HOA MAY MẮN

Hôm nay cuối cùng Bạch Hồ Vọng cũng được đại phát thần uy, ba giữ hai hạ đã đánh bại được Lục Hải Danh rồi. Lục Hải Danh ngã nằm trên đất, cánh tay bị Bạch Hồ Vọng đè ở trên lưng, ánh mắt thì thất thần, chìn chằm chằm khoảng không vô định phía trước.

Cậu cũng không dãy giụa, Bạch Hồ Vọng cảm thấy thắng cũng chả vẻ vang gì, “Tiểu Lục, mày lại phát ngốc cái gì đấy?”

Lục Hải Danh rũ mắt, nấm lấy cánh tay của Bạch Hồ Vọng dùng sức đứng lên, “Tiếp tục đi.”

Bạch Hồ Vọng thả lỏng tay ra: “Cha tao mà nhìn thấy mày bây giờ chỉ sợ tức chết mất.” Dứt lời, bạn nhỏ Bạch nắm lấy bả vai Lục Hải Danh, dùng sức lay lay: “Đừng như này nữa, tao hỏi mày, nếu không nói được thì khỏi cần tiếp tục luyện nữa. Nội Tam Hợp, là ba cái gì hợp?”

Lục Hải Danh nghi hoặc nhìn cậu ta.

“Mày nói đi kìa.”

“Tâm cùng, tâm cùng ý hợp, ý cùng khí hợp, khí cùng lực……”

Bạch Hồ Vọng duỗi ngón tay ra, chọc chọc vào một chỗ trên ngực cậu: “Tâm đâu? Lục Hải Danh, tâm mày để đâu rồi? Tâm trí mày bay đến tầng mây thứ mấy rồi, hả?”

Lục Hải Danh cúi đầu, có chút chột dạ: “Tiểu Bạch, tao…..”

Bạch Hồ Vọng không nói nữa, dựa vào giao tình của cậu với Hải Danh, cậu hiểu là phải kiên nhẫn đợi Lục Hải Danh hoàn hồn lại mới có thể nói tiếp được.

“Tao không dám nói với anh ấy.”

Câu nói này không được rào trước đón sau gì cả, Bạch Hồ Vọng đành phỏng đoán: “Nói với ai cơ?” Cậu giả vờ giả vịt nhìn về phía sau Lục Hải Danh, “Với thầy của mày á?”

Lục Hải Danh đột nhiên quay đầu nhìn, mới nhận ra Bạch Hồ Vọng đang trêu chọc mình.

“Ô thế mà đúng à?” Bạch Hồ Vọng nhướng lông mày: “Mày có việc gì phải nói với anh ta? Không dám nói cái gì cơ? Chả lẽ là nói nhìn anh ta rất vừa ý sao?”

Lục Hải Danh quay đầu trở về, vốn đang phờ phạc, bị cậu bạn nói câu đó lập tức lại đỏ mặt tới mang tai: “Mày nói nhảm nó vừa thôi.”

Phản ứng này của Lục Hải Danh chả khác gì chưa đánh đã khai. Bạch Hồ Vọng liền thả lỏng: “Thế à?” Cậu vò vò cái đầu, xoay qua xoay lại, lại đối mặt với Lục Hải Danh: “Thật thế á?”

Lục Hải Danh thở dài, hạ người xuống ngồi chồm hỗm: “Hồ Vọng, mày nói chuyện này nên làm sao giờ?”

Trong lòng Bạch Hồ Vọng xù lông, làm sao bố mày biết?

Hai người đối mặt nhau không nói gì, cuối cùng Bạch Hồ Vọng không chịu nổi nữa: “Lục Hải Danh, à không, ngài Lục à——“

Lục Hải Danh bị cậu ta chọc cười, đứng lên, một quyền đánh qua.

Hai người bọn họ dù gì cũng là bạn thân, biết được một bí mật chấn động như vậy, Bạch Hồ Vọng nhe răng trợn mắt một lúc, rốt cuộc hiến kế cho thằng bạn: “Mày không phải giỏi múa bút thành văn lắm đấy à?”

Vậy là đêm nay Lục Hải Danh giỏi văn giỏi võ ở quyền phòng hạ bút viết văn.

Bình thường cậu muốn viết văn chương, từ trước tới nay đều rất tự tin, vung bút là có thể viết, nhưng cái ‘văn’ lần này thì lại rất dụng tâm suy nghĩ.

Bây giờ cậu mới biết viết thư tình là chuyện mệt mỏi cỡ nào, giống như cậu phải trích một giọt máu vào giấy thì mới chết ngất nghĩ ra được một từ. Tâm huyết nhiều, thì sợ nó lại quá dung tục, tâm huyết ít, lại sợ nó nhạt nhẽo.

Cậu dành cả một đêm để viết, sau đó nộp lên cho thầy Nghiêm, như là bắt đầu một đoạn tình ý của mình.

Thầy Bạch nói, tên con là hai chữ Hải Danh, lấy dụng ý từ ‘khí thôn hồ hải’ (khí bao trùm cả núi sông biển cả), ý là muốn con không được dễ dàng lỗ mãng, tâm ý phải chậm rãi từ từ.

Lục Hải Danh chống đầu, muốn xin lỗi mấy lời của sư phụ dành cho mình quá.

Nghiêm Tại Phương dạy học xong, liền về nhà bắt đầu đi phê mấy bài văn của học trò.

Anh bắt đầu từ bài của Lục Hải Danh, không biết từ bao giờ đã thành thói quen như thế. Lục Hải Danh viết văn cũng giống như đánh quyền, rất là khí phách, thật sự súc tích.

Lúc mở ra Nghiêm Tại Phương rất là phấn khởi, sau đó lại nhẹ nhàng khép lại.

Anh vào trong phòng rót một cốc nước, lấy tay ủ nó ấm lên. Anh lại bỏ tay ra, đặt cốc xuống, lại làm rơi bút xuống bàn. Anh cúi người nhìn xuống tìm bút, lại đẩy ngã ghế tựa.

Động tĩnh này khá lớn, chấn động đến mức một thầy giáo bên cạnh ngẩng đầu hỏi anh: “Thầy Nghiêm, thầy—— Ôi! Sao mặt mũi thầy đỏ rực lên thế kia?”

Nghiêm Tại Phương gật đầu: “Tôi có chút, có chút cảm mạo.”

Tay anh bối rối loạn cào cào nhét bài văn của Lục Hải Danh nhét xuống dưới cùng của một tập sách. Nhét vào đấy chưa được bao lâu, lại kéo nó ra, nhìn lại một lần, rồi lại nhét vào ngăn kéo.

Hôm nay ngăn kéo bị anh kéo ra kéo vào năm sáu lần.

Cuối cùng anh cũng có thể thẳng lưng mà lôi ra đọc:

“Gần đây em không tập trung tập quyền được, vì tâm không hợp ý.”

“Tâm đang ở chỗ của thầy, ý thì ở quyền. Vì vậy mỗi lần luyện quyền đều là hữu khí nhưng vô lực.”

Vẫn còn chưa hết: “Tương Vương tại Sở, thùy khiển xuân phương?”

(Vế đầu là nói về Tương Vương ở nước Sở, vế sau hình như là ‘ai thả hương xuân?’ Xuân vừa có nghĩa là mùa xuân, lại vừa có nghĩa là tình yêu, ôi cái này cũng không có ý nghĩa thâm sâu gì đâu, dụng ý của bạn Lục Hải Danh thôi)

Nghiêm Tại Phương phát hiện trong câu này có tên của mình, mặt đỏ lên, còn nghĩ: tên nhóc này hồ đồ lại đi viết cái thứ gì đây?

Nghiêm Tại Phương chưa từng được ai theo đuổi bao giờ, đâm ra cũng không biết phải làm sao bây giờ. Anh làm sao mà hiểu được Lục Hải Danh có ý gì đây?

Trong lòng anh vừa chua vừa ngọt, chỉ muốn sờ sờ trong lồng ngực, lấy ra cái sự ngọt ngào này ra.

Cuối cùng anh cũng không phê bài văn của Lục Hải Danh, ba bốn ngày liền cũng không đi xem cậu tập quyền nữa.

Bảy ngày sau, lần đầu tiên anh cãi nhau cùng Lục Hải Danh.

Lục Hải Danh khí thế hừng hực tìm anh, nhưng dưới cái khí thức hùng hổ ấy, lại có chút xấu hổ ngượng ngùng.

Nghiêm Tại Phương cũng khí thế hùng hổ, lại càng xấu hổ hơn.

Anh không dám nhìn Lục Hải Danh, chỉ là bắt bẻ cậu: “Em tự dưng——-em viết cái gì thế này? Em thật là——“

Mặt Lục Hải Danh hết đen lại đỏ, cương quyết nói: “Trong lòng em nghĩ gì, liền viết ra cái đó. Thầy không cho em nói ra, ngay cả đi luyện quyền em cũng không đánh được, em nhịn sắp chết rồi!”

Nghiêm Tại Phương trượt kính xuống, hai ngón tay xoa xoa đôi mắt, “Là lỗi của thầy, là do thầy—“

Một tay Lục Hải Danh nắm lấy cổ tay của anh, kéo anh lại gần: “Thầy Nghiêm, thầy không cần phải lúc nào cũng tự ti như vậy,” cậu kéo cả người Nghiêm Tại Phương lại gần mình: “Chính em mới là không xứng với thầy mà.” Lục Hải Danh đang gấp muốn chết, gò má trắng hiện ra một mảnh hồng nhạt: “Thầy ôn hòa lễ độ, lại vô cùng xinh đẹp, cũng rất tài hoa, lại giàu kiến thức….”

Tay Nghiêm Tại Phương bị cậu nắm: “Thôi em đừng nói nữa!”

Lục Hải Danh vẫn tiếp tục lải nhải; “Nhưng đều là sự thật mà! Em không thể nào hiểu nổi tại sao trước đây người kia không yêu thầy? Hắn có cái tài gì mà khiến thầy nhớ mãi không quên như thế chứ?”

Nghiêm Tại Phương càng nghe càng muốn trốn, nhưng lực tay Lục Hải Danh không phải nhỏ, người bình thường không phải dễ dàng thoát ra.

Lục Hải Danh nắm chặt tay anh: “Nếu em là hắn, nếu em là hắn….” giọng của Lục Hải Danh kìm nén, không hề báo trước cầm tay Nghiêm Tại Phương lên, để ở bên miệng, sau đó như lấy thêm dũng khí, nhẹ nhàng cắn lên ngón tay anh.

Nghiêm Tại Phương trực tiếp ngơ ngẩn cả người.

Hai ngưỡi ầm ĩ trong phòng giáo viên không một bóng người khoảng chừng một phút.

Cuối cùng Nghiêm Tại Phương từ bỏ, anh chống hai tay lên trán: “Hải Danh, năm mươi là biết mệnh trời, tôi đã bốn lăm rồi! Cậu đang mê sảng đấy cậu biết không?”

Lục Hải Danh nghe mấy câu này, lông mày nhíu vào nhau, nhưng trên mặt lại thả lỏng ra rồi. Cậu đi giải nghĩa mấy từ ngữ của Nghiêm Tại Phương: “Vậy nghĩa là, em, em là mệnh trời của thầy sao?”

Cuối cùng Nghiêm Tại Phương nhét lại bài văn vào lòng Lục Hải Danh, tức đến nỗi bật cười: “Cậu biến ngay đi!”

Lục Hải Danh vừa biến vừa oan ức nói với anh: “Thầy Nghiêm, nếu thầy thực sự ghét em, không cần đến xem em đánh quyền nữa!”

Nghiêm Tại Phương chưa bao giờ trải qua mấy phút đồng hồ dài như vậy, hai tay chống trên trán bây giờ từ từ trượt xuống.

Anh vuốt bên trong ngón trỏ tay trái, chỗ này Lục Hải Danh vừa mới hôn lên, vẫn còn hơi ướt.

Đồ xảo quyệt. Nghiêm Tại Phương nghĩ, trong lòng xốn xang lợi hại: cậu ta biết rõ mình thích xem cậu ta đánh quyền!

Anh nhìn chỗ đó, như là bị ma xui quỷ khiến kiểu gì, nhẹ nhàng xoa xoa chỗ đó. Sau đó đợi đến lúc những mông lung trong đầu tản đi hết rồi, anh mới đứng dậy đi rửa tay.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi