
Nhớ lại hôm qua trước khi ngủ, anh nói “có công việc cần xử lý” với cô, cô mau chóng vén chăn lên xuống giường.
Khi đi ngang qua phòng sách, Giang Lăng đưa mắt nhìn bên trong.
Laptop mở ra nhưng Chu Dư Ngôn không ở đó.
Cô đi tới phòng khách, Chu Dư Ngôn mới từ phòng bếp đi ra, đặt hai đĩa bữa ăn sáng trên bàn.
“Em dậy rồi à?”
Giang Lăng đi tới trước bàn ăn đưa mắt nhìn: “Sao anh không nghỉ ngơi thêm?”
Bữa sáng anh làm là sandwich kẹp trứng và giăm bông, còn có hai cốc cà phê.
“Không sao, anh đã giảm sốt rồi.” Chu Dư Ngôn mới khỏi bệnh giọng còn hơi khàn.
“Ăn bữa sáng trước đi.”
Giang Lăng ngồi xuống lại nghe anh nói: “Thứ năm tới có một buổi tiệc từ thiện, em đi cùng anh nhé?”
Cô ngẩng đầu thốt ra một cái tên: “Tập đoàn Tạ thị?”
“Em cũng biết?” Chu Dư Ngôn ngừng lại ngẩng đầu lên.
Giang Lăng nói: “Bọn họ muốn mời em tham dự buổi tiệc hôm đó, còn tham gia diễn tấu từ thiện.”
Chu Dư Ngôn hỏi: “Em đồng ý rồi ư?”
“Còn đang cân nhắc.” Giang Lăng nghĩ nghĩ rồi hỏi, “Tập đoàn Chu thị và tập đoàn Tạ thị có hợp tác gì không?”
Chu Dư Ngôn uống một ngụm cà phê, nói: “Có, nhưng mà là sự hợp tác giữa các bộ phận b3n dưới, cụ thể thì anh không rõ lắm.”
“Thế à?” Giang Lăng cầm lên sandwich cắn một miếng.
Chu Dư Ngôn nhìn cô, còn nói: “Hôm qua anh vốn muốn hẹn em đi ăn món Tây, không ngờ sau đó xảy ra việc ngoài ý muốn.
Anh xin lỗi, hôm nay có thể đền bù cho em.”
“Hôm nay không được.” Giang Lăng chẳng hề do dự trả lời ngay, Chu Dư Ngôn ở đối diện ngớ ra.
Cô lại cắn một miếng sandwich, sau đó chậm rãi giải thích, “Lát nữa em phải đi đón em gái em.”
“Em gái em?” Chu Dư Ngôn nhướng mày.
Giang Lăng nói: “Con bé du học ở nước M, bay vào hôm qua.”
“Em muốn đi đón máy bay?” Chu Dư Ngôn dừng động tác, “Em đã hẹn với cô ấy rồi à?”
Giang Lăng cong khóe môi mỉm cười: “Cũng không phải, con bé có nói thời gian với em, em muốn cho nó một bất ngờ.”
Ánh mắt Chu Dư Ngôn hơi u ám lờ mờ, anh đặt cốc xuống, không lộ ra biểu cảm nói: “Vậy lát nữa anh đưa em đi.”
Giang Lăng giương mắt: “Chẳng phải anh bị bệnh sao? Mới hạ sốt, đừng miễn cưỡng bản thân quá.”
Chu Dư Ngôn nhìn thẳng cô, cong khóe môi.
“Anh cười cái gì?” Giang Lăng khó hiểu.
Trong mắt Chu Dư Ngôn giấu ý cười: “Em quan tâm tới anh, anh rất vui.”
“…”
Chu Dư Ngôn nói: “Vậy chúng ta ăn bữa sáng xong rồi xuất phát.”
“Được.” Thấy anh kiên trì, Giang Lăng cũng không từ chối nữa.
Chờ cô ăn bữa sáng xong, Chu Dư Ngôn hỏi: “Chuyến bay của em gái em đến nơi lúc mấy giờ?”
Giang Lăng đáp: “Chừng mười rưỡi, nhưng không biết chuyến bay có thể đến trễ không.”
Chu Dư Ngôn xem thời gian hiện tại, đứng dậy nói: “Giờ nên xuất phát thôi, hiện tại tới sân bay vừa kịp thời gian.”
Giang Lăng gật đầu.
Hai người đến bãi đỗ xe lấy xe, xuất phát đi tới sân bay sớm.
Dọc đường đi hai người không nói gì, bên trong rất im lặng.
Giang Lăng luôn nghĩ đến Giang Tầm, cô thường xuyên cúi đầu xem di động.
Khi ngẩng đầu lần nữa cô vô tình thấy được ứng dụng dẫn đường trong xe.
Đoạn đường phía trước biểu thị màu đỏ rất dài, màu đỏ có nghĩa là kẹt xe.
“Chờ chút, anh đừng đi con đường này, bên này sẽ kẹt ——” Giang Lăng mới lên tiếng nhắc nhở thì Chu Dư Ngôn đã chạy lên con đường kia.
Chu Dư Ngôn làm như mới để ý tới tình hình trên ứng dụng dẫn đường, anh đưa mắt nhìn qua nó nói: “Ban nãy anh không để ý, xin lỗi, bây giờ không thể nào quay đầu.”
“Thôi đi.” Giang Lăng nhíu mày, lập tức cầm di động gọi điện thoại cho Giang Tầm.
Mới vừa nhập vào dãy số, cô đột nhiên nghĩ tới Giang Tầm có khả năng còn ở trên máy bay nên thoát khỏi giao diện gọi điện thoại.
Qua khúc đường này, dòng xe cộ dần dần chậm lại.
Phía trước quả nhiên đang kẹt xe, ngay sau đó xe của bọn họ bị kẹt trong dòng xe, hoàn toàn không thể đi lên.
Giang Lăng quan sát tình hình giao thông phía trước, thỉnh thoảng xem thời gian.
“Anh thăm dò thử tình hình phía trước thế nào.”
Chu Dư Ngôn lấy ra di động gửi tin nhắn cho Phó Dĩ Hành.
[Phó tổng, làm phiền nhanh một chút.]
***
Cả đoạn đường kẹt hơn nửa tiếng đồng hồ, hai tiếng sau cuối cùng Giang Lăng và Chu Dư Ngôn tới sân bay, nhưng đã qua mười phút so với giờ đi đón ban đầu.
Sau khi xuống xe, Giang Lăng vừa chạy vào đại sảnh sân bay vừa lấy di động gọi điện thoại cho Giang Tầm.
Mới nhập vào dãy số, khóe mắt cô trông thấy Chu Dư Ngôn dừng bước nhìn qua con đường bên kia.
Giang Lăng thuận miệng hỏi: “Anh nhìn gì đó?”
Chu Dư Ngôn mau chóng thu về tầm mắt: “Không có gì, chỉ là nhìn thấy một người quen.”
“Người quen?”
Giang Lăng theo bản năng quay đầu lại, nhìn về phía anh vừa ngó qua.
Nhưng cô chỉ thấy một chiếc Maybach màu đen chạy qua như bay trước mắt.
Khoan đã, chiếc xe Maybach kia…
Biển số xe hình như hơi quen mắt.
Trong đầu Giang Lăng đột nhiên hiện lên một số ấn tượng vụn vặt.
Ngày đó ở tại hội nghị thượng đỉnh cô đã từng thấy chiếc xe này, cô nhớ mang máng đó là xe riêng của Phó tổng tập đoàn Quân Trạch..