HỌA MỤC

Mạc Tử Liên cao hứng nên uống hơi nhiều, tình cờ nghe thấy bốn chữ 'huyền ngọc vô tỳ', tức thì giận tới mức suýt trở mặt, nhờ Vãn Cô ăn nói khéo léo mới tạm hòa hoãn, đập bể chén rượu phất áo bỏ đi. Cô nàng nhìn bóng lưng đùng đùng nổi giận của y, vuốt ngực cho bớt hãi: đúng là dù cho có tốt tính đến đâu thì cũng chẳng nam nhi nào nhịn được kẻ khinh bạc vợ mình.

Y về thẳng phòng, bực bội nóng bức cả người, cởϊ áσ ngoài ném lên bàn, không nhìn đến ca ca tiến lại, dịu dàng hầu hạ mình nới y phục. Men rượu váng vất xộc lên đỉnh đầu, y tóm lấy eo hắn ghì vào ngực, vạch vạt áo ra cúi đầu cắn một cái.

Quân Huyền thật sự bị cắn đau, khẽ mím môi vỗ lưng y: "Phu quân đừng tức giận."

"Ca ca," Y nhả ra dấu răng đỏ chót, tiếp tục cắn cắn vùng da kề cận, lực tay mạnh mẽ ép trên thắt lưng hắn, "ta muốn xăm lên đây tên của ta, để hết thảy mọi người đều nhận biết nam nhân mà huynh thuộc về."

"Vậy phu quân xăm đi." Quân Huyền cũng chiều chuộng đáp lại: "Xăm cho người khác biết nam nhân của ta lợi hại ra sao, sẽ không dám trêu chọc ta nữa."

Mạc Tử Liên bật cười nới lỏng tay, lòng bàn tay vẫn áp vào eo thon, để cho người thương tiếp tục cởi y phục cho mình. Với tay bẻ cổ áo cho y rồi trút xống bào xuống, Quân Huyền gấp áo vắt trên cánh tay, chất vải cứng uốn nếp gồ lên tạo ra cảm giác hắn mảnh mai đi hẳn. Hơi nhón chân tháo miện ngọc rồi gom tóc cột lại trước ngực y, ca ca mỉm cười: "Xong rồi đấy."

"Đến lượt ta cởi cho huynh." Y trêu ghẹo giương 'móng vuốt' ra lôi kéo áo quần hắn. Quân Huyền đẩy y mấy cái làm tượng trưng rồi cúi đầu 'thẹn thùng' trao thân cho giặc.

Áo quần y mặc rất sặc sỡ, luôn khoe ra sự giàu có của cốc; y phục của ca ca thì tối giản đến từng tông màu, chủ yếu chọn đơn sắc trắng hoặc đen, thêu hoa văn cũng ít cầu kỳ. Huyền ca không bỏ được thói quen cần kiệm, song cũng chưa từng phán xét sự xa hoa của y. Con người huynh ấy kín kẽ, tinh tế, thiện giải nhân ý, tri kỷ biết bao.

Mạc Tử Liên không xếp y phục được ngay ngắn như hắn, trút áo ra khỏi bả vai là tấm lụa liền mềm mại tuột xuống, vắt vẻo trên tay ca ca, đan xen với suối tóc tán loạn, hiện lên vẻ đẹp phóng túng, gợϊ ȶìиɦ mới lạ. Quân Huyền nhận ra y thất thần, tính gọi mà tâm trí bỗng sáng tỏ, tức thì đưa tay giật đai lưng xuống.

Thần trí Mạc Tử Liên bị triệu về, kịp nhìn thấy 'giai nhân' giật đai, khai xiêm áo. Áo là kiểu vạt chéo cố định bằng đai lưng, giật xuống như vậy hai vạt liền tuột về hai phía, khép nép che hờ thân thể, vải đen phủ lên rãnh trắng tựa trăng non ló khỏi đêm mù. Y trầm thấp cười, ôm hắn thầm thì: "Eo thế này mà ca ca dám kêu mập, sờ cả ngày cũng tìm không ra thịt."

Quân Huyền liếm vành tai y, kéo tay y xuống: "Phía dưới đây có thịt."

Cả người liền bị mạnh mẽ nhấc lên đặt vào tường, môi nồng nhiệt dán vào môi, Quân Huyền vòng chân quanh hông y, tơ vương ướŧ áŧ cánh đào, hai gò 'có thịt' đầy đặn nhất trên thân nằm gọn trong bàn tay y. Mạc Tử Liên vừa hôn vừa chen vào hai đùi hắn, hắn chủ động mở rộng vạt áo cho y yêu thương. Du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu của đôi bên vốn cao, cũng hòa hợp sâu sắc trong chuyện 'cá nước thân mật', hắn thích quyến rũ y, và y hưởng thụ sự quyến rũ đó.

Áo bào, quần dài rơi xuống thảm lông, Mạc Tử Liên đè người thương lên giường, ngắm áo lụa mỏng như ẩn như hiện thân thể cân xứng. Quân Huyền sớm chiều kề cận y bấy lâu, cũng học theo thói quen sinh hoạt của y, da dẻ ngày càng đẹp, so với ngọc mỡ dê chẳng có ngoa - ẩn dưới tơ lụa tối màu như trăng ngà núp sau bóng mây, chờ được vén mở.

Y cúi xuống, dịu dàng 'vén mở' hắn.

Mỗi một lần, ca ca đều cho y nếm một hương vị mới mẻ. Giai nhân hiếm có, phong tình vạn chủng cỡ này lại càng khó tìm. Trong tim bỗng có chút chua xót, y tin tưởng nếu ca ca được sinh ra trong gia cảnh tốt, huynh ấy lớn lên chắc hẳn còn xuất sắc hơn hiện tại.

Mạc Tử Liên hôn lên bờ mi rưng rưng lệ tròng, niết vào vòng eo dẻo dai đến in đỏ dấu tay. Bả vai chống dưới đệm giường lộ ra khỏi áo lụa như non nửa vầng trăng run lẩy bẩy, tóc đen tán loạn bết nước mắt dán vào gò má đỏ bừng, Quân Huyền được yêu thương khóc nấc, ngọt ngào rêи ɾỉ gọi 'phu quân'.

Y ôm ca ca ngồi dậy trên đùi, dựa vào đầu giường nghỉ ngơi. Mỹ nhân trong ngực mềm nhũn dán vào y như không xương, áp gò má đẫm lệ vào cổ y, bụng dưới nóng rẫy không ngừng co rút. Áo lụa hờ hững vắt từ vai phải xuống cẳng tay trái, bị mồ hôi làm xuyên thấu vào da thịt tươi đẹp, này eo nhỏ, này đùi thon, Mạc Tử Liên nhìn còn đỏ mặt, chỉ muốn hung hăng trừng trị cho hắn bỏ thói lẳng lơ.

Sờ vào hình xăm trên vai hắn, đôi mắt Mạc Tử Liên tối xuống, đây là người của y, có dấu hiệu của y, có mùi hương của y, há có thể để kẻ mắt cao hơn đầu khinh bạc?

"Phu quân?" Thấy y yên tĩnh, Quân Huyền ngửa mặt hôn lên, vươn tay vuốt ve thân thể y, cẩn thận như sờ vào vật báu, khẽ nói: "Phu quân biết không? Ta cực kỳ tiếc nuối vì không thể nhìn thấy phu quân trưởng thành qua từng ngày, đó sẽ là nỗi tiếc nuối cả đời của ta..." Nói xong, một giọt nước mắt nặng trĩu liền rơi xuống, đánh 'tách' vào đầu tim Mạc Tử Liên.

Y nghĩ: huynh còn có thể khiến ta muốn thương huynh tới cỡ nào nữa đây?

"Phu quân làm ta đi..." Quân Huyền rên khẽ gác cánh tay qua cổ y, có vài phần làm nũng. Mạc Tử Liên vén áo lụa vuốt bụng dưới mẫn cảm, đỡ gáy hắn hôn sâu. Ca ca bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ cong ngón tay cọ xát lồng ngực y tựa như mèo, than khóc: "Đừng ấn. Bên trong đầy rồi... Đừng ấn..."

Tiếng khóc trên giường của hắn luôn khiến Mạc Tử Liên sinh ra một kɦoáı ƈảʍ kì dị, càng muốn làm người xấu: "Đầy là thế nào cơ?"

Quân Huyền đỏ ửng toàn thân, thật thà đáp: "Đệ lớn." Giọng mềm tươi mát như bùn xuân, "Phu quân quá lớn, lấp đầy bên trong..."

"Thích không?" Y vẫn ghìm chặt hắn, kéo mở hai đùi: "Huyền ca thích ta bây giờ hơn hay thích trước đây hơn?"

Mạc Tử Liên chăm chú nhìn ca ca thẹn thùng, kiên nhẫn vuốt ve điểm mẫn cảm khiến hắn liên tục thở gấp. Quân Huyền bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ tới nỗi run rẩy bờ mi, sợi tóc gợϊ ȶìиɦ bết trên môi: "Phu quân hồi trước đáng yêu đến mức ta hận không thể trói phu quân nhốt vào lòng..."

Huynh ấy dịu ngoan nói, viền mi hàm lệ, vừng trán thanh tỉnh như trẻ con: "Phu quân bây giờ vừa cao lớn vừa dũng mãnh, giống như cây lớn cho ta dựa vào, tỏa sáng như vầng dương soi rọi đôi mắt tối tăm của ta... Phu quân là bầu trời của ta."

Tâm can Mạc Tử Liên rung động mãnh liệt tới nỗi xót xa, cảm thấy cả xương cốt cũng tan thành nước, sờ môi huynh ấy: "Từ này không thể dùng bừa."

Quân Huyền khẽ ngậm ngón tay y, không đáp lại, liền sau bị nhấn chìm vào bể tình dịu dàng, thần hồn đảo điên...

.

Sang ngày mới tất cả mọi người đều biết chuyện cốc chủ nổi giận bỏ mặc hai sứ thần Tây Minh trong bữa tiệc tối. Từ đêm qua hai sứ thần đã sửa soạn hành trang sẵn sàng bị đuổi cổ bất kỳ lúc nào, dù sao thì Hoan Lạc cốc cũng không phải một quốc gia có thể chế chính trị chính thức mà là một vùng lãnh thổ độc lập thuộc giang hồ. Nơi ao nước giang hồ trong đục hỗn tạp này, đạo lý đều là thứ chó má, Vãn Cô lo lắng bị chơi luật rừng.

Trong khi hai vị sứ giả đang xoắn xuýt chờ bị đuổi thì Mạc Tử Liên ung dung đến gặp bọn họ. Y nửa chống cằm, khuyên tai rủ trên quai hàm đẹp như tạc, ôn hòa hỏi: "Nghe nói Thương Vũ vương và Thánh tử Điệp Cách chung sống khá hòa thuận, bổn tọa tò mò có thật chăng?"

Hàn Ngọc nghi ngờ thái độ của y, thận trọng lựa lời đáp: "Dù có chút vướng mắc trong sự khác biệt phong tục song vương gia và vương phi vẫn yêu kính nhau như khách."

Vãn Cô thấy người đối diện khẽ nhướng mi, "Bổn tọa chỉ mới nghe danh chứ chưa từng diện kiến Thương Vũ vương, trước đây thì từng gặp qua Thánh tử vài lần. Bổn tọa nhớ Thánh tử tính nết điềm đạm, thông tuệ nội liễm, nghe tin hạ giáng còn lo ngại nó sẽ quản lí hậu cung của Thương Vũ vương thế nào, nếu đôi bên hòa hợp thì tốt thôi. Tuy nhiên, Quốc sư thương yêu Thánh tử như con mắt của mình, giả Thánh tử có chi uất ức thì Thương Vũ vương cũng phải xem lại bản thân rồi."

"Cốc chủ có ý gì vậy?" Cô nàng tươi cười, trong mắt lại không hề cười. Chuyện hậu cung của chủ thượng bọn họ mà có thể lọt ra ngoài là vấn đề nghiêm trọng đây.

Nét mặt của Hàn Ngọc cũng đanh lại.

"Cũng không có gì đặc biệt." Mạc Tử Liên nghịch đầu móng tay sơn màu rồi lại nhìn bọn họ: "Bổn tọa chỉ là hơi nặng lòng hiếu kì, nghe người ta đồn là hậu cung của Thương Vũ vương có đủ nam thanh nữ tú, thiên kiều bá mị, Thánh tử Điệp Cách còn nhỏ," Y thở dài, "phải hạ giáng làm Thương Vũ vương phi cũng thật quá chịu thiệt. Quốc sư làm việc gì cũng anh minh tại sao có thể hồ đồ như thế?

"Tây Vực này có quý cũng là quý ở dân phong đa dạng, Điệp Cách tồn tại hơn tám trăm năm, phong tục lễ tiết cũng không còn như trước. Bề dày sử sách của vương thành có thể không sánh bằng Minh quốc nhưng chung quy cả hai đều cần được cải cách canh tân. Mà như bổn tọa thấy, đại mạc loạn lạc này cũng nên có luật lệ rồi."

Bầu không khí giữa ba người đắm trong ngưng trệ.

Mạc Tử Liên cười nói: "Nếu Thương Vũ vương đã dám đi một nước cờ lớn thế này, nhẽ nào lại thực sự không có tham vọng cỡ đó? Vương các ngươi và Quốc sư muốn gạt bổn tọa ra rìa sao?"

Hàn Ngọc và Vãn Cô bán tín bán nghi liếc nhau, kỳ thực bọn họ không quá tường tận thông tin về Mạc Tử Liên nên không hiểu được là y khôn ngoan hay giả ngốc. Có một vài nguồn thông tin bên Tư quốc có mô tả y 'bề ngoài quái dị, võ công kỳ lạ, tính tình ngược lại thị phi rõ ràng, diệu nhân hiếm thấy', phải gọi là tiếng thơm lạ lùng.

Tuy nhiên, Hoan Lạc cốc thuộc về giang hồ, xưa nay vẫn luôn là ao nước Hắc - Bạch đạo giao thoa, đáng lý ra Mạc Tử Liên chỉ nên dừng lại ở giới hạn giang hồ, hà cớ y lại đột ngột có tham vọng tham gia với bọn họ?

Vãn Cô không chớp mắt nhìn hoa mai đỏ rực nơi đuôi mắt y, hòa với khuyên tai hồng ngọc lửa Nam Hải lay động, đỏ đâm thấu võng mạc.

Cô chợt nhận ra sự khác biệt của Mạc Tử Liên, ngày hôm qua y là một người hiền hòa ghét phiền phức, ngày hôm nay y lại trở thành người có thể đập tan mọi phiền phức.

.

Mạc Tử Liên cũng không tiễn hai sứ giả, trở về vườn tược của mình, thấy một dáng hình lười nhác ngả trên võng tắm nắng, vừa đung đưa vừa thả bàn tay xuống chơi chộp đuổi với bầy mèo con lăn lông lốc.

Y tiến lại, ngồi xổm xuống trước mặt huynh ấy, duỗi ngón trỏ chọt hai cái má. Huyền ca híp mắt đánh mu bàn tay y, kéo vạt áo sặc sỡ: "Bảo bối, đói."

"Giọng huynh khàn rồi, đau họng ạ?" Mạc Tử Liên biết rõ mà còn cười hỏi, dang tay ôm hắn vào lòng.

Quân Huyền đấm ngực y một cái, không thèm đáp.

Y bế ca ca vào trong, hắn lại muốn ngủ gật, rúc trán vào hõm vai y thở đều đều, bèn vỗ lưng hắn: "Ca ca vừa mới than đói mà, dậy đi nào."

Đáp lại là một dấu răng trên cổ, Mạc Tử Liên sờ cổ, vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ nhìn người trong lòng hờn dỗi, "No rồi." Đòi ngủ tiếp cơ, còn phải ngủ trên chân y mới chịu cơ. Chao ôi, ai rồi cũng phải học cách chăm mèo thôi.

Mạc Tử Liên âu yếm ngắm dáng vẻ còn dư âm xuân sắc đêm qua của hắn một lúc rồi nhẹ nhàng nói A Bát lấy kim và thuốc tê cho mình.

Quân Huyền bị một cơn đau nhói đánh thức khỏi giấc mộng, quanh chóp mũi là mùi hương thân mật, gợn sóng trong lòng lặng tăm, chỉ cần biết là y, hắn liền an tâm.

"Ta vốn muốn để dành cho hôn lễ nhưng ca ca nhà ta lại có sức quyến rũ quá, không cầm lòng được phải lấy ra làm dấu thôi." Mạc Tử Liên dịu dàng nói, đầu ngón tay thả sợi khuyên tai tinh xảo rủ trên quai hàm hắn.

Vành tai chung đụng, tóc mai giao hòa. Thề nguyền một đôi, mãi không tách rời.

Hồng ngọc lửa Nam Hải, sắc đỏ kiều diễm thấu vào tim.

Đầu vai chợt bị níu lấy. Huyền ca nồng nhiệt chiếm lấy môi y, mãnh liệt như một cơn sóng, cổ ngửa về sau liền với eo lưng thành một đường cong yêu kiều. Mạc Tử Liên ôm siết eo hắn hôn đáp lại, hơi thở nồng ấm giao hòa.

Tách rời, Mạc Tử Liên bỗng nhìn thấy ca ca khấp khởi cầm lấy khuyên tai của mình và của hắn mà cứ mím môi cười toe miết, ngây thơ như một bé con.

Thật không ngờ huynh ấy vui đến vậy.

"Ôi Mạc phu nhân đừng cười ngốc nữa, phu quân huynh đói sắp kêu ra tiếng mèo rồi."

.

Sửa soạn xong mọi việc nội bộ của cốc, Mạc Tử Liên rốt cuộc cũng rút thiếp của Địa thành gửi từ đầu năm ra nghía một cái rồi nhẹ hẫng thở ra một câu: "Chuẩn bị đi."

Chuyến đi này nặng ý nghĩa chính trị, có tính đại diện cho vị thế của Hoan Lạc cốc ngầm so bì với Địa vương thành nên có lắm sự cần phải tất bật chuẩn bị, trình lên cả một danh sách dài. Dù vậy, ý quyết của cốc chủ vẫn là quyết định cuối cùng.

Mạc Tử Liên liếc qua danh sách dài dòng như cái thảm, gạch đi gần hết, có thể gọi là tối giản, rồi triệu tập mười hai đường chủ, hộ pháp, ra chỉ thị tăng cường phòng ngự của cốc.

Mọi người cứ ngỡ Đại hộ pháp sẽ đi theo cốc chủ nhưng kết quả lại là Đại đương gia. Dầu thấy lạ, cũng không ai lên tiếng thắc mắc.

Từ sau khi Đại hộ pháp 'khai roi', mười đường chủ lập tức trở nên cực kỳ an phận, dẹp bỏ cái vẻ nhí nhố, phóng khoáng đi mà hết sức mực thước, cung kính với cốc chủ và cốc chủ phu nhân. Hoan Lạc cốc là 'nhà', cốc chủ chính là 'nóc nhà', người sống dưới mái hiên thì đều phải biết cúi thấp đầu.

Thật ra Mạc Tử Liên đối nhân xử thế với thuộc cấp rất có trật tự, tính khí y vốn ôn hòa, lại có lòng trắc ẩn, mẫn cảm với tâm tình của người khác nên rất hiếm khi cưỡng từ đoạt lý hay bắt ép ai. Và thực tế thì y thường lấy tình để đối đãi hơn là uy thế, do đó các đường chủ mới quen tánh 'gần chùa gọi bụt bằng anh'. Tuy nhiên - trật tự của Mạc Tử Liên là 'tình' trước rồi mới tới 'uy', ranh giới giữa hai điều này rất mong manh.

Y tôn trọng những người phục vụ cho cốc nên mới cho phép mười ba ảnh vệ - ban đầu - bất mãn với ca ca. Y chẳng hề ép bọn họ phải 'vứt bỏ thái độ' của mình dù có quyền làm thế, y chỉ ra lệnh cho bọn họ bảo vệ ca ca và dĩ nhiên họ phải tuân theo. Nếu có ai thất lễ như Mạc Tứ đã vô ý* thì y cũng không trách tội vì ca ca, mà là vì gã 'bất kính' với y.

* Chương 21.

Đối với mười đường chủ và hai hộ pháp cũng vậy, bọn họ có những người đã phục vụ cho cốc trước cả khi y sinh ra, công lao ít nhiều và tín nghĩa dày sâu. Y cho phép bọn họ được tự do thử thách ca ca trong một giới hạn và thậm chí đã không trách tội khi có vài 'sơ suất' xảy ra. Nhưng cái gì phải ra cái đó - tôn ti trật tự không phải để trưng - do vậy Y Nhân mới khiến cho bọn họ thức tỉnh: Đại hộ pháp sau mười năm không cầm roi đột ngột khai roi trừng phạt tàn nhẫn một đường chủ - vì cốc chủ phu nhân hạ lệnh - nhưng trước đó nữa, chính y đây cũng đã phô diễn ra oai cho bọn họ thấy bản lãnh của mình.

Ấy là cái 'tình', cũng là cái 'uy' của Mạc Tử Liên y đây. Ấy là cái 'tình' và cái 'uy' mà cả người trong chính đạo cũng thừa nhận là lòng y ngay thẳng và trong sạch.

Nhân tâm ấy, chỉ có chân tình mới đổi được chân tình, muốn người khác tin phục thực lòng thì phải cho bọn họ thấy được khoan dung.

Đây là lời cha kính yêu dạy y.

Mạc Tử Liên không bao giờ có thể phủ nhận con đường xuôi chèo mát mái mình bước đi có một nền móng vững chắc và được lót gạch sẵn đều nhờ tay cha. Y không chi hổ thẹn, y tự hào vì điều đó và sẽ nỗ lực phấn đấu trên con đường này.

Sa mạc biển cát, đêm dằng dặc, trời sao chi chít.

"Sinh thời cha ta từng làm rất nhiều chuyện xấu xa, ông ấy là kẻ xấu trong lòng rất nhiều người, thậm chí - có lẽ là cả lòng của mẹ ta. Nhưng trong lòng ta, cha vĩnh viễn là người vĩ đại, là bầu trời cao xanh nhất sa mạc."

"Huyền ca." Mạc Tử Liên trân quý hôn lên mu bàn tay người thương: "Nếu huynh đã gọi ta là bầu trời, ta sẽ trở thành bầu trời ngợp nắng của huynh."

Vì huynh mà ta trở nên mạnh mẽ.

Dẫu không nhìn thấy song từng câu, từng chữ, từng độ ngân, độ rung của ngôn từ cứ dần tỏa sáng trước mắt Quân Huyền bao phủ trên hình bóng mà hắn khao khát. Y quá rực rỡ - rực rỡ từ trong linh hồn - cái 'rực rỡ' của y không đao to búa lớn, không gọi gió triệu mưa, không chói gắt như ánh mặt trời mà be bé tựa đom đóm vậy - hàng triệu đốm sáng đom đóm tụ hội thành một vầng sáng chói hơn mặt trăng, mà dịu hơn mặt trời. Nó chiếu rọi xuyên qua màn đêm mịt mù trong đôi mắt hắn mà chạm đến tận cùng trái tim.

Quân Huyền ngả vào lồng ngực ấm áp của y, tâm tư bồi hồi, xao xuyến. Hắn nghiêng mình dùng ngón trỏ dò theo đường nét gương mặt muốn khắc vào tim.

Mạc Tử Liên phát hiện ca ca cứ hướng mắt vào mình, tựa như chiêm ngắm, bật cười cúi đầu hôn cái chụt rồi đưa túi da lên môi hắn: "Mạc phu nhân, uống một ngụm để ngủ cho ngon."

Khóe môi Quân Huyền chợt đanh lại, "Có tiếng ồn."

Phía chân trời xanh đen uốn lượn cồn cát đột ngột ngùn ngụt bùng lên khối khí hùng vĩ, như một con sóng thần giữa biển cát ùn ùn kéo đến, ập xuống lửa trại của bọn họ.

"Bão cát! Cúi xuống!" Mọi người thoăn thoắt phản ứng.

Quân Huyền còn chưa kịp nghĩ được gì, thì liền bị người bên cạnh trùm khăn choàng che kín mặt mũi, đè úp sấp nép vào bụng lạc đà. Y đè trên người hắn, cánh tay mạnh mẽ siết chặt lấy lưng - ghì hắn nằm gọn trong ngực mình, bất động. Quân Huyền cảm nhận được sải vai y che trên mi mắt, khuôn mặt y vùi vào đỉnh đầu mình. Giữa tiếng 'ù ù' săn sắt thét gào, nhịp tim vững chãi và hơi ấm của y truyền qua lồng ngực, tựa như than hồng giữa đông, như khúc cây giữa dòng nước xiết, như bến đỗ của kẻ lang bạt.

Kiếp trước, y cũng từng che chở hắn ở trên đại mạc như vậy. Dù chỉ ở dáng vóc thiếu niên không ôm hết được hắn song y vẫn chẳng màng thân mình sấn lên bảo vệ hắn.

Linh hồn này rực rỡ làm sao. Quân Huyền nhắm mắt lại, dùng toàn bộ giác quan để cảm nhận vòng tay che chở mình. Mạc Tử Liên, đây là nam nhân của ta. Người khiến ta không tiếc từ tầng trời cao vời ngã xuống địa ngục.

Ta chưa từng, và sẽ không hối hận.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi