HỌA MỤC

Nắng vàng chói chang, thương buôn tứ xứ nườm nượp, xiêm áo xúng xính, hài miện thoăn thoắt lai vãng. Người khuân vác nhanh nhẹn, tuần tự dỡ từng kiện hàng nặng như xe tơ, hàng hóa xóc nảy bị bung nắp, lộ ra lụa là châu báu lung linh, chói ngời. Trăm hồng nghìn tía kiểu người, với mọi màu da, nói đủ ngôn ngữ, xốn xang đổi chác, trả giá hòa trộn vào nhau, nhộn nhịp như hội.

Hoan Lạc cốc không phải ốc đảo lớn nhất, đẹp nhất đại mạc nhưng không nơi nào trên đại mạc phồn hoa bằng Hoan Lạc cốc.

Trên lầu Tây là nơi yên tĩnh nhất cốc, Đại hộ pháp đang nheo mắt nhìn cấp trên chớp chớp đôi mắt thiết tha, bê một chồng công vụ khép nép đứng ngoài cửa. Y Nhân nhìn trời rồi tránh qua cho Mạc Tử Liên vào. Ở trên lầu này có một cái lợi nữa là thấy được đài gác luận võ rất rõ.

"Mắt của hắn thật sự không thể nhìn thấy sao?" Y Nhân ôm lò xông nhỏ rà hai ngón tay rút ra một tấm da dê từ giá sách, gõ nhẹ vào đỉnh đầu vị cấp trên đang biếng nhác gác chân lên bàn ngắm hai người quyết liệt giao thủ trên gác đài.

Khá là bất ngờ khi thấy Nhị đường chủ A Lan Tư là người 'mở màn' đầu tiên. Gã cũng thuộc hàng cao thủ của cốc, trận này xem ra khó phân thắng bại.

"Ừa." Mạc Tử Liên thả chân xuống, ngồi ngay ngắn trải da dê ra. Y Nhân thầm lặng suy đoán thái độ hờ hững của y, bèn tự mình nói tiếp: "Bình Giao Nhân Lệ đệ mang về vẫn còn phân nửa, có cần ta xem qua một chút không?"

"Không cần đâu." Mạc Tử Liên đáp mà chẳng nghĩ ngợi, dáng vẻ như lảng tránh vấn đề, một lúc sau mới bảo: "Chuyện này nằm ngoài tầm của huynh."

Y Nhân cũng không phật lòng, chỉ 'à' một tiếng cầm bút lông vũ, chấm mực phê duyệt công vụ ai - đó đem tới. Mùi hương bạc hà mát lành thấm đượm giữa trưa hạ làm tinh thần khoai khoái, Mạc Tử Liên xem nhanh tấm da rồi nghi hoặc hỏi: "Chỉ thế thôi? Thật không còn bản ghi chép nào nữa?"

Y Nhân giật lông mày, bình tĩnh ngừng bút đáp lại: "Cốc chủ đang hoài nghi ta sao?"

"Dĩ nhiên là không. Mọi ghi chép xuất nhập cốc luôn qua tay Đại đường chủ trước rồi mới trình lên cho huynh, muốn nghi ngờ thì ta sẽ nghi ngờ Mi cô cô đầu tiên." Mạc Tử Liên nhắm mắt lại, chìm vào suy tư: "Ta đang nghĩ đến một người khác... một người cũng ở trên Địa thành suốt bốn năm ấy, thầm lặng quan sát tất cả."

Cổ họng chợt trào lên vị ngai ngái, hắn đè ngực ho khan, bật thốt: "Ý đệ là Tả Lang?"

Y im lặng nhìn hắn một lúc, rồi hỏi: "Huynh có từng cho rằng ta giữ Mạc Nhất bên cạnh là vì không tin huynh không?"

"Đúng hơn, là đệ không tin A Dao... và cả Tả Lang. Đệ không muốn để hai người đó ở gần nhau."

"Y Nhân, huynh thực sự rất hiểu ta." Y mỉm cười, cuộn tấm da lại quẳng lên mặt bàn: "Ta đúng là có hiềm nghi nhưng cũng chưa có suy tính gì, sự việc diễn biến quá kỳ lạ. Người Di Nặc vẫn luôn quanh quẩn sinh sống ở miền nam, ta đâu phải sao Bắc Cực, bọn họ khéo thế nào mà kéo cả đoàn đến chào hỏi được cũng thật là hay, làm ta cứ ngỡ có người ngưỡng mộ uy danh của mình mà phái sứ đoàn đến ấy.

"Suốt bốn năm ta ở Địa thành, cho đến khi trở thành Quốc sư phu nhân cũng chưa từng thấy qua tượng Thượng thần mười ba trượng trong điện Tư Tế. Vậy thì làm cách nào Đào nương có thể nhìn thấy? Làm cách nào nàng nhận ra thủ pháp điêu khắc tượng thần*?"

* Chương 93.

Mọi việc làm của nội nhân bên ngoài cốc đều được ghi chép lại rất cẩn thận. Xưa nay Đào nương thường ngụ tại Tư quốc quản lý cửa hàng, ngoài ra các việc cần ghi vào sổ rất ít, Mạc Tử Liên coi kỹ hai lần thực sự không thấy gì bất thường: tuyệt nhiên không có chuyện Đào nương đơn độc đi tới Địa thành mà chẳng ai hay biết.

Y biết những lời nàng thú nhận trước mặt mình đều là sự thật không chi giấu giếm, do đó dám khẳng định là có người giật dây. Chuyện của Nạp Lan Khan cũng vậy, vu vạ cho Thánh tử bằng cách hạ độc Thương Vũ vương - Nạp Lan Đại tư tế tuyệt đối không ngu như thế.

Tám phần mười là do người khác giật dây bọn họ.

Là ai mới được? Ở Địa thành ngoài Đại tư tế và Quốc sư ra thì còn ai có khả năng vươn xa thế này?

Khoảng thời gian bốn năm ấy quá đặc biệt, bất kể là ai điểm mặt ít nhiều đều không tránh khỏi liên can - bao gồm cả Mạc Nhất lẫn cha y. Y hoài nghi cha đã lừa gạt mình chuyện gì đó. Ngẫm lại xem nào: hằng sa số mọi điều y nghe kể về chuyện trước kia giữa cha và mẹ y, giữa cha y và A Dao đều từ miệng Đồ Mi, Đào nương, Mạc Nhất, Y Nhân, Y Nhã là những bộ hạ trung thành ngay từ đầu đã theo cha y thâu tóm và dựng nên Hoan Lạc cốc hiện tại.

Y vẫn luôn núp dưới bầu trời của cha, và ở trong lòng bàn tay của mẹ.

Mạc Tử Liên nhíu mày nghĩ kỹ lại về mọi lời của Y Nhã, nàng sẽ nói dối sao? Người biết mình sắp chết, ôm trong lòng một nỗi day dứt to lớn như vậy đủ tỉnh táo để nói dối sao? Không thể. Y Nhã không nói dối - cha y xác thực đã ở trước mặt các tâm phúc của cha ra lệnh cho Mạc Nhất gϊếŧ A Dao một khi A Dao trở lại Địa thành. Nhưng tại sao cha lại phải làm vậy?

Mạc Nhất, không, Tả Lang chính là tâm phúc trong tâm phúc của cha, cha chỉ việc trực tiếp ra lệnh cho Tả Lang là được rồi, tại sao ngài cố ý cho những người khác cũng phải biết mệnh lệnh này? Có lẽ nào... đây chỉ là hỏa mù, thực chất cha bí mật ra lệnh cho Tả Lang làm một chuyện khác?

Nhưng nếu Y Nhã chưa từng nghe mệnh lệnh đó, liệu có gây ra bao nhiêu chuyện như thế không?

Ý nghĩ này làm Mạc Tử Liên lạnh gáy. Y thẳng lưng dậy, hàng mi dày như lá rẻ quạt phủ trên con ngươi lãnh tĩnh, toàn thân chìm trong trầm ngâm như một pho tượng cổ kính giữa thời gian. Chợt dưới đất vọng lên tiếng nhốn nháo ồn ào, Y Nhân nhíu mày, Mạc Tử Liên phất tay áo đứng dậy: "Ta đi xem."

Y nhẹ bỗng phi thân từ cửa sổ đáp xuống gác đài, ân cần rút khăn tay lau mồ hôi trên trán ca ca. Quân Huyền thu kiếm về sau lưng, có chút xiêu xiêu dựa vào vai y nghỉ mệt, nói: "Hình như có người bị thương."

A Lan Tư bị cốc chủ hung dữ trừng mắt, thầm than: thuộc hạ cũng bị dần cho ê ẩm mà, sốt sắng chắp tay thưa: "Bẩm, đội bảo tiêu thứ hai mươi ba trở về, có vài người bị thương nặng."

Có hai người trong đội kiệu đội trưởng bị gãy chân của mình đến trước y. Vị đội trưởng to khỏe như vâm mà hai cẳng chân lại bị dập nát, A Lan Tư trông thấy liền giận đến tím mặt, gần như gầm lên: "Là đám người nào không biết trời cao đất dày dám động vào cốc ta!"

Hai thanh niên kiệu đội trưởng đỏ hoe mắt đáp: "Dạ là người Miểu! Khi chúng tôi hộ tống khách quan gần đến Minh quốc thì bị một toán cướp người Miểu xông ra bao vây, bọn chúng hạ thủ rất ác. Mặc dù hàng hóa và khách quan không bị làm sao nhưng mấy anh em và đội trưởng thì... Bọn chúng không ngại cờ xí của cốc, lại còn nói cốc ta mất đi Tả hộ pháp thì có gì đáng sợ nữa đâu."

Thú vị, Mạc Tử Liên nhấc chân mày.

"Hỗn hào!" Hách Đề Luật chạy tới nghe thấy câu này, đỏ mặt tía tai đấm nát một hốc cây lớn: "Chỉ là một đám chăn bò mà dám xấc xược như vậy với cốc chủ! Để coi ta có thiến hết hay không!" Nói rồi bước đến quỳ xuống thưa Mạc Tử Liên, "Cốc chủ chỉ cần nói một lời là thuộc hạ đi xử chúng ngay!"

Chúng đệ tử ở gần gã liền tấp nập hưởng ứng, máu lửa xung phong.

Mạc Tử Liên khoát tay, điềm tĩnh hỏi: "Các ngươi bảo gần Tây Minh là gần thế nào?"

"Dạ..."

Vị đội trưởng nhăn mày ngẫm nghĩ, khàn tiếng đáp: "Thưa là đã qua mốc địa giới."

Lúc này Quân Huyền chợt lên tiếng: "Tức là các người đã đặt chân vào lãnh thổ Tây Minh mà còn gặp phải ngoại tộc cướp bóc ngang nhiên. Lính gác trạm của Tây Minh ngủ gật hết rồi hay sao?"

Tất cả nghe vậy đều sửng sốt, ngửi thấy mùi mờ ám đâu đây. Mạc Tử Liên nhìn lướt qua tất cả, ánh mắt sâu thẳm, nói: "Chỉ còn chưa đầy một tháng là hòa ước giữa hai miền Đông - Tây Minh quốc sẽ kết thúc, chuyện này khả năng có trá, giờ chưa cần nóng vội, ghi sổ để đó rồi tính lãi sau. Hiểu?"

Nghe tới chữ 'lãi', gần như ánh mắt của tất cả mọi người đều sáng rực lên, đồng thanh đáp: "Dạ hiểu!"

A Lan Tư lúc lắc chuỗi trang sức tòng teng trên bím tóc, thầm tấm tắc: cốc chủ nhà chúng ta đúng là lớn rồi, tính mở miệng thì chợt thấy Đại hộ pháp mang nét mặt bất an đứng bên cửa sổ trên lầu các, kín đáo ra hiệu cho mình im lặng.

Hồi nhỏ Cửu Điệp rất rất hiếu động, bắt bé con ngồi yên tập viết chữ là một thử thách thật sự, Y Nhân luôn phải dứt khoát ôm Cửu Điệp lên chân rồi nhìn chằm chằm, giục bé viết từng chữ. Nhờ vậy hắn đã quen một cái tật của y: khi Mạc Tử Liên quá chú tâm nghĩ về ai là sẽ vô thức nguệch ngoạc tên người đó. Vừa nãy Y Nhân kín đáo quan sát, thấy y liên tục phác chữ 'nhất'.

.

Bóng cây đan xen lồng ánh trăng sáng, gió thổi đìu hiu, Mạc Tử Liên nhè nhẹ đung đưa võng chải tóc cho ca ca giữa đêm hạ man mát. Quân Huyền ngồi trước y, nghe tiếng nô đùa hi ha của đám trẻ con vọng đến, thầm thì: "Ban ngày náo nhiệt không dứt, buổi tối lại yên bình vô ngần."

Y cười khẽ hôn tóc hắn: "Thế ca ca có thích nơi này không?"

Thay lời nói Quân Huyền mỉm cười lấy lại cái lược trong tay y, cài lên tóc y. Mạc Tử Liên ngẩn ngơ sờ tóc rồi cười rộ rạng rỡ, ca ca vẫn luôn nhớ từng lời nói của y*.

* Trong phong tục Điệp Cách, cài tóc ngụ ý tỏ tình, ngữ cảnh ở đây tức là Huyền đáp: "Thích."

"Ái chà, hôm nay huynh với A Lan Tư đánh thật khí thế, vậy ai thắng?"

"Chưa biết được." Quân Huyền cười lắc đầu: "Nhị đương gia quả thực rất lợi hại, ta chỉ diễn qua một lần là Nhị đương gia liền nhớ hết bộ kiếm pháp của ta."

"Mẹ của A Lan Tư là một vị tiểu thơ của quý tộc Điệp Cách bị cướp sa mạc bắt cóc chiếm đoạt." Y nhẹ giọng kể: "Bà mang thai và sinh nở với đám cướp, A Lan Tư và các anh em lớn lên giữa chúng rồi cũng trở thành một tên cướp. Gã đã từng làm những chuyện xấu xa như cái bọn nuôi dạy gã cho tới khi mẹ gã hấp hối, bà ấy mới nức nở thú nhận cho gã biết tất cả mọi đau đớn, nhục nhã suốt mười hai năm ròng bị bắt cóc. A Lan Tư thức tỉnh từ lúc ấy, trước đó chưa từng có ai dạy gã biết về đạo đức, thị phi, gã chỉ biết là con người đại mạc tranh nhau từng giọt nước cọng cỏ, phải gϊếŧ, phải cướp để ăn, để sống. Sau khi hiểu chuyện, A Lan Tư liền trốn khỏi bọn cướp nhưng bị bắt lại, bị đánh đập dã man... sống vất vưởng như vậy suốt chín năm, về sau gặp Y Nhân. Tất nhiên là Y Nhân hồi trẻ, với cơ thể khỏe mạnh, quất roi da kéo A Lan Tư về cốc và chúng ta có Nhị đương gia. À, cái tên 'A Lan Tư' cũng do Y Nhân đặt cho gã."

"Đại hộ pháp từng dùng roi?"

"Ca ca hỏi đúng chỗ đấy, ta học dùng roi từ Y Nhân, học chữ cũng từ Y Nhân, là huynh ấy cầm tay rèn cho ta từng con chữ vỡ lòng. Hồi còn khỏe mạnh Y Nhân thường cõng ta đi câu ổ rắn, chúng ta mỗi người cầm một cái gậy, đứng phía trên hốc rắn rồi thọc gậy xuống, xem ai móc lên được con rắn dài hơn là thắng." Y phá lên cười vui vẻ: "Ta chơi trò này siêu giỏi đó!"

Tiếng ngân nga êm ái của Mạc Tử Liên thấm qua lớp lớp tán cây, quện với gió mát, say đêm hạ với ngàn vì sao, năm ngón tay trắng ngần luồn vào tóc đen, nhè nhẹ chải... Quân Huyền rót rượu đưa chén vào môi y, y uống cho bớt khát rồi tiếp tục kể: kể về những người bị thế gian ruồng bỏ, về những người không chốn dung thân, về những đứa trẻ sơ sinh bị quẳng ra giữa sa mạc nắng gắt, về những kẻ ác khát khao lần nữa làm người... Tất cả tụ họp lại ốc đảo này, gột rửa quá khứ, lần nữa sinh ra.

"Nhưng, dù cho kẻ ác thành tâm ăn năn hối cải thì những nỗi đau vẫn còn đó, có mấy người sẽ cảm thấy mừng rỡ khi kẻ ác ăn năn đâu? Vả chăng có ai đền bù được cho những mất mát đã xảy ra? Những nỗi đau không biến mất cũng như quá khứ của kẻ tội đồ không thể thay đổi, Hoan Lạc cốc chẳng phải là nơi thần thánh có thể biến người xấu thành tốt. Chúng ta chỉ đơn thuần 'chấp nhận' những kẻ gian ác mà nhân trần không chấp nhận nổi và cho họ một - chỉ một - cơ hội hoàn lương."

Hoan Lạc cốc là nơi như vậy đấy.

"Và là nhà của ta..." Mạc Tử Liên đu võng, nghiêng đầu nhấp môi vào chén rượu nho trên tay ca ca, rượu hoa quả uống vui thôi mà khuôn mặt người trong lòng y đã nhuốm đỏ, diễm lệ như tân nương điểm trang chờ xuất giá.

Quân Huyền như cảm nhận được gì đó, mỉm cười quay người gác tay lên vai y, tóc đen xõa loạn yêu dã, cầm bình tự rót vào miệng, giọt rượu tím rịm vương trên bờ môi chảy xuống cằm, áp vào môi y. Giữa môi lưỡi là rượu nho thơm ngát, từng giọt thơm lành tinh túy chảy qua yết hầu, nóng bỏng tâm can.

Triền miên đưa đẩy mớm hết bình rượu nho, người được hôn chưa say mà người hôn lại có phần ngà ngà. Mạc Tử Liên bật cười xốc eo ca ca, Quân Huyền vòng chân quấn lấy hông, vùi mặt vào tai y, tỉ tê thở ra hơi rượu nồng: "Đưa ta về phòng..."

.

Tiếng thở dốc ngâm nga đã tắt lịm một hồi lâu... Mạc Tử Liên duỗi tay ra khỏi rèm châu vắt khăn lên chậu nước, trăng xanh nhuộm nước da nhợt nhạt bàng bạc.

"Liên Nhi." Quân Huyền vẫn quỳ ngồi trên đùi y, khe khẽ nói: "Đệ biết phải không? Đệ biết tại sao mắt ta không nhìn được phải không?"

Những ngón tay đang dịu dàng vuốt tóc hắn ngừng lại, y vân vê lọn tóc trong tay, đồng tử chợt co rút, rồi thả cọng tóc nửa đen nửa bạc ấy rơi xuống, lẩn vào tóc xanh. Người ta thương chưa đến ba mươi mà tóc đã bạc, trong ngực tựa hồ có gì đó thắt lại đau đớn.

"Liên." Hắn thấy y không phản ứng, nhè nhẹ cọ má vào vai y, nói tiếp: "Mắt ta không phải bị tổn thương như trước đây mà là..."

"Ta biết." Y mím môi hỏi: "Trời phạt, phải không?"

Một vị thần mà lại có thể bị mù sao? Nào có. Y biết lý do mắt của Tinh quân không thể nhìn thấy, không như cách hiểu của người trần, là: trời phạt Tinh quân mù mắt.

Bởi vì Dao Quang đã gϊếŧ anh trai của mình nên trời phạt hắn mù mắt.

Quân Huyền nói: "Đệ lấy cái hộp gỗ cho ta."

Mạc Tử Liên rời giường khoác thêm áo, lấy hộp lẫn áo về cho hắn. Y biết trong chiếc hộp này có gì, dù không cần nhìn vào; y biết dưới những ngón tay ca ca áp trên nắp hộp là gì. Y biết đó là một dải hai màu, trắng và đen hòa lẫn, là lọn tóc y từng tự tay tết lại, gửi cho ngài ấy như lời giã biệt.

Quân Huyền ấp hai lòng bàn tay lấy nó ra, như nâng niu một trái tim trong vắt dễ vỡ: "Liên Nhi, ta chưa từng thôi thích đệ." Trịnh trọng, thiết tha nói từng chữ, "Đệ có tin ta không?"

Gió lộng tốc rèm châu 'linh đinh' réo rắt, bóng trăng ngà nép vào mây mù, tia sáng nhạt nhòa, huyền ảo hắt lên dung nhan người trong mộng từng qua trăm ngàn lần trăng sao chuyển vời, trần thế xoay vần cũng không đổi khác.

Mà y, dù là ở năm tháng nào cũng chỉ có thể trầm mặc già đi.

Mạc Tử Liên bỗng dưng cảm thấy rất giễu cợt: ta quả thực là kẻ không có chút nghị lực nào cả.

Y chậm rãi chạm đầu ngón tay vào dải tóc kết chặt vào nhau như thể sờ chạm ảo ảnh của bản thân đời trước, khuấy động tất cả các cảm xúc bi thương, khổ sở, lưu luyến, đau đớn, day dứt... cuồn cuộn trào dâng làm lồng ngực căng tức muốn vỡ tung.

Y đã từng muốn rời khỏi ngài ấy không chỉ một lần, và y cũng thành công rời xa ngài không chỉ một lần. Nhưng rồi khi ngài ấy đến tìm y, y lại không chút chần chừ, giống như thiêu thân lao vào vòng tay của ngài, chấp nhận cháy thành tro tàn.

Suy cho cùng là tự làm tự chịu. Không có gì oán hận hay nuối tiếc.

Quân Huyền lẳng lặng chờ đợi y, hắn luôn biết rõ bản thân từ khi sinh ra đã khiếm khuyết một cái gì đó, một cái gì đó khiến hắn gắn kết với thế gian này. Nó lý giải tại sao hắn sinh ra lại lãnh đạm như vậy, tại sao hắn chưa từng luyến lưu, yêu thích, mong muốn một cái gì... Tại sao hắn chưa từng nảy sinh ham thích với nhân trần? Mà từ khi nhìn vào mắt đứa trẻ năm xưa, lồng ngực lại như được mở tung ra và mọi cảm xúc trào dâng tựa thủy triều.

Quân Huyền cảm thấy bản thân giống người nhất khi ở cùng y. Nhìn vào mắt y, hắn mới thấy nhân gian tươi đẹp.

Mải nghĩ tới xuất thần, rơi vào vòng tay người ấy cũng không biết, y đột ngột dùng sức rất mạnh, Quân Huyền ngỡ là khớp xương của mình cũng ma sát kẽo kẹt với nhau. Y gắt gao ghì chặt hắn như hận không thể dung hòa vào máu thịt, hai cánh môi cọ vào gáy hắn: "Ta tin huynh mà. Ta luôn tin huynh."

Quân Huyền bị ép đến đau cũng không rên một tiếng, nhắm mắt ngả đầu vào vai y.

Chấp niệm của ta, sở nguyện cả đời của ta, tất cả đều đặt vào dải tóc này.

Ta không cầu làm thần tiên, chỉ muốn cùng người bạc đầu.

Nên ta lưu lại một mảnh hồn phách của mình vào dải tóc này, ngàn đời canh giữ nó không hư nát, tồn tại qua bao lần trăng sao luân chuyển nó lại về tay ta.

Dù cho ta từng lãng quên ngươi song ta chưa từng thôi thích ngươi.

Nguyên vẹn như thuở ban đầu.

.

Dây thiên lý đung đưa trong gió lồng lộng, hoa vàng chi chít tỏa ngát hương. Trăng ngà chiếu rọi trường nhai, xác rắn ngủ yên dưới cát, sừng sững vây quanh tường thành. A Dao đứng tựa vào lan can, phóng tầm mắt xa xăm bất định, từng lọn tóc bạc phấp phới.

Ánh vàng kim trong mắt y như càng lấp lánh.

Trăng máu vốn là lúc linh khí của đất trời mỏng nhất, ma quỷ chen lấn tràn lên khỏi âm phủ tối tăm, tham lam đón lấy chút ánh sáng hiếm hoi.

Ti Nguyệt sinh ra trước Dao Quang chỉ có nửa phút. Cuối thời khắc nguyệt thực, tiếng gào thét đau đớn của ma quỷ vội vã trốn xuống âm phủ là âm thanh đầu tiên y nghe thấy khi mở mắt nhìn thế gian.

Tiếp theo là một cơn đói bụng cồn cào, đói như cả trăm năm không ăn gì, đói đến muốn phát điên.

Bên cạnh y chỉ có một đứa trẻ trông giống hệt mình. Nghiễm nhiên y liền lao tới 'ăn' ngấu nghiến nó. Nó điên cuồng phản kháng, hóa rắn siết chặt lấy y, muốn nghiền nát xương y.

Từ khi vừa sinh ra, số mệnh đã định y và Dao Quang phải cắn xé nhau. Vậy nên khi Dao Quang rạch lồng ngực y, móc tim y rồi bẻ xương sườn của y để rèn lưỡi kiếm, mặc y hấp hối giữa sa mạc mà rời đi với Bắc Đẩu, y không hận nó.

Hữu duyên sao có một đạo sĩ sắp tu thành tiên đi ngang qua động lòng trắc ẩn, bẻ một khúc xương sườn từ thân thể mình chữa trị cho y.

Nhờ đó y không chết nhưng: còn thiếu một trái tim.

Vì vậy, duyên nợ rối rắm không dứt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi