HOA HỒNG TRAO KỀN KỀN

Tiếng chuông di động vang lên không ngớt.

Đã là lần thứ tám.

Giang Lăng vừa vươn tay với tới di động trên tủ đầu giường thì cổ tay đã bị người ta bắt lấy kéo về ổ chăn.

Cô xoay người nhìn sang người bên cạnh, giọng điệu bất đắc dĩ: “Chu Dư Ngôn, anh đủ chưa?”

“Chưa.” Chu Dư Ngôn thấp giọng nói, “Ngủ thêm lúc nữa. Mấy hôm nay em không nghỉ ngơi tốt, ngày hôm qua lại ngủ muộn, mấy chuyện vụn vặt này khoan lo tới đã.”

Giang Lăng tức giận: “Hôm qua em ngủ muộn, rốt cuộc là lỗi của ai?”

Chu Dư Ngôn đón nhận ánh mắt bất mãn của cô, anh cất tiếng cười nhẹ rồi ôm lấy cô, cúi đầu đặt một nụ hôn trên trán cô, nói nhỏ nhẹ: “Được được, là lỗi của anh.”

“…” Giọng điệu này nghe ra không lấy làm hổ thẹn, ngược lại còn coi là quang vinh.

Cuối cùng Giang Lăng vẫn bắt máy. Giọng điệu ở đầu dây bên kia kích động, thậm chí dùng giọng ra lệnh: “Giang Lăng, bây giờ về nhà ngay!”

***

Ngày thứ ba sau khi về nước, Giang Lăng mới chính thức gặp mặt Giang Thiệu Quân.

Nhà họ Giang.

Trong phòng khách lầu một, giấy tờ nằm ngổn ngang chất đống trên sô pha và mặt đất, trong đồ gạt tàn trên bàn trà chất đầy tàn thuốc. Hình như lâu rồi không có ai dọn dẹp.

Giang Thiệu Quân ném một tờ báo lên bàn trà, trách cứ: “Không phải tôi bảo chị mau trở về sao? Nếu đã về nước thì tại sao không về nhà trước?”

[Giang Lăng nghệ sĩ đàn vĩ cầm nổi tiếng xuất hiện tại buổi tiệc từ thiện “Mộng Nha” ở thành phố B, trình diễn khúc nhạc nguyên tác “Ước mơ trẻ thơ”, cố gắng hết sức trợ giúp việc từ thiện.]

Đây là một bài báo vào ba ngày trước.

Giang Lăng bình tĩnh thu hồi tầm mắt từ tờ báo rồi nhìn sang người trước mặt. Giang Thiệu Quân của hiện tại đã không còn vẻ hăng hái của trước đây. Khuôn mặt ông ta tiều tụy, mái tóc rối bời, đôi mắt hiện lên tơ máu cộng thêm thâm quầng.

“Sao chị không nói?” Giang Thiệu Quân bất mãn cất cao giọng.

Giang Lăng tỉnh bơ nói: “Ba, mấy hôm nay con có tới công ty tìm ba, nhưng đồng nghiệp tại văn phòng tổng giám đốc nói với con ba đã đi công tác, con tưởng ba không ở thành phố B, đang muốn đợi ba trở về rồi hẵng liên lạc, hóa ra ba ở nhà ư?”

Nhất cử nhất động trong tập đoàn Giang thị đã nằm trong lòng bàn tay cô từ lâu. Cô đã biết trước, sau khi xảy ra sự cố với dự án của tập đoàn Tạ thị thì Giang Thiệu Quân giống như kẻ bất lực, cả ngày trốn ở trong nhà.

“…” Giang Thiệu Quân im lặng rồ thở ra một hơi, giọng điệu hơi dịu xuống, “Thôi đi, chị về là được rồi.”

“Cơ mà đã xảy ra chuyện gì?” Giang Lăng làm như không phát giác tâm trạng thay đổi của ông ta, cô hỏi tiếp đề tài ban nãy, “Ba, mấy hôm nay sao ba không đi làm?”

Giang Thiệu Quân khựng lại, sau đó dí mạnh tàn thuốc trong đồ gạt tàn, ông ta hít sâu một hơi mới chậm chạp đáp lại: “Dự án của tập đoàn Tạ thị xảy ra vấn đề rồi.”

Chuyện này Giang Lăng đã biết từ lâu. Nhưng cô vẫn lộ ra biểu cảm kinh ngạc, hỏi tới: “Dự án của tập đoàn Tạ thị? Là sao ạ?”

Giang Thiệu Quân nói: “Dự án bị kẹt ở khâu xét duyệt, số tiền chúng ta bỏ vào không lấy ra được, hiện tại tập đoàn Tạ thị muốn rút vốn. Khoản hụt này quá lớn, nếu không nhanh chóng nghĩ cách lấp vào, e là sẽ tạo ra tổn thất khó mà dự tính cho tập đoàn.”

Ông ta che giấu một phần sự thật.

Giang Lăng cũng rất phối hợp: “Vậy ba đã nghĩ ra cách chưa?”

“Nếu tôi đã nghĩ ra cách thì còn cần kêu chị trở về sao?” Giang Thiệu Quân đi qua đi lại, bực dọc nói.

Giang Lăng im lặng, sau đó như là nhớ ra gì đó bèn hỏi: “Thế dự án Tinh Hồ Loan với tập đoàn Chu thị thì sao? Cho dù không có dự án với tập đoàn Tạ thị, chẳng phải còn tập đoàn Chu thị ư? Dự án Tinh Hồ Loan mới là trọng điểm, nếu hoàn thành sẽ mang đến lợi nhuận đáng kể cho chúng ta, chẳng cần để ý tới sự tổn thất lỗ lã của dự án kia.”

“Tôi đương nhiên biết!” Cô nói vậy Giang Thiệu Quân hình như càng bực hơn, “Tập đoàn Chu thị không biết nghe tin từ đâu, cũng đột ngột đòi rút vốn.”

“Tập đoàn Chu thị cũng muốn rút vốn? Rút vốn vào lúc này cũng không có lợi đối với bọn họ, tại sao bọn họ phải làm vậy?” Giang Lăng đúng lúc trưng ra biểu cảm ngạc nhiên.

Giang Thiệu Quân tức giận nói: “Cái này làm sao tôi biết được? Nếu tôi biết sớm thì hiện tại cũng không cần ——”

“Ba, ba đừng gấp.” Giang Lăng thấp giọng khuyên giải an ủi, “Ba đã liên lạc với bên tập đoàn Chu thị chưa?”

Giang Thiệu Quân hít sâu, hơi bình tĩnh lại: “Đã liên lạc rồi, bọn họ cứ nói người phụ trách đang đi công tác, không thể nào gặp mặt tôi, ai biết bọn họ có phải đang lừa tôi không!”

Giang Lăng hơi nhướn mày. Điểm này trái lại không có lừa gạt, người phụ trách quả thật luôn đi công tác, điều này cô có thể làm chứng.

Nhưng cô chỉ nói: “Ba đừng nôn nóng, chuyện này chúng ta cùng nhau nghĩ cách, từ từ sẽ nghĩ ra thôi.”

“Tôi biết, tôi biết.” Giang Thiệu Quân ra sức nhấn mạnh, “Giang Lăng, không phải chị và Chu tổng quen biết à? Chị giúp tôi liên lạc với cậu ta, xem thử có thể xoay chuyển sự việc không.”

“Chu tổng ạ?” Giang Lăng hơi do dự, “Thực ra, quan hệ giữa bọn con cũng không phải là quen thân lắm…”

Giang Thiệu Quân sốt ruột: “Chị còn do dự cái gì! Vào lúc này rồi, chẳng lẽ chị muốn trơ mắt nhìn tập đoàn vỡ nợ phá sản sao?”

“Nghiêm trọng thế ạ?” Giang Lăng nói ngay, “Được, bây giờ con đi liên lạc với ngài ấy.”

Cô nói xong thì lấy ra di động gọi điện cho Chu Dư Ngôn: “Chu tổng chào ngài, tôi là Giang Lăng…”

Cô nói rõ ý định, giọng điệu rất dè dặt. Giang Thiệu Quân luôn ở bên cạnh nhìn cô chằm chằm, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.

Cuộc gọi chấm dứt, chờ cô cúp máy Giang Thiệu Quân bèn hỏi ngay: “Giang Lăng, Chu tổng nói thế nào? Cậu ta đồng ý không?”

Giang Lăng ngẩng đầu, lắc đầu nói: “Chu tổng nói chờ ngày mai đến tập đoàn Giang thị rồi bàn bạc kỹ càng với chúng ta.”

Trong mắt Giang Thiệu Quân dấy lên một tia hy vọng, toàn thân như kiệt sức ngã ngồi trên sô pha: “Còn có thể bàn bạc, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi…”

Giang Lăng đi tới bên cạnh ông ta, cô lại nhỏ nhẹ an ủi: “Ba, con thấy trạng thái của ba không tốt lắm, ba mau lên phòng nghỉ ngơi đi. Chờ ngày mai con và ba cùng nhau quay về tập đoàn.”

Giang Thiệu Quân quay đầu nhìn cô, lẩm bẩm: “Được, chị nói đúng, bây giờ tôi nên nghỉ ngơi.”

Nhìn thấy bóng lưng ông ta trở lên lầu, khóe miệng Giang Lăng hơi nhếch lên. Còn có thể bàn bạc quả là một việc tốt, chỉ là không biết ông ta có thể chấp nhận cái giá sắp trả hay không.

***

Hôm sau, Giang Lăng cùng Giang Thiệu Quân trở về tập đoàn Giang thị. Chín giờ rưỡi, nhóm người của tập đoàn Chu thị đến phòng họp.

“Giang tổng, đại diện của tập đoàn Chu thị tới rồi.”

Giang Thiệu Quân mau chóng tới cửa chào đón: “Chu tổng, hoan nghênh ——”

Khoảnh khắc nhìn thấy nhóm người Chu Dư Ngôn xuất hiện tại cửa phòng họp, ông ta ngây ngẩn cả người.

“Cậu không phải ——”

Chu Dư Ngôn tiến vào phòng họp, anh đi tới vị trí đối diện ông ta ngồi xuống, sắc mặt tự nhiên nhìn ông ta: “Giang tổng, đây không phải là lần đầu chúng ta gặp mặt, tại sao ông lại kinh ngạc như vậy?”

Trợ lý Lưu đúng lúc giới thiệu: “Giang tổng, vị này chính là CEO của tập đoàn Chu thị chúng tôi, ngài Chu Dư Ngôn.”

Chu Dư Ngôn mỉm cười: “Bình thường tôi giấu giếm thân phận đối với bên ngoài là xuất phát bởi một số nguyên nhân riêng, hy vọng Giang tổng có thể giữ bí mật này.”

“Đương nhiên.” Giang Thiệu Quân lấy lại tinh thần mau chóng gật đầu, nhưng mà ông ta vẫn chưa hoàn hồn hẳn từ trong sự thật này.

Giang Lăng đóng cửa phòng họp, cô đi đến bên cạnh Giang Thiệu Quân thấp giọng nhắc nhở: “Ba.”

Lúc này Giang Thiệu Quân mới phản ứng lại, mau chóng trưng ra nụ cười: “Chu tổng, chúng ta đi thẳng vào vấn đề chính nhỉ?”

Chu Dư Ngôn gật đầu: “Đề nghị của Giang tổng, hôm qua tôi có nghe cô Giang nói. Lúc trước chúng tôi tin tưởng vào thực lực của tập đoàn Giang thị mới đồng ý hợp tác với các người. Nhưng mà không ngờ đây là một quyết sách sai lầm. Bởi vì Giang tổng mà dự án Tinh Hồ Loan vẫn đình trệ, điều này mang đến tổn thất không nhỏ cho tập đoàn chúng tôi…”

Giang Thiệu Quân sốt ruột nói: “Chu tổng, trước đó quả thật là lỗi của chúng tôi, nhưng chúng tôi thật sự có thành ý. Tóm lại, hy vọng cậu cho chúng tôi một cơ hội nữa.”

“Mặc dù dự án có tổn thất đối với chúng tôi, nhưng hiện tại rút lui thì vẫn còn đường sống cứu vãn.” Trợ lý Lưu đúng lúc cất tiếng, “Đây là giải pháp tốt nhất mà tập đoàn chúng tôi đánh giá, Giang tổng cho rằng mình có cách gì có thể thích hợp hơn phương án này?”

“Cái này, cái này…”

Giang Lăng kịp thời ngăn cản: “Ba, ba đừng gấp, để con.” Cô ngẩng đầu nói, “Nếu Chu tổng quyết định muốn rút vốn vậy thì đã làm sớm rồi, bằng không hôm nay sẽ không tới đây lắng nghe chúng ta nói những lời vô nghĩa đó.”

Chu Dư Ngôn nhíu mày: “Tôi muốn xem thử Giang tổng… cô Giang có lý do gì có thể thuyết phục tôi.”

Giang Lăng hỏi: “Chu tổng muốn thế nào mới đồng ý không rút vốn?”

Chu Dư Ngôn nở nụ cười nhạt, ánh mắt lướt qua Giang Thiệu Quân: “Ít nhất để tôi xem thành ý của các người.”

Giang Thiệu Quân phấn chấn lập tức nói: “Cho dù Chu tổng đưa ra điều kiện gì, tôi cũng có thể đáp ứng, chỉ cần nằm trong khả năng của tôi.”

Chu Dư Ngôn trầm lặng.

“Được, vậy Giang tổng không ngại xem thử điều kiện của tôi.”

Anh nhìn sang trợ lý Lưu, trợ lý Lưu gật đầu rồi đi về phía Giang Thiệu Quân, anh ta đưa qua một phần văn kiện.

Giang Thiệu Quân nhận lấy bắt đầu xem, ông ta đột ngột sửng sốt, khó mà tin được ngẩng đầu lên: “Điều kiện này ——”

Chu Dư Ngôn gõ nhẹ mặt bàn, thờ ơ nói: “Giang tổng, tôi giúp ông giải quyết cục diện rối rắm này, tôi muốn cổ phần nằm trong tay ông, không quá đáng chứ?”

Khuôn mặt Giang Thiệu Quân phình trướng như màu gan heo: “Nhưng 50% cổ phần cũng quá ——”

“Chỉ là cổ phần không phải thực quyền.” Giọng điệu của Chu Dư Ngôn có mấy phần mất kiên nhẫn, “Nếu thứ mà các người đưa ra hoàn toàn không có giá trị đối với tôi thì tại sao tôi phải chấp nhận?” Anh lại nhìn sang Giang Thiệu Quân, “Ông còn có thể ngồi yên ổn ở vị trí hiện tại, tôi thấy đây là một vụ giao dịch thích hợp.”

Giang Thiệu Quân giật khóe môi, không nói gì.

Chu Dư Ngôn nói tiếp: “Nếu Giang tổng lo lắng thì tôi có thể thêm vào một điều kiện khiến ông hài lòng.”

“Điều kiện gì?” Giang Thiệu Quân hỏi.

Chu Dư Ngôn đáp: “Tôi hy vọng được liên hôn với cô Giang.”

“Liên hôn?” Giang Thiệu Quân sửng sốt.

Điều này nằm ngoài dự kiến của ông ta. Ông ta nhìn Giang Lăng, cô cũng ngớ ra như là rất bất ngờ đối với điều kiện này.

Ánh mắt Chu Dư Ngôn lướt qua hai người: “Nếu liên hôn, cổ phần trong tay tôi, Giang tổng hẳn là yên tâm hơn?”

Giang Thiệu Quân vẫn chưa trả lời.

Chu Dư Ngôn đứng dậy: “Nếu Giang tổng không có thành ý, vậy ——”

“Chờ chút! Tôi đồng ý! Tôi đồng ý!” Giang Thiệu Quân vội vàng lên tiếng.

Chu Dư Ngôn dừng bước, anh nở nụ cười nhạt, ánh mắt chuyển sang Giang Lăng: “Ý kiến của cô Giang thì sao?”

Giang Thiệu Quân nhìn qua Giang Lăng, ánh mắt chứa mấy phần cảnh cáo: “Giang Lăng.”

Giang Lăng như là trải qua muôn vàn đấu tranh, cô cụp mắt: “Được, tôi đồng ý.”

Giang Thiệu Quân thở phào nhẹ nhõm. Cho đến khi ký kết điều khoản tử vong kia, ông ta vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Chu Dư Ngôn bảo trợ lý Lưu thu về văn kiện, tâm trạng vui vẻ nói: “Tôi hy vọng hai tuần sau sẽ tổ chức lễ đính hôn với cô Giang, mong Giang tổng chuẩn bị sẵn sàng.”

“Tôi biết.” Giang Thiệu Quân lộ ra nụ cười hiểu ý, “Giang Lăng, con tiễn Chu tổng đi.”

“Vâng.” Giang Lăng không lộ biểu cảm xoay người nhìn sang Chu Dư Ngôn, mỉm cười, “Chu tổng, mời.”

Chu Dư Ngôn gật đầu với cô, đi theo cô rời khỏi phòng họp.

Trên đường đi tới thang máy, Giang Lăng hạ giọng: “Chu tổng, cái đó không giống như điều kiện mà chúng ta đã bàn lúc trước.”

“Phải.” Chu Dư Ngôn nhìn thẳng đằng trước, mặt không đổi sắc nói, “Anh tạm thời sửa lại điều kiện.”

“…” Giang Lăng vẫn giữ nụ cười, “Chu tổng, anh làm vậy hình như có chút trơ tráo nhỉ?”

Chu Dư Ngôn nở nụ cười nhẹ: “Nếu là giao dịch thì đương nhiên phải tranh thủ điều kiện tốt nhất cho bản thân. Cô Giang, em nói đúng không?”

“Đúng lắm.” Giang Lăng mỉm cười, nghe theo nói, “Nếu Chu tổng muốn thì đính hôn đi.”

Dù sao đính hôn mà thôi, cũng không phải chuyện gì lớn.

Vào thang máy, Chu Dư Ngôn nói: “Buổi trưa cùng nhau ăn cơm?”

Gần giữa trưa, quả thật sắp tới giờ ăn trưa.

Giang Lăng nói: “Được, em nói với ba em một tiếng.”

Giang Lăng gửi tin nhắn cho Giang Thiệu Quân rồi đi theo Chu Dư Ngôn rời khỏi.

Sau khi lên xe, Chu Dư Ngôn hỏi: “Em muốn đi đâu?”

“Anh quyết định đi.”

Giang Lăng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, không có hứng thú.

“Đến nhà hàng House.”

Chu Dư Ngôn không hỏi nữa, nói tên nhà hàng với tài xế. Xe chạy lên đường quốc lộ, vững vàng chạy trên con đường chính.

Xe chạy được một đoạn, qua kính chiếu hậu tài xế nhìn thấy một chiếc xe con màu trắng luôn theo sát, thế là anh ta nhắc nhở: “Chu tổng, phía sau có một chiếc xe cứ đi theo chúng ta.”

Chu Dư Ngôn chỉ liếc nhìn một cái rồi thu về tầm mắt: “Không cần lo, chạy tiếp đi.”

“Vâng.” Tài xế thu tầm mắt lại, tiếp tục lái xe.

“Con chuột xuất hiện rồi ư?” Giang Lăng lấy lại tinh thần nhìn qua anh.

Chu Dư Ngôn dựa vào lưng ghế, thoải mái cong khóe môi: “Ừm, nên bắt đầu hành động diệt chuột thôi.”

***

Tập đoàn Tạ thị, trong văn phòng tổng giám đốc.

Tạ Minh Nhiên đang nói chuyện điện thoại.

“Chu Dư Ngôn xuất hiện rồi?” Hắn híp mắt, cong môi cười lạnh, “Tôi đoán không sai mà. Ẩn náu lâu như vậy, con rùa đen rụt đầu này rốt cuộc chịu hiện thân rồi à?”

Tô Y Nhiên dè dặt bưng qua cà phê đã pha xong: “Tạ tổng, cà phê của ngài.”

Tâm trạng của Tạ Minh Nhiên không tệ, sau khi cúp máy hắn chỉ nói: “Bỏ xuống đi.”

Tô Y Nhiên đặt cà phê lên bàn, cô ta thăm dò sắc mặt của hắn, hơi tò mò hỏi: “Tạ tổng, làm sao ngài biết Chu Dư Ngôn nhất định sẽ xuất hiện?”

Tạ Minh Nhiên nhếch khóe môi: “Công ty của người trong lòng của hắn xảy ra vấn đề, hắn làm sao có thể thờ ơ mặc kệ? Biết rõ tổng giám đốc của tập đoàn Giang thị là một tên vô dụng gian dối, cũng muốn cùng ông ta hợp tác phát triển dự án Tinh Hồ Loan.” Ánh mắt hắn chứa đầy vẻ nham hiểm, “Cho nên lần này hắn đương nhiên sẽ hiện thân ——”

Đúng lúc này di động của hắn lại vang lên. Hắn bắt máy: “A lô?”

Vừa dứt lời, đầu dây bên kia liền kêu lên: “Tạ tổng, nguy rồi! Tài xế kia bị bắt rồi, chuyện của chúng ta đã bại lộ! Cảnh sát, bên đó đã biết rồi ——”

“Anh nói cái gì?” Tạ Minh Nhiên ngẩn ra, đột ngột phản ứng lại, hắn mắng nhỏ một tiếng, “Chết tiệt! Bị lừa rồi!”

“Tạ tổng, xảy ra chuyện gì?” Tô Y Nhiên nhìn sắc mặt hắn dần u ám, trong lòng cô ta vô cớ có chút bối rối.

Tạ Minh Nhiên cúp máy, quay đầu trừng mắt nhìn Tô Y Nhiên, hắn tức giận mắng chửi: “Tô Tùng Khê! Cái đồ ngu xuẩn! Chẳng lẽ cô không biết mình bị người ta giám sát sao?”

“Cái gì, tôi? Giám sát? Sao lại thế chứ?” Tô Y Nhiên theo phản xạ lùi về sau một bước, cô ta ngỡ ngàng, “Vậy, vậy Tạ tổng, giờ chúng ta phải làm sao đây?”

Tạ Minh Nhiên lại chửi một câu nữa: “Chết tiệt! Mau lên! Lập tức giúp tôi đặt vé máy bay đi nước E ——”

Lời còn chưa dứt thì cánh cửa đột ngột bị người ta dùng sức đẩy ra.

Thư ký hoang mang chạy vào: “Tạ tổng, không hay rồi, Tạ tổng! Bên ngoài ——”

Cô ta còn chưa nói xong thì có vài cảnh sát mặc đồng phục đã đi lướt qua tiến vào văn phòng bao vây Tạ Minh Nhiên.

Sau khi bọn họ đưa ra giấy tờ chứng nhận thì nói: “Tạ Minh Nhiên phải không? Anh bị buộc tội cố ý giết người, xin đi theo chúng tôi.”

“…” Tạ Minh Nhiên chỉ im lặng không nói gì cả, hắn bình tĩnh đi theo cảnh sát rời khỏi.

Văn phòng to như vậy chỉ còn lại Tô Y Nhiên và thư ký. Tô Y Nhiên nhìn Tạ Minh Nhiên bị bắt đi, cả người cô ta rơi vào trạng thái hoang mang lo sợ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi