HỌA MỤC

Tuy trước giờ tính cách Tạ Khánh Dư có phần khó ở, nổi nóng thì cộc nhưng Quân Huyền chưa bao giờ nghe hắn chửi thề, nay mới biết hắn thật sự là công tử thư hương được hưởng gia giáo đàng hoàng, nghiến răng nghiến lợi đến vậy, ắt hẳn hắn phải cực kỳ tức giận vì bị nuốt lời.

"Có câu: 'Thỏ không ăn cỏ gần hang' mà A Dao ấy à, y ăn tất." Mạc Tử Liên cố tình cười nói: "Không ít người ở Hoan Lạc cốc muốn trèo lên giường y, mỗi ngày thay một người cũng được."

"Ngươi nói gì?" Tạ Khánh Dư trỗi dậy ghen tức.

"Là như vậy đó. Tả hộ pháp anh minh thần võ của chúng ta đi đến đâu cũng được người ta rào đón ba thước, ho một tiếng là có người ân cần hỏi han, cười một cái thì người người chao đảo... Ha ha, đó là A Dao trước đây của chúng ta."

Quân Huyền nghe thấy giọng của y man mác buồn.

"'Trước đây'?" Tạ Khánh Dư bắt đầu trào dâng lo lắng, "Ngươi nói như vậy là ý gì? A Dao làm sao rồi?"

"Ngươi..." Mạc Tử Liên rũ mi, bặm môi nuốt về ba chữ 'con mẹ nó' bởi vì ca ca không thích nói tục rồi hếch cằm, "ngươi dám mắng A Dao khốn nạn cơ à? Không có y thì chẳng biết lúc này ngươi đang chui nhủi ở xó xỉnh nào đâu. Ăn không của A Dao, mặc không của A Dao suốt hai năm trời... Đã không báo đáp, lại còn đi oán trách A Dao. A Dao không vứt bỏ ngươi mà đưa đến chỗ Diệt Địa lão nhân là coi trọng ngươi bao nhiêu. Chậc, ngươi đáng ghét quá."

Diệt Địa lão nhân? Độn Giáp Diệt Địa? Thái Ất Tru Thiên*?

* Kỳ môn độn giáp và Thái Ất thần số là hai trong ba môn học nghiên cứu về sự vận hành của Thiên Địa Nhân ảnh hưởng tới số mệnh con người. Độn giáp nghiêng về Địa, bốc quẻ địa lý, phong thủy; Thái Ất nghiêng về Thiên, bốc quẻ tinh tượng, vũ trụ.

Quân Huyền sửng sốt vô cùng, khó nhịn hấp tấp hỏi ra miệng: "Tạ huynh, chẳng nhẽ sư phụ của huynh chính là Diệt Địa lão nhân thông tuệ bốc quẻ âm dương, liệu sự như thần trong lời đồn sao?"

Song lão kỳ phùng địch thủ Tru Thiên Diệt Địa từ hơn ba mươi năm trước tới nay vẫn là truyền kỳ của truyền kỳ trên giang hồ.

"Diệt Địa lão nhân?" Tạ Khánh Dư nhất thời không hiểu gì hết: "Phí đạo trưởng ta biết là một ông lão quái gở thích ngày đêm ngắm trăng thưởng hoa, ngâm thơ than thở xuân thu bi tình, hôm nào cũng đem tới bàn ta một đống thơ ca diễm tình sướt mướt, bắt học để ngâm cho ổng nghe. Ta cố gắng tìm ra mấy cuốn chép về kỳ môn độn giáp đọc khuây khỏa, thuận tay giải đống trận quẻ ổng bày bừa khắp nhà nên vô tình học thành một thân thầy bói. Sao tự nhiên Phí đạo trưởng trở thành thần tiên rồi?"

Mạc Tử Liên phát bực, phụng phịu kéo tay Quân Huyền: "Ca ca, ta thấy khó chịu trong người. Chúng ta mau rời khỏi đi."

Tạ Khánh Dư lập tức bước ra ngáng trở lối hai người đi, cắm cây băng rôn vào đất, nôn nóng vô cùng hỏi: "Trả lời ta trước! A Dao bây giờ sao rồi?"

"Ta ghét ngươi." Mạc Tử Liên trốn đằng sau lưng Quân Huyền, nắm lấy vai ca ca ló mặt ra: "Ta sẽ không trả lời những kẻ mà mình ghét. A Dao dặn không được phí thời gian như vậy. Ca ca, chúng ta mau đi đi."

"Tư Tư." Quân Huyền vươn tay chạm vào vai y muốn khuyên, y cũng bướng bỉnh tránh né, khăng khăng bám sát lưng hắn.

Bàn tay dừng giữ không trung của Quân Huyền chậm rãi nắm lại, giấu dưới ống tay áo thì siết chặt.

Hắn không thích Tư Tư tránh né mình.

Quân Huyền kìm nén xáo động trong lòng, dịu dàng vuốt tai y, bảo: "Tư Tư nể mặt ca ca, trả lời cho Tạ huynh biết về Tả hộ pháp, được không?"

Mạc Tử Liên hơi mím môi rồi nói: "Ngươi mang một thân tuyệt học kỳ môn độn giáp của Diệt Địa lão nhân, biết bốc quẻ cát lợi, hung hiểm cho người khác mà lại chưa từng bốc quẻ địa lý tìm kiếm A Dao sao? Tuy Hoan Lạc cốc của chúng ta tọa lạc bí mật ngoài sa mạc nhưng trận đồ ẩn mình vẫn tuân theo quy tắc âm dương phong thủy. A Dao ném ngươi đến chỗ Diệt Địa lão nhân, cố ý khiến ngươi học được độn giáp để giúp ngươi có thể tự bảo vệ bản thân trong tương lai tìm kiếm y."

Tức là... Tạ Khánh Dư ngỡ ngàng. Năm ấy A Dao đoán trước được rằng mình đi thì sẽ không thể trở lại nữa nên mới cố ý mở đường để mai này hắn có thể tìm đến với y ư?

"Nhưng xem ra tình cảm của ngươi với y chỉ đến vậy." Mạc Tử Liên lộ ra địch ý với Tạ Khánh Dư: "Ta ghét ngươi. Ngươi đừng có lại gần A Dao."

"Ngươi còn chưa trả lời ta rằng A Dao thế nào rồi?" Tạ Khánh Dư bắt đầu cảm thấy đau đầu, cau mày, vỗ trán hỏi.

"Ai biết." Mạc Tử Liên trở tay cầm chặt tay Quân Huyền, kéo ca ca bước đi ngang qua Tạ Khánh Dư, cười lạnh đáp: "Ngươi có lá gan đủ lớn thì tự ra ngoài sa mạc mà tìm đến với y."

"Khoan đã!" Tạ Khánh Dư quay phắt lại, cao giọng: "Ta không phải chưa bao giờ bốc quẻ cho A Dao! Lý do ta không có can đảm đi tìm y là bởi vì... bởi vì, dù ta bốc bằng cách nào chăng nữa thì, tất cả các quẻ đều là... Tử."

Mạc Tử Liên mở to mắt sững lại rồi ngoái đầu, hỏi: "Ngươi... nói cái gì?"

"Ta nói... tất cả quẻ ta bốc cho A Dao đều ra Tử. Ta nói... lý do ta không dám tìm kiếm A Dao là bởi vì sợ rằng khi ta tìm thấy thì y chỉ còn ở dưới hình dáng nắm cỏ xanh." Tạ Khánh Dư hơi nghẹn ứ cổ họng, tay vịn vào cây băng rôn mới có thể đứng vững, chiều tà rọi vào ánh nước nơi viền mắt ửng hồng.

Đạo trưởng cắn mạnh môi cười gằn: "Ta thà rằng bản thân mê mê tỉnh tỉnh sống qua ngày với mơ tưởng y vẫn khỏe mạnh ở chốn nào đó trên nhân gian còn hơn là lao đầu đi tìm kiếm để tuyệt vọng biết người đã rời khỏi cõi trần..."

Quân Huyền hơi chau mày, yên lặng. Mạc Tử Liên chăm chăm nhìn như đang xác định xem cảm xúc của hắn thật hay giả rồi cất tiếng nói: "A Dao vẫn còn sống khỏe mạnh. Tuy nhiên...

"Tinh thần của y không ổn định, trí nhớ cũng không được trọn vẹn, đầy đủ. Nếu ngươi có thể chấp nhận việc y hỏi ngươi là ai hơn mười lần trong ngày thì đến mà gặp y."

Y cười vòng tay ôm eo người bên cạnh, nói: "Nếu ngươi khiến A Dao buồn, ta sẽ gϊếŧ ngươi."

.

Quân Tiêu Mặc ôm bụng ngựa sưởi ấm chờ đôi người kia lâu ơi là lâu nên quyết định cột tạm ngựa ngoài đồng cỏ rồi moi móc trong túi ra vài đồng, đi vào trấn mua giấy, thuê bút mực viết thư báo bản thân bình an gửi Xuyên Sơn phái để cha mẹ đừng lo lắng quá rồi trở lại chờ tiếp.

Không ngờ lại thấy cảnh con trẻ không nên thấy. Nó đỏ lựng tai nâng tay bụm mặt, lắp bắp: "Hai người, hai người..." Đoạn lật đật nhích gót chân tại chỗ đưa lưng lại mới dám phản đối, "Sao hai người có thể ban ngày không biết xấu hổ tuyên dâm như thế!"

Mạc Tử Liên phì cười, ngửa cổ dứt ra nói: "Ôn con bảo chúng ta tuyên dâm kìa ca ca."

"Kệ cậu ấy." Quân Huyền cũng bị câu Quân Tiêu Mặc nói chọc đúng vào chỗ nhột, hơi đỏ mặt - tuy nhiên vẫn chú ý đến biểu hiện của mình với Tư Tư hơn nên vuốt vuốt tai y, tiếp tục hôn.

Hắn sờ ra hình dáng quen thuộc của đôi khuyên tai y đeo, tâm tư chìm đắm trong tình cảm ấm áp, thực sự mặc kệ Quân Tiêu Mặc đang dậm chân, hoài nghi đạo đức tiết độ của Quân đại hiệp đằng ấy.

Rốt cuộc thì phải đến tận tối mịt hôm đó, trẻ em đang tuổi ăn tuổi lớn Quân Tiêu Mặc mới được chén cơm tối rồi lập tức lăn lên giường ngủ khò, trong mơ còn thắc mắc quá chừng: hôn thực sự thích lắm hả ta mà hai người kia hôn hoài không chán vậy?

Quân Huyền ngồi bên bàn lau Diễm Dương như mọi ngày thì nghe tiếng gọi và mở cửa liền sau.

"Giữa đêm mò vào phòng nam nhân là muốn thế nào hửm?" Ngồi yên trên ghế, hắn mỉm cười hỏi.

Bởi vì không cần đèn nên phòng ca ca tối om, Mạc Tử Liên tự bước tới bên bàn đốt bấc đèn. Qua mi mắt, Quân Huyền cảm nhận ánh sáng mỏng manh của đèn dầu ở gần, nhất thời thấy giác mạc hơi nhức.

Lòng bàn tay Tư Tư nhẹ nhàng áp vào che đậy đôi mắt hắn, y khẽ hỏi: "Ca ca đau phải không?"

Quân Huyền định nói dối y nhưng nghĩ lại, đáp: "Một chút. Ca ca không sao, không cần lo lắng."

Tư Tư liền thổi tắt đèn, mọi thứ lại chìm vào bóng tối, rồi ngồi xuống dưới chân ghế, gối đầu lên đùi hắn. Quân Huyền vuốt tóc y: "Ngồi thế này là truyền thống của các muội sao?"

"Vâng, hậu bối luôn ngồi dưới chân trưởng bối trong gia đình khi nghe chỉ dạy."

"Bây giờ ta đâu có chỉ dạy cho muội điều gì."

"Ta thích ngồi thế này. Bởi vì khi ngẩng mặt lên ta luôn thấy ca ca đang bao bọc mình, cảm giác rất an tâm." Y vui vẻ nhích tới úp mặt vào bụng hắn, cười khúc khích.

Quân Huyền đưa tay vuốt tai y, vân vê khuyên tai y đeo, bỗng dưng không biết nói gì trước khi chia tay y. Hắn ngẫm ngợi vài phút, khô khan bật ra mấy câu về chuyện người ta: "Trong lời kể của Tạ huynh có một điểm khá bất thường, đó là việc một con ngựa chiến giữa chiến trường có thể phá vòng vây và đưa chủ chạy từ bìa thành Tây Quan tới tận Đông Tư. Chuyện này thực sự rất khó xảy ra. Tây Quan ải cách xa Đông Tư gần ngàn dặm, một con ngựa chiến bị thương làm sao chạy nổi? Dù nó chạy nổi thì vì sao dọc đường không một ai phát hiện ra nó và cứu Tạ Lương Bích? Chẳng lẽ 'con đường quen' mà Tạ Lương Bích đi đi về về ngàn dặm thời bình lúc nào cũng không bóng người sống sao?"

"Ra thế." Mạc Tử Liên mở to mắt nói: "Vậy là ngay từ đầu y đã biết gia đình đường ca có vấn đề, im lặng nhận chăm sóc vừa để trị thương vừa thăm dò bất thường. Cha con họ Tạ cố tình hùa nhau trêu ghẹo giao phó em út chẳng biết gì chăm sóc y cũng nhằm xóa bỏ nghi hoặc và đánh lạc hướng."

"Đúng vậy." Quân Huyền vuốt tai y muốn nghiện tay, gật đầu: "Tóm lại, tất cả hành động ân cần chăm sóc của Tạ Vinh Lễ có thể đều là giả dối. Và khả năng cao sự giả dối của ông ấy liên quan tới những kẻ giang hồ đã hại cô nương tên Kiều Kiều."

"Mục đích là gì nhỉ?" Mạc Tử Liên nheo nheo mắt nghĩ ngợi: "Người bình thường dính líu tới giang hồ thường là về vấn đề tiền bạc. Học đường Vi Lễ của cha con họ Tạ hẳn cũng có quy mô và thế giá lắm nên mới được tham gia vào ban giám khảo chấm bài thi toàn quốc. Bằng không thì... đút lót."

"Giỏi." Ca ca mỉm cười xoa đầu y: "Nhưng vẫn còn một vấn đề nữa. Nói được không?"

Mạc Tử Liên cọ tay hắn, thành thật lắc đầu.

"Kiếm Tế Khứ, Tạ Lương Bích không nói là Tế Khứ đã bị sung vào doanh hay bị hủy, thông thường vật tượng trưng cho thế gia sẽ bị hủy hoặc bồi táng theo chủ, nhưng Tạ Lương Bích lại nói rằng Tế Khứ 'mất' rồi. 'Mất' ở đây là biến mất hay thế nào?

"Nếu ý của Tạ Lương Bích là kiếm Tế Khứ 'biến mất' thì ai đã lấy nó?" Quân Huyền đặt nghi vấn: "Tại sao lấy Tế Khứ? Và tại sao nó lại có thể rơi vào tay trưởng môn Xuyên Sơn phái?"

"Ông ta là cha của huynh à?" Mạc Tử Liên đột ngột hỏi.

Hắn khựng lại rồi gõ đầu y, lãnh đạm đáp: "Ông ấy là cha của Quân Tiêu Mặc. Ta không có cha, muội quên rồi sao?"

Ngữ khí của hắn rõ không vui khi nhắc đến người cha này.

"Ồ, ta quên mất." Y cười tít mắt vòng tay ôm eo hắn, âm thầm nghĩ: ca ca không nhận ông ta càng tốt, về sau dễ xử lý.

"Chung quy, với giang hồ" Quân Huyền nắm vai kéo y dậy rồi vòng tay ôm eo đẩy người ngồi lên chân mình, tay kia sờ bao kiếm Tế Khứ đang nằm trên bàn, đúc kết, "thì kiếm Tế Khứ có thể ẩn chứa bí mật gì đó to lớn đến mức họ Tạ bị diệt gia."

Mạc Tử Liên cũng vươn tay đặt lên tay hắn ở trên thân kiếm, rũ mi hỏi: "Nếu vậy, ca ca giữ kiếm thế này ổn không?"

Quân Huyền trầm tư, vỗ về y: "Trên giang hồ vẫn chưa có mấy ai biết bội kiếm của Quân Tiêu Mặc là Tế Khứ, ngoài Quỷ Ảnh ra. Nếu hắn thực sự là Tạ Lương Bích là ta nghĩ sắp tới mọi thứ vẫn sẽ ổn. Đừng lo." Xoa xoa tay y, "Ca ca của muội không yếu ớt mà. Tư Tư cứ yên tâm trở về cốc."

"Ca ca nói lại đi." Y đột ngột ôm lấy hai má hắn, hạ giọng làm nũng: "Ca ca mau nói lại mình là của ta đi. Đi, đi, ca ca."

Lòng Quân Huyền mềm nhũn ra, thương ơi là thương nhéo eo y rồi kéo tay y xuống hôn một cái, cong môi nói: "Ca ca là của Điệp Nhi."

"Lần nữa đi."

"Ca ca là của Điệp Nhi."

"Nữa."

"Ca ca là của Điệp Nhi."

Mạc Tử Liên bỗng cúi xuống hôn đỉnh đầu hắn.

Quân Huyền sống hơn hai mươi năm trên đời chưa từng được ai hôn đầu ngẩn ngơ.

"Hôn chỗ này để chúc phúc cho mọi sự tốt đẹp sẽ đến." Y ôm cổ hắn, cười thì thầm: "Hôn chỗ nào cũng đều có ý nghĩa đấy, ca ca chỉ cần nằm xuống, ta sẽ dạy huynh tất cả những ý nghĩa đó."

Quân Huyền chợt luồn tay xuống cẳng chân bồng y lên, đứng dậy hướng tới phía giường. Mạc Tử Liên mỉm cười duỗi mình đung đưa chân, nương nhờ vài sợi trăng bạc nhàn nhạt len lỏi rọi vào từ khe cửa sổ khép kín quan sát khuôn mặt ca ca.

Mày kiếm sắc sảo, viền mi như nét thủy mạc, môi mỏng ngậm cười, quai hàm góc cạnh. Đoan chính như ngọc.

Giữa không gian yên tĩnh, tiếng chuông bạc ngân vang khuất lấp tiếng thở nhẹ nhàng.

Hắn cẩn thận đặt y xuống rồi vươn tay rút dây cột màn giường ra, màn liền buông lơi chặn những sợi chỉ bạc rớt khỏi nệm. Y chống tay về sau, duỗi chân chọt người kia, hỏi: "Cô nam quả nữ ở trên một giường, ca ca muốn chúng ta làm gì đây?"

Lắc chân đinh đang, đinh đang như mời gọi.

Quân Huyền thản nhiên đè cổ chân y xuống rồi rướn tới bảo: "Ta muốn mở mắt nhìn muội."

Lời này nằm ngoài dự đoán của Mạc Tử Liên, ngạc nhiên qua đi, y rụt chân về, lắc đầu: "Không nên, ca ca. Ánh trăng vẫn lọt vào đây..."

"Ta cảm nhận được. Muội lùi vào góc này, ta đưa lưng với cửa sổ nên sẽ không sao đâu."

Vấn đề không phải là sao hay không sao? Mà là y đã tẩy trang rồi, làm sao có thể để ca ca nhìn thấy nam dung được?

Tuy nhiên, Mạc Tử Liên thực sự không thể không nghe lời hắn. Thấy ca ca che bớt ánh trăng, y thầm cầu vì tối quá nên hắn sẽ không thấy rõ.

Quân Huyền nhờ y thu xếp góc độ rồi hít thở sâu chuẩn bị mở mắt từ từ. Ban đầu như bị lóa, ánh trăng đâm vào giác mạc xót vô cùng, mi mắt run run khép mở, người chưa thấy rõ mà dùi trăng đục muốn vỡ mắt. Đau đớn đến mức mồ hôi lạnh rịn ướt trán.

"Ca ca!" Mạc Tử Liên nhào tới che mắt ca ca, vòng tay ôm lấy hắn thật chặt, đau lòng nói: "Ta trở về cốc lần này, nhất định sẽ tìm được cách chữa mắt cho ca ca."

Quân Huyền ôm y, nhắn nhủ: "Ngốc, nhớ trở lại là được. Ca ca chỉ cần vậy thôi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi