Nhóm dịch: Sea***Thời gian từng phút trôi qua, Hoa Minh Nguyệt lấy điện thoại ra nhìn thì thấy đã gần 12 giờ đêm.Cô càng nghĩ càng cảm thấy không yên lòng, bèn vén chăn xuống giường đi xem người đàn ông “mặt đơ” kia đã về chưa.Cô túm bừa một người giúp việc ở cửa, giả vờ bâng quơ hỏi: “Bác có trông thấy anh chàng mặc âu phục màu đen lúc ban ngày không?”“Cô chủ muốn nói đến anh Tần đúng không? Anh ta ra ngoài từ chiều đến giờ vẫn chưa về.
Có chuyện gì ạ?”Nghe thấy vậy, Hoa Minh Nguyệt thầm kêu hỏng bét, có lẽ là cô đã gặp rắc rối.
Nếu ông nội cô mà biết chuyện, chắc chắn sẽ cho cô lên “xào măng” mất thôi.Cô chẳng kịp nghĩ nhiều, vội trở về phòng lấy chìa khóa xe ô tô rồi lao thẳng đến gara, Nhưng khi lái xe ra khỏi vườn hoa chưa được vài mét, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng phía trước.“Tần… Tần Tây Hải?” Cô sửng sốt, biết thế đã không hấp tấp như này.Giọng cô tuy nhỏ, song đối với một người từng ở trong đội cứu hỏa nhiều năm, có thể nghe thấy những âm thanh cho dù là gió thổi cỏ lay như Tần Đông Hải thì vẫn rõ mồn một.“Tôi tên là Tần Đông Hải, cô Cả ạ.” Anh bó tay với cô.
Lúc cởi áo vest ra, cả người anh đã ướt đẫm mồ hôi.Hoa Minh Nguyệt mặc bộ đồ ngủ Hello Kitty màu hồng, hầm hầm nhảy xuống xe.
Đáng lẽ cô nên biết rằng một người đàn ông từng ở trong quân ngũ như anh thì có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ?“Hứ!” Cô thấy mình đúng là kẻ ngốc.Tần Đông Hải lau mặt, rồi cởi hai cúc áo sơ mi.
Mồ hôi chảy từ cằm xuống xương quai xanh, trông lại có phần quyến rũ.Hoa Minh Nguyệt nghĩ thầm, người đàn ông này quá đẹp trai, chẳng trách Trần Hương Ngâm lại mê mệt anh đến nỗi vung tay quẹt thẻ liền lúc 200.000 tệ.“Cô hứ cái gì? Cô còn không biết xấu hổ mà hứ?” Tần Đông Hải nắm chặt tay thành nắm đấm.
Anh đanh mặt đi tới với vẻ như sắp ăn tươi nuốt sống cô.Hoa Minh Nguyệt chột dạ, nhưng ngoài miệng vẫn cãi lý: “Chẳng phải anh đã về rồi đây sao, có mất miếng thịt nào đâu.”Tần Đông Hải đột nhiên đến gần cô, vẻ mặt vô cùng tức giận: “Đừng tưởng cô là cháu gái của Chủ tịch Hoa thì tôi không dám ra tay với cô.
Ông nội cô đã nói với tôi rằng nếu cô làm sai, tôi phạt cô thế nào cũng được.”Hoa Minh Nguyệt đứng đực một hồi, hai mắt rưng rưng, sau đó bĩu môi òa khóc: “Anh dữ với tôi! Anh vậy mà lại dữ với tôi!”Cô vừa đi vừa lải nhải nói mát: “Tôi muốn đi nói với ông tôi.
Tôi muốn mách ông, không… tôi muốn nói cho tất cả người giúp việc trong nhà biết, anh bất lịch sự với tôi.”“Á…”Hoa Minh Nguyệt đi đôi dép con thỏ nên bước không vững, thế là trượt chân ngã xuống bậc trong vườn hoa, may mà không bị thương đến xương cốt, chỉ bị trầy xước da.Lúc này, cô đang nằm sấp trên mặt cỏ với tư thế rất xấu hổ.
Tần Đông Hải điềm nhiên đi tới, đưa tay kéo cô lên.“Cô nặng quá, nên giảm cân đi.” Anh khẽ nói sau khi cảm nhận được sức nặng của cô.Hoa Minh Nguyệt ấm ức, nghẹn ngào nói: “Tôi chỉ có 50 cân… hơn một tí, nặng đâu mà nặng.”“Theo tôi biết thì với chiều cao của cô, cân nặng 46kg là vừa vặn nhất và khỏe khoắn nhất.” Anh thờ ơ nói.
Cú ngã của cô không chỉ xua tan mọi tức giận trong lòng anh, mà còn khiến anh cảm thấy hơi buồn cười.“Anh!” Hoa Minh Nguyệt ngồi trên cỏ, cổ chân đau đến mức không thể cử động, càng không đứng dậy nổi.Thấy cô rề rà không có động tĩnh gì, anh liền hỏi: “Cô còn không đứng dậy đi? Chẳng lẽ còn muốn tôi bế cô chắc?”“Bế…” Hoa Minh Nguyệt hết cách, đành phải giang hai tay ra.
Bây giờ không có việc gì quan trọng hơn việc đứng lên.“Cô nghĩ hay ghê!” Nào ngờ, Tần Đông Hải vắt chiếc áo vest lên vai, đoạn đi thẳng vào trong biệt thự.Cuối cùng vẫn là mấy người giúp việc đỡ cô dậy.Chuyện cô bị thương đã kinh động đến ông cụ Hoa.
Vì thế, đã nửa đêm mà biệt thự nhà họ Hoa đèn đuốc sáng trưng, người giúp việc đứng đầy cả phòng khách.Cô Cả Hoa bị thương, tuy chỉ xây xát ngoài da, nhưng mọi người đừng hòng nghĩ đến chuyện đi ngủ.Người giúp việc đã bôi xong thuốc cho Hoa Minh Nguyệt.
Cô thả gấu quần xuống mắt cá chân.
Giờ cô bị thương thế này, ngày mai có thể không cần phải đi làm không?“Ông ơi, cháu…”Hoa Minh Nguyệt còn chưa nói hết câu, Tần Đông Hải liền lên tiếng ngắt lời.
Dĩ nhiên là anh biết cô đang nghĩ gì, cô đang muốn nhân cơ hội để làm biếng.
Đừng hòng!“Ngày mai cô Cả vẫn phải đi làm như bình thường.
Có điều, tôi sẽ đưa cô đi.”Hoa Minh Nguyệt trừng mắt lườm anh.
Nếu đã như vậy, cô sẽ ăn thua đủ với anh luôn.
Cô lập tức dùng chiêu thường dùng: Giả vờ ngoan ngoãn.Hoa Minh Nguyệt lay cánh tay Hoa Hoành Vĩ làm nũng: “Ông ơi, cháu bị thương, không thể đứng lâu được.
Ông có xem những bộ phim chiếu trên TV không, nếu đôi chân này của cháu mà bị tàn phế thì phải làm thế nào?”Ông cụ Hoa không nói lời nào, dường như đang cố ý chờ Tần Đông Hải cho ý kiến.
Ông đã giao cô cháu gái của mình cho anh, thì mọi chuyện nên do anh quyết định.Tần Đông Hải nói: “Cô Cả nghĩ ngợi nhiều rồi.
Những bộ phim đó không chỉ lừa người xem mà còn thật vô bổ.
Tôi đề nghị cô nên đọc nhiều sách thì hơn.”Thấy ông nội mình im lặng, thái độ khác hẳn thường ngày, phó mặc mọi chuyện cho Tần Đông Hải, Hoa Minh Nguyệt thậm chí còn nghi ngờ bản thân là cháu nuôi, còn anh mới là cháu ruột của ông.“Ông ơi!”Ông cụ Hoa vỗ nhẹ vào tay cô và nói: “Nguyệt Nguyệt à, cháu phải nghe lời cậu Tần.
Cậu Tần là người mà ông nội mời về để giúp cháu, bất luận cậu ấy có làm gì cũng là vì tốt cho cháu thôi.”Sau khi nghe những lời nói thấm thía của ông, cô không tìm được lời nào để phản bác, chuyện này gác lại ở đây.Đêm đã khuya, mọi người đều đã buồn ngủ, vì vậy chỉ hàn huyên dăm ba câu rồi về phòng đi ngủ.Sáng hôm sau, Tần Đông Hải mở lòng từ bi, lái xe đưa cô đi làm.“Tối qua… anh về bằng cách nào? Sao quần áo lại ướt vậy?” Hoa Minh Nguyệt cảm thấy áy náy khi nghĩ đến việc đó, nhưng vẫn rất tò mò.Tần Đông Hải tập trung lái xe, cũng chẳng buồn nhìn cô, chỉ đáp: “Chạy về.
Lúc trước ăn hơi no, vừa đi vừa chạy về coi như tập thể dục.”“Xa thế mà anh chạy về được.
Quá đỉnh!” Hoa Minh Nguyệt không biết đây có phải là cô đang thật lòng khen anh hay không, song quả thực là cô rất kinh ngạc.Nếu không phải như vậy thì thế nào, tất cả đồ vật có giá trị trên người đã bị cô lấy đi, anh không “hỏi tội” cô đã là nể mặt cô lắm rồi.“Không được có lần sau đâu đấy!”Giọng điệu của anh hết sức lạnh nhạt.
Hoa Minh Nguyệt đáng thương liếc nhìn anh: “Vâng.”Phải nói rằng công việc bán hàng thật sự rất mệt mỏi, có khi nói khô cả nước bọt mà vẫn không bán được một món hàng, có khi lại gặp phải một số khách hàng tai quái còn thích bắt bẻ hơn cả cô.Thời gian làm việc thì dài, chế độ đãi ngộ lại thấp, còn bị sếp chỉ mặt mắng mỏ.
Cuối cùng, đến ngày thứ tư, Hoa Minh Nguyệt chỉ có thể cụp đuôi chuồn khỏi “nhà thổ” này.Chẳng những không kiếm được một xu mà còn phải bồi thường kha khá tiền.
Xem ra, cô phải về nhà thưa chuyện với ông nội mình, và chấp nhận vị gia sư kia.Chỉ là, cô sẽ không ngu như vậy.
Họ tưởng cô chấp nhận là xong chuyện sao? Sớm muộn cô cũng sẽ cho Tần Đông Hải biết, muốn làm thầy của cô không dễ thế đâu..