HỌA MỤC

Mạc Tử Liên nói rồi âu yếm hôn trán ca ca. Quân Huyền móc ra lá bùa của Phí đạo trưởng đeo vào tay y, khăng khăng nói: "Đệ đã dành cho ta Bạch Bồng thì phải mang theo nó."

Ca ca quá đỗi lo lắng cho y, từ lúc đến Địa thành huynh ấy luôn ở trong trạng thái cảnh giác, như một thanh kiếm có thể rời vỏ bất cứ lúc nào. Y biết ca ca sợ đánh mất y, hắn sợ nếu rời mắt đi thì y sẽ lại tự ra quyết định. Mạc Tử Liên đột ngột ghì chặt vai hắn hôn xuống, nghiến vào bờ môi như muốn cướp đoạt một cái gì, bởi lẽ không tồn tại ngôn từ nào có thể biểu đạt sự quyến luyến của y với người này.

Khi Quốc sư trở lại, bọn họ cùng đi xuống thần tích. Dưới nền móng của điện thờ, bầu không khí khô hanh thoảng hương trầm và nhang khói đốt quanh năm suốt tháng đến nỗi thấm vào đất. Hàng ngàn tảng đá chất chồng được sắp xếp vừa khít tạo thành một kết cấu chống đỡ nền móng bên trên. Cánh cửa Thần sừng sững, cao ngất say ngủ, màu đồng thau óng chuốt như vàng ròng*.

* Chương 36.

Mạc Tử Liên chẳng nói chẳng rằng đi thẳng về phía cánh cửa, cầm ra hai khối Sinh Tử bội ghép vào hai hõm trên bề mặt đồng thau rồi xòe tay về phía Thủy Nguyện: "Ba khối còn lại."

Những người đi theo Quốc sư bị y làm cho hú hồn một phen, dầu là đảng Tân chính không tin vào quỷ thần thì với một nơi chưa hiểu rõ thế này, hành động tùy tiện của y cũng làm cho bọn họ thót tim, sợ là có cơ quan bẫy rập nào đó bị khởi động lấy mạng hết ráo. Thấy Thủy Nguyện cầm ba khối Sinh Tử bội còn lại định đưa cho Mạc Tử Liên, có kẻ khiếp vía tính can, bị Quốc sư quay đầu nhìn liền im re.

Kỳ thực Thủy Nguyện cũng không biết niềm tin của mình với Mạc Tử Liên đến từ đâu, có lẽ là dòng ghi chú trong sách cổ, có lẽ là những lời y đã tuyên bố, có lẽ chỉ đơn giản là ánh mắt của y ngay lúc này. Dáng bộ đĩnh đạc của y, cử chỉ quyết đoán của y, âm vang của giọng nói y quá khác biệt so với trước kia, khiến hắn càng muốn xem y đã khác thế nào.

Năm khối Sinh Tử bội được ghép khít vào, đồ hình trên cánh cửa hiện ra hoàn chỉnh, lít nhít văn tự cổ xưa, mọi người theo bản năng nghiêm trang, ngưng thần đợi một cái gì đó hoành tráng như cánh cửa kia xảy đến. Một khắc, hai khắc... mặc dù Thủy Nguyện không ôm nhiều hi vọng song vẫn thất vọng ra mặt, gần như không thể nén thở dài. Hắn không rõ mình thất vọng cái gì. Nhìn tấm lưng Mạc Tử Liên vẫn thẳng tắp, không lúng túng, hắn chẳng đặng lại sinh ra hi vọng.

Mạc Tử Liên dịu dàng gọi: "Ca ca lên đây với ta."

Thủy Nguyện thấy Quân Huyền đơn độc bước đến ghềnh đá, tính mở miệng kêu người dìu y kẻo vấp, nhưng trông y thong dong như thường thì bèn thôi.

"Ca ca nghe giúp ta nhé." Mạc Tử Liên nắm tay Quân Huyền, chậm rãi dắt hắn đi xung quanh sờ vách tường đá. Không rõ cả hai muốn làm gì, Mạc Tử Liên liên tục gõ tay vào tường rồi nhỏ nhẻ nói gì đó, Quân Huyền thi thoảng lại gật đầu. Đi hết chiều dài hai bức tường, đôi người quay đầu nhìn đám Quốc sư. Mạc Tử Liên ra hiệu cho Thủy Nguyện bước lại gần, rồi rút đao bán nguyệt nạy một viên đá nhỏ, nét mặt ảm đạm dưới bóng tối: "Có muốn biết tại sao những tảng đá này có thể nằm yên đây mà không đổ không?"

Sau câu nói đó là một âm thanh kinh thiên động địa, ánh lửa và khói bụi tung lên mù mịt, đất trời chuyển lay. Tất cả mọi người đảo điên giữa chấn động, bất lực như lau sậy bị sóng xô gãy rạp. Trong khoảnh khắc hoảng loạn, máu trào đỏ tươi, xương trắng xé thịt, hai tai Thủy Nguyện ù đi và toàn thân bị đêm tối nghiến xuống, ý nghĩ đọng lại là: thuốc nổ.

.

Cả vương thành hoang mang, xôn xao trước rung chuyển vừa xảy ra trên mặt đất. Vương hoàng nghe tin liền giật bắn mình dậy, mặt tái mét, run run dí ngón tay vào trán gã quan Thi Tỷ hỏi: "Ngươi - ngươi vừa nói cái gì?"

Thi Tỷ vội lặp lại: "Bẩm bệ hạ, Thần tích sập rồi!"

"Quốc sư đâu rồi? Mạc Tử Liên thế nào? Có làm sao không?" Ô Hiên rụng rời tay chân. Các ngự y thấy ngài kích động liền sốt sắng hầu hạ: kẻ thì xoa lưng, người thì bấm huyệt.

"Dạ... chưa biết ạ."

"Mau đi tìm! Tìm cho bằng được bọn họ! Khốn nạn, cô muốn đích thân ra xem!" Quát rồi ngài hấp tấp nhảy xuống giường, thúc giục cung nhân thắt lưng chải đầu, vừa hối kiệu ra cổng thì bị Chỉ huy đội cận vệ chặn đường can ngăn: "Hiện tại dân chúng đang tụ tập rất đông xung quanh điện thờ, ti chức vạn lần khẩn cầu bệ hạ đừng ra đó!"

Nghe vậy Hoàng giận dữ tới bật ngửa, khản tiếng quát: "Bọn lính lệ các ngươi làm việc kiểu quái gì mà để dân chúng mất trật tự như vậy? Có phải muốn tạo phản rồi hay không?"

Thi Tỷ vội vàng giúp Chỉ huy phân trần: "Bệ hạ, Tế điện thuộc quyền của Nạp Lan thị, cận vệ các anh ấy đâu dám tự ý xông vào."

"Vậy thì xéo ra để cô đi xem! Đại tư tế há lại dám ngăn cản cả cô?"

"Bệ hạ, vạn lần không được!" Chỉ huy và Thi Tỷ hai mặt một lời. Thi Tỷ khẩn thiết rập đầu can gián: "Bệ hạ quên mất biến cố loạn nghịch bốn năm trước rồi ư? Giả lần này dân chúng cũng bị kích động thì bệ hạ ra mặt há có khác gì cho bọn nghịch tặc thỏa lòng?"

"Thế các ngươi bảo cô nên núp lùm ở đây bỏ mặc Quốc sư sao! Quốc sư một lòng tận tụy, thay cô làm biết bao nhiêu cải cách cho xã tắc ấm no, bây giờ dân chúng đang ở đó lo lắng ngóng trông, nếu bởi sợ chết mà cô chẳng dám ra mặt thì khác gì hôn quân? Giả Quốc sư bị làm sao thì dân chúng sẽ nghĩ về cô như thế nào? Sử sách sẽ chép về cô như thế nào? Các ngươi muốn hậu thế phỉ nhổ cô là một vị vua hèn nhát sao?"

Mọi người nghe lời của ngài mà lặng đi. Vị vua này tuy không có tài trị quốc song lại thiện lấy nhân đức làm đầu, khiến cho quần thần nảy sinh kính mến. Hẳn Cửu công chúa cũng vì thế mà từng hết lòng phụng sự ngài.

Vương hoàng ôm ngực thở hổn hển rồi nói tiếp: "Vả lại người Hoan Lạc cốc còn đang ở trên đất của chúng ta, cốc chủ của bọn họ gặp nạn mà cô không đích thân đứng ra giải quyết thì phiên bang, ngoại tộc sẽ nhìn dân tộc này thế nào? Con cháu Ô thị há sẽ phải đời đời gánh vết nhơ thất tín? Dân tộc Điệp Cách còn mặt mũi nào để nhìn người ta?"

Chiêu này của Đại tư tế quả thực đủ thâm, lôi kéo dân chúng như vậy, nếu Ô Hiên không ra mặt thì sẽ làm mếch lòng dân, bị bắt bí đủ điều; nhược bằng ra mặt thì chẳng khác nào chui đầu vào rọ, giả như ngài có mệnh hệ gì thì công sức của bọn họ bao năm qua há uổng công dã tràng?

Thi Tỷ đột ngột rút kiếm của viên Chỉ huy, cương liệt chĩa vào nghi trượng: "Bệ hạ! Thần mạo phạm hoàng gia! Dầu nát thịt tan xương cũng quyết ngăn bệ hạ dấn thân vào nguy hiểm!"

"Giỏi, giỏi, giỏi!" Ô Hiên nhớ lại hồi mới lên ngôi cũng bị bọn quan lại bác bỏ đủ thứ, nhất thời mất khôn quát: "Lôi xuống chém - !"

"Đủ rồi!" Sầm Canh quát tháo từ xa, cau mày nhìn quân thần xô xát: "Ô Ngũ vương sắp dẫn binh đánh vào vương cung rồi mà còn có tinh thần đòi sống đòi chết nhỉ?"

"Cái gì!" Hết thảy sửng sốt nhìn gã. Hoàng phản ứng lại trước: "Làm sao có thể? Con cháu của gã ta còn đang bị nhốt trong ngục!"

Sầm Canh tước thanh kiếm trong tay Thi Tỷ còn đang lắp bắp kinh hãi, cười khẩy đáp: "Loại người đến chị ruột và cha ruột còn có thể hi sinh thì e là gã cũng chướng mắt con cái mình tranh đoạt ngai vàng với bản thân!"

.

"Tỉnh rồi?"

Thủy Nguyện hấp háy đôi mắt mơ hồ, toan chống tay xuống đất thì được Mạc Tử Liên nắm bả vai lôi dậy. Toàn thân cả hai nhếch nhác bụi bặm, xương cốt rã rời vì rung chấn của vụ nổ. Mạc Tử Liên chờ hắn hồi phục tinh thần rồi nói: "Bình tĩnh lại. Chúng ta không có thời gian để lãng phí."

Y đứng dậy, Ngải điệp dập dờn bay xung quanh soi chiếu tứ bề tối tăm. Thủy Nguyện rờ rẫm một chút, hỏi: "Mật đạo ư?"

Mạc Tử Liên đáp 'ừ', đi trước dẫn đường: "Kết cấu của tường đá thoạt nhìn như chồng lên nhau, không cần kết dính nhưng thực chất chúng được kết dính ở mặt bên kia, do đó mới tồn tại các mật đạo để thợ xây thoát ra ngoài. Di tích này cũng chỉ do bàn tay con người xây dựng nên."

Quốc sư chậm chạp lên dây cót cho trí óc, cau mày hỏi tiếp: "Đại tư tế thật sự dám cài thuốc nổ vào dưới Tế điện ư? Lão muốn diệt chúng ta đến phát rồ rồi sao?"

"Chỉ cần ngươi biết tính toán thì lượng thuốc nổ cũng không làm ảnh hưởng đến nền móng bên trên."

"Sao ngươi có thể bình tĩnh như vậy?" Thủy Nguyện bật thốt: "Lệnh khang lệ ở đâu ngươi không lo lắng ư?"

"Ngươi nghĩ ta không lo lắng à? Dẫu có lo lắng thì cũng phải tìm đường thoát ra chứ chẳng lẽ ta nên đâm đầu vào đá khóc lóc?"

"... Ta lỡ lời."

Đoạn không ai nói gì nữa, cả hai men theo mật đạo tối tù mù rộng chưa tới hai thân người tiến về bóng tối phía trước. Mạc Tử Liên đột ngột nói: "Ngươi không muốn hỏi ta gì ư?"

Thủy Nguyện vịn tường sững sờ: "Ta nên hỏi gì?"

"Nếu là ngươi bốn năm trước, nhất định sẽ lập tức chất vấn ta có biết gì về nơi này không, có biết Đại tư tế cài thuốc nổ tại đây không, nếu ta đã biết thì vì sao còn nói muốn xuống đây, có phải ta muốn trả đũa ngươi không..."

"Ta xin lỗi... Bốn năm trước ta trách oan ngươi, ngươi không phải loại người sẽ hại đến sinh mạng vô can."

Mạc Tử Liên bất chợt quay lại, nhìn sâu vào hắn: "Ta xác thực không hay biết về suy tính của cha ta nhưng điều đó không đồng nghĩa là ta hoàn toàn vô can. Cha ta vì ta mà gián tiếp gây ra bi kịch của các em ngươi, ta không có lời nào để biện hộ."

"Mạc cốc chủ, cha ngươi và mẹ ta luôn luôn tranh đấu. Mẹ ta là một người đàn bà nhẫn tâm, từ khi công chúa mất thì bà chỉ chăm chăm gán ghép ta và ngươi đi đến bước đường rối rắm năm xưa. Mẹ ta bắt ngươi làm con tin để kiềm chế Hoan Lạc cốc, ngươi còn nhỏ như vậy đã phải tha hương, phải học cách lấy lòng người khác, bà ấy và ta đều có lỗi với ngươi." Thủy Nguyện lắc đầu.

Mạc Tử Liên đi tiếp, nói: "Cha ngươi là do cha ta sát hại. Ông ấy làm vậy để cảnh cáo Thủy phu nhân."

"Cho dù Tát Phục không động thủ, ta cũng ngờ là mẹ ta sẽ tự mình xuống tay." Thủy Nguyện cười khổ: "Bà ấy gả cho cha ta cũng chỉ bởi lấy ông ấy làm bình phong che tai mắt kẻ khác, Cửu công chúa mất rồi thì bà ấy còn quan tâm gì đến người đời nữa?"

Ý nghĩa cả đời của Minh Âm là A Hoan, nàng mất rồi thì Thủy phu nhân còn cái gì phải kiêng kị nữa. Bà ấy che chở cho Tân chính dưới bóng Thủy Kính trang, giả người chồng trên danh nghĩa mà muốn chống đối mình thì bà ấy sẵn tay gϊếŧ chồng ấy chứ. Bản thân Thủy Nguyện phải chịu sự giám sát khắt khe của mẹ mà lớn lên, hắn hiểu rõ trái tim bà sắt đá thế nào.

"Ngươi bi quan quá." Y đánh tiếng thở dài.

"Ta không biết phải lạc quan thế nào, ta không có được một người mẹ hay người cha yêu thương mình như ngươi."

"Ngươi buông xuống được ư? Ngươi thật không còn oán hận ta?"

Hắn trầm mặc một lúc lâu: "Ta không biết phải oán hận ai hay cái gì nữa, oán hận cha mẹ ta cưới nhau chăng? Hay chẳng lẽ oán hận vì ngươi có một người cha quá yêu thương con?"

Đôi lúc Thủy Nguyện cảm thấy ngay từ việc cha mẹ không hề thương nhau nhưng vẫn miễn cưỡng ở bên nhau đã là bi kịch cho con trẻ mà hắn đây là một ví dụ điển hình. Thơ ấu không có tự do, không có quyền lựa chọn, đến chết người mẹ cũng phải tròng vào cổ hắn một cái ách nặng nề của tranh chấp và thù hằn. Suốt nửa đời hắn sống mà chẳng biết sống, suốt nửa đời hắn đã làm con rối trong tay mẹ.

"Cha ta trước khi chết" Mạc Tử Liên khẽ khàng nói, "đã lưu lại một tâm phúc trên đất này để trông chừng Ô Khê, hẳn ngươi cũng đã tìm ra dấu vết của gã. Ý muốn của cha là thành toàn cho khao khát của mẹ ta nhưng đồng thời người cũng muốn bảo vệ ta khỏi vòng xoáy tranh đấu. Thủy phu nhân quá mức cố chấp, cha ta bí mật hạ lệnh cho Mạc Nhất rằng cực chẳng đã thì phải 'khử' mẹ con các ngươi, vì thế bốn năm trước mới gián tiếp gây ra tấn bi kịch. Thủy Nguyện, ngươi vốn dĩ không nghi oan ta, Mi cô cô và mọi người hiện diện ở đó đúng là để đưa ta rời khỏi vương thành."

Nói cho đơn giản, Thủy phu nhân và Tát Phục có lẽ tương đối giống 'tình địch' - và cũng như vương hoàng - Thủy phu nhân căm phẫn Tát Phục vì đã không cứu Cửu công chúa. Bởi hận như vậy nên bà truy bắt Cửu Điệp làm con tin hòng kiềm chế Hoan Lạc cốc. Nhưng kỳ thật Thủy phu nhân không chịu chấp nhận rằng sự hi sinh của Cửu A Hoan là cần thiết. Thử nghĩ xem nếu nàng không tự nguyện ngã xuống thì các quan viên Tân chính năm xưa làm sao sống nổi? Nếu A Hoan hèn nhát chạy trốn thì đảng Tân chính ắt đã bị đàn áp cho tan đàn xẻ nghé. Cái chết của Cửu công chúa là để thu phục lòng người, để cho bọn họ thấy lý tưởng Tân chính là đúng đắn - công chúa của bọn họ đã thu phục được lòng của Hoan Lạc cốc chủ đấy thôi! Nàng ngã xuống để khiến cho tất cả vĩnh viễn trung thành với lý tưởng của nàng. Và thực tế cho thấy nàng đã làm đúng.

"Ngươi làm sao có thể nói ra một lời không chút oán hận như vậy?" Thủy Nguyện chua chát miệng lưỡi: "Ngươi càng khoan dung thì ta lại càng thấy mình có trăm ngàn tội lỗi."

Mạc Tử Liên không lên tiếng nữa, có những người đã quen gò bó đến mức dù thấu suốt cũng không thể tự buông tha cho bản thân. Có lẽ chỉ còn cách phó mặc cho thời gian xoa dịu.

Đi thêm tầm ba khắc, trước mắt Thủy Nguyện hơi nhòe đi, tứ chi chợt bủn rủn, loạng choạng chống vào tường.

"Sao thế?" Mạc Tử Liên lập tức hỏi.

"Không khí hình như loãng đi... Nhưng ta cảm thấy không chỉ đơn giản như vậy, có mùi gì hăng hắc..." Hắn chưa nói hết thì bị tóm cổ tay bắt mạch. Con ngươi của y chợt co rút, "Có dấu hiệu trúng độc."

"Tức là đường hầm bị xông khí độc hay trong thuốc nổ trộn chất độc?" Thủy Nguyện biến sắc, cười gằn: "Xem chừng Đại tư tế quả là thật sự quyết tâm lấy mạng chúng ta."

Lượng thuốc nổ bắt buộc phải được tính toán sao cho không ảnh hưởng đến nền móng Tế điện, nên chiêu trộn thuốc độc cũng thực khéo léo. Giả như bọn họ chỉ bị thương bởi vụ nổ thì có thể sẽ chết từ từ bởi khói độc.

Mạc Tử Liên siết lá bùa trên cổ tay, cắn răng trầm mặc, vì quá tối nên Quốc sư cũng không thấy rõ thần sắc y. Y bôi ra chút bột Sinh Càn đưa lên mũi hắn, nói: "Hít vào."

Biết y không rỗi hơi cứu mạng hắn mà giờ lại muốn hại, Thủy Nguyện chẳng hề hoài nghi làm theo ngay. Quả thực là lồng ngực rất nhanh thoáng hơn, không còn khó thở, choáng váng như hồi nãy, tuy nhiên tay chân vẫn chưa có sức. Mạc Tử Liên không dây dưa nửa lời liền khoác cánh tay hắn qua cổ dìu đi. Thủy Nguyện biết tâm trạng y nặng nề vì ai, thầm thở dài.

Đường hầm này có vẻ dài hơn dự liệu, Mạc Tử Liên nhíu mày dừng lại, sờ vào vách tường thăm dò, bỗng phát hiện một vấn đề đáng sửng sốt: "Ẩm?"

"Ẩm? Nước ở đâu mà ngấm xuống tận đây được?" Quốc sư càng kinh ngạc hơn, phải khẳng định là nguồn nước quý giá của vương thành đều do triều đình quản lý chặt chẽ để phân bổ đào giếng cho từng khu vực, không có chuyện độc chiếm giếng nước. Tại vì cho rằng bọn họ đang ở khu vực Tế điện nên hắn đinh ninh là không có giếng.

"Hồ Khô Lâu!" Mạc Tử Liên sa sầm đáy mắt.

Thủy Nguyện tái mặt, bị suy đoán lóe lên làm đổ mồ hôi lạnh. Phải rồi! Hồ Khô Lâu do Nạp Lan thị quản lý vì nó mang nặng tính tín ngưỡng. Bản thân Quốc sư hắn dù có quyền giám sát tình hình nhiễm độc của hồ nhưng cũng không thể nhúng tay quá nhiều, do đó khó tránh khỏi sơ xuất! Nhất là từ khi Đại tư tế 'đóng cửa sám hối', dù cũng cẩn thận cho người giám thị hành tung của Nạp Lan thị nhưng rõ ràng hắn không đủ hiểu biết về phong thủy của vương thành bằng bọn họ.

Nhanh chóng sắp xếp lại tất cả tin tức thu thập được từ trước đến giờ, Thủy Nguyện nghĩ tới Nạp Lan Hòa Lệnh, con người này tồn tại như một kẻ tàng hình gần hai mươi năm qua, e là Đại tư tế đã sử dụng ông ta để phục vụ cho mọi sự chuẩn bị hôm nay. Chẳng trách Sầm Canh lại bảo Nạp Lan Hòa Lệnh là người cần lưu ý.

Mạc Tử Liên mày mò trên vách tường một chút rồi cười gằn: "Quả thực là lao tâm tổn sức để đoạt mạng ta! Thấy bản thân đắt giá tới vậy trong mắt các người, ta đây cũng coi như được an ủi!"

"Có thể quay lại tìm đường khác không? Tiếp tục đi tiếp chỉ e là vô phương." Thủy Nguyện thận trọng suy nghĩ, phía trước tám phần mười là đâm thẳng vào lớp đất nhiễm kịch độc từ nước hồ Khô Lâu, ắt hung hiểm, đoạn đường đi qua khá dài có thể còn ẩn chứa cơ may để tìm lối thoát.

"Có con đường nào khác ư?" Mạc Tử Liên như nghe thấy một câu chuyện tức cười: "Quay lại là miền giăng khói độc, dù có thuốc giải thì không khí cũng không đủ để hô hấp. Đây là kỳ môn độn giáp, chỉ có thể tiến tới chứ không thể lùi. Thế nào? Ngươi muốn ngồi chờ chết à?"

Thủy Nguyện nhìn y một chút, cười khẽ: "Có thể được chết bên ngươi là tam sinh hữu hạnh của ta."

"Ta sẽ không chết." Y cầm khuyên tai, đôi mắt kiên định sáng như sao trời: "Ta còn có người phải chăm sóc trên nhân gian, tuyệt đối ta sẽ không ngã xuống trước huynh ấy."

Thủy Nguyện tiếp tục được dìu đi, đôi cánh Ngải điệp dập dìu bóng mờ, bóng tỏ hướng về tăm tối mịt mùng, và bước chân của Mạc Tử Liên vẫn vững vàng không chút đắn đo tạo cho người ta một niềm tin và ý muốn dựa vào y, nhất thời hắn kìm lòng không đậu khẽ thốt: "Quân Huyền thật may mắn."

"Sai rồi." Mạc Tử Liên thoáng khựng lại, trịnh trượng nói: "Ta mới là người may mắn. Nếu như không có huynh ấy thì không có ta hôm nay. Nếu huynh ấy không gánh vác khổ sở thay ta thì ta đã chẳng giữ gìn được sơ tâm làm cho ngươi tương tư thế này đâu."

"Gặp gỡ huynh ấy mới là tam sinh hữu hạnh của ta." Đôi mắt y nhìn về bóng tối, ngỡ như thấy ngân hà ngàn trùng.

.

Quân Huyền cảm thấy tay chân bị ràng buộc, lồng ngực như có một tảng đá chèn lên, rít lại hơi thở, thân thể bủn rủn như bùn.

Có tiếng bước chân khẽ khọt dừng lại trước mặt.

Quân Huyền yên lặng nghe hơi thở của đối phương chốc lát, lạnh nhạt hỏi: "Tạ Khánh Dư?"

"Quả là không thể thoát khỏi trực giác của ngươi." Giọng nói gần hơn, có tiếng vải vóc sột soạt, Tạ Khánh Dư ngồi xổm đối diện với hắn.

"Ta đoán ngoài Phí đạo trưởng thì cũng chỉ mỗi ngươi mới lập ra được kỳ môn độn giáp tinh vi thế này. Ngươi cố tình để lộ cho Liên Nhi biết về đường hầm, tại đó đặt một trận pháp để tách riêng ta và y. Vụ nổ chỉ là kế dương Đông kích Tây, thực ra đường hầm mới là cái bẫy thật sự của ngươi?" Giọng Quân Huyền hàm ý nén giận.

Tạ Khánh Dư không trả lời phải hay không phải, đáp: "Phong thổ của nơi này đặc biệt, mạch nước ngầm nằm dưới lòng sâu chống đỡ lớp địa chất, bề mặt lại dồi dào cát chảy như nước. Dòng nước di chuyển, cát cũng di chuyển, lấp đầy mọi kẽ hở, do đó đào hầm vào đá mà không sợ sụp. Dựng nền móng ở trong lòng đất mà chẳng ngại suy suyển. Tuy nhiên nước độc lại đang chậm rãi phá hủy kết cấu của địa chất, cứ đà này thì cả tòa thành có thể bị chôn vùi dưới cát bụi.

"Mặc dầu ngươi không biết ta là ai nhưng ta biết ngươi là ai, Dao Quang. Và ta cũng biết rất rõ về đóa hoa sen của ngươi. Thực tình ta phải đa tạ ngươi vì đã lấy đi trái tim của con quỷ, nhờ thế ta mới có cơ hội xe mối tơ duyên với Ti Nguyệt. Ta tu hành ba ngàn năm, đang sắp đắc đạo thì lại cho đi một khúc xương sườn, rốt cuộc không chống đỡ nổi thiên kiếp, bị trời đánh cho suýt hồn phi phách tán. Ta mang theo hồn phách rã rời lưu lạc dưới âm phủ chờ đợi ngày có thể tiếp tục đầu thai, bỗng ta nhặt được lông vũ Chu Tước."

Lý do trong một khoảng thời gian rất dài Ti Nguyệt chẳng hề gặp được ân nhân của mình ấy chính là bởi vì ân nhân không đi đầu thai mà đang bận bế quan tu luyện để khôi phục hồn phách, vừa xuất quan thì đúng thời điểm lông vũ Chu Tước bị Văn Khúc làm mất.

Con ngươi Quân Huyền co rút, lòng rúng động, "Ngươi chính là người đã đưa lông vũ Chu Tước cho Ti Nguyệt?"

Tạ Khánh Dư ôm má bật cười khẽ: "Chưa vội thế đâu, lần đầu tiên cầm được thần khí trong tay tất nhiên là ta háo hức lắm, đánh bạo thử nhìn xem có thấy tương lai thật không? Ngươi đoán là ta thấy cái gì thông qua lông vũ Chu Tước?"

Quân Huyền im lặng.

"Ta thấy 'ta của tương lai' đang cùng một con rắn làm chuyện hoang đường nhất thế gian. Quả thực bị dọa cho hết hồn hết vía. Ta tu hành mấy ngàn năm, thất tình lục dục đã sớm bị gột rửa sạch bóc, thế mà có thể hoang đường như vậy... Vì thế, ta quyết định tiên hạ thủ vi cường*, đi bái kiến Minh chủ, dốc túi một ngàn năm đạo hạnh để chuyển thế xem con rắn nọ tròn méo thế nào."

* Ra tay trước để chiếm ưu thế.

Đó chính là kiếp Tiểu Bảo đoản mệnh. Tạ Khánh Dư dùng hết một ngàn năm đạo hạnh thì quay lại âm phủ, thực sự không ngờ đó là con rắn nhỏ 'hại' hắn suýt bị thiên kiếp đánh chết. Duyên phận quả là thú vị.

"Ti Nguyệt hợp ý ta hơn cả tưởng tượng, chỉ là nhân quỷ thù đồ*, ta phải nghĩ cách để giải quyết."

* Con đường của người và ma quỷ thù nghịch nhau.

"Đó là nguyên nhân ngươi kéo Hoa sen vào chuyện này?" Sự phẫn nộ của Quân Huyền lan tràn ra khóe mắt.

"Phải." Tạ Khánh Dư nhẹ nhàng nói tiếp: "Ta tiếp tục trao đổi đạo hạnh với Minh chủ, để Minh chủ chỉ đường cho Ti Nguyệt tìm kiếm chuyển thế của ta. Trước đó ta đã tạo ra một tương lai giả rồi sắp đặt cho lông vũ Chu Tước rơi vào tay Ti Nguyệt. Nếu một bông hoa sen thấp kém mà còn có thể thay đổi số mệnh của một vị thần thì há chỉ là nhân quỷ thù đồ lại không thể thay đổi sao?"

Tiểu Bảo, Minh Dư, Tạ Khánh Dư, mỗi một kiếp đều là sự sắp đặt của hắn để thu phục con rắn quỷ kia, rắp tâm liền ba đời, rốt cuộc cũng tóm được con rắn trong lòng bàn tay.

Tạ Khánh Dư chớp chớp mắt nhìn dáng vẻ ẩn nhẫn của Quân Huyền, hỏi: "Ngươi biết tại sao xác rắn của Ti Nguyệt bị đánh chết không? Đó là vì y đã xem trộm sổ Đầu thai, khiến cho Minh chủ đại nhân tức giận. Song Minh chủ nể tình đạo hạnh ngàn năm ta cống nạp nên tha cho Ti Nguyệt còn nguyên vẹn hồn phách. Y dựa vào đạo pháp từ trái tim của ta mà thuận lợi mượn xác phàm hoàn hồn. Lần đầu tiên ta thấy một con quỷ ngoan ngoãn đi tìm người suốt tám trăm năm, quả thật là hết sức ngây thơ."

Môi Quân Huyền trắng bệch, siết chặt tay đến tái nhợt, cố cử động mà không thể, nghiến răng quay đầu đi.

Tạ Khánh Dư coi như đã giải đáp xong, đứng dậy đi ra ngoài. A Dao đang dựa lưng vào lan can, vạt áo cột lỏng, màu tóc bị ánh lửa hắt phớt đỏ. Y dang tay ôm 'quả tim nhỏ' vào ngực, tặc lưỡi: "Có từng hối hận không?"

Tạ Khánh Dư nhón chân mổ lên môi y, không trả lời mà nũng nịu cọ cọ: "Muốn ăn kẹo, kẹo cam chua chua ngọt ngọt."

Lời tác giả: Tất cả đều tại lông vũ Chu Tước cho Đạo trưởng thấy tương lai "không lành mạnh".

Như đã viết trong Chuyện xưa, Minh chủ đại nhân vì sao phải vô cớ quan tâm tới con rắn vô lễ kia - là nhờ Đạo trưởng đút lót cho ấy. Ti Nguyệt bị Đạo trưởng dụ dỗ vào tròng mà không biết nên Minh chủ cà khịa Ti Nguyệt vụ đạo pháp hoài.

Minh chủ và Mạnh Bà kiểu: Các bà rành đời hơn mi, chớ có vô lễ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi