HỌA MỤC

Gió thổi u u tựa như tiếng khóc nỉ non, len qua những kẽ hẹp phát ra âm thanh cao mà mảnh, nghe thê thiết.

Vết sẹo phối với nụ cười rộ càng khiến khuôn mặt đã đắp mộ bao nhiêu chiến trận của Tạ Lương Bích thêm quỷ quái. Y hất cằm nói: "Các ngươi bắt nhầm người rồi. Ta là Tạ Lương Bích, chưa từng gặp qua kẻ được gọi là Quỷ Ảnh kia."

Trầm Trác Sơn hỏi: "Tại sao ngươi lại đánh cắp kiếm Vọng Lai rồi vội vàng bỏ trốn nếu trong lòng không có quỷ?"

"Hừ." Tạ Lương Bích khinh mạn cười khẩy: "Vọng Lai vốn dĩ là kiếm của ta, vật hồi cố chủ, có gì kỳ lạ?"

"Ngươi chứng minh Vọng Lai thuộc về mình bằng cách nào?"

Keng. Kiếm xuất khỏi vỏ.

"Đồ điếc đặc." Y cười trong họng, tiếng cười khùng khục trầm đục. Vọng Lai xoay chuyển hai vòng giữa kẽ tay, kiếm quang chói lòa tựa tuyết phản chiếu vào nấm mồ tro tàn nơi đôi mắt y một tia ánh sáng bén nhọn. Y âu yếm vuốt ve lưỡi kiếm: "Các ngươi không nghe thấy tiếng rên xiết hoan hỉ của nó khi nằm trong tay ta sao? Tiếng kêu gào thảm thiết của bao vong linh đã chết dưới lưỡi kiếm đang nguyền rủa ta nữa..."

"Toàn là lời nói hươu vượn." Trầm Trác Sơn bước tới gần y, thu lại một đoạn dây xích. Tiếng leng keng, leng keng đè lên âm gió lùa. Tạ Lương Bích dửng dưng nâng mắt nhìn bàn tay hắn vươn ra, thoạt nghĩ hắn muốn khống chế tay mình bằng cách tháo khớp linh tinh gì đó. Vốn y đã bị tổn thương gân cốt đến gần như phế, không phải đối thủ của Minh chủ đây, kháng cự chẳng ích lợi gì nên là...

Roạt.

Vai lưng chợt mát lạnh, dòng ý nghĩ trong đầu Tạ Lương Bích lập tức bay biến. Chẳng những y mà các nhân sĩ đi theo hỗ trợ Trầm Trác Sơn cũng sững sờ, há miệng lắp ba lắp bắp. Võ lâm Minh chủ ấy vậy mà xé áo của người ta!

Trầm Trác Sơn nhìn tấm lưng cường tráng chằng chéo sẹo dọc sẹo ngang của y, nghi hoặc chau mày: ngoài các vết cào cấu còn mới thì không có vết đao hắn từng chém... Chẳng lẽ thực sự nhầm người?

Nhỡ đâu y cũng hóa trang sau lưng thì sao? Trầm Trác Sơn tay nhanh hơn đầu liền vói vào sờ soạng lưng y, không để ý thấy gân xanh trên trán Tạ Lương Bích co giật.

Một cơn kình phong bất ngờ đánh úp về sườn mặt Trầm Trác Sơn, uy lực mạnh mẽ vô cùng khiến lỗ tai hắn cũng ong ong. Trăng chiếu vào kiếm ánh lên lạnh như băng, như đôi mắt của người đang áp sát Vọng Lai vào cổ hắn, y nghiến răng ken két siết chuôi kiếm: "Ngươi - chết - chắc - rồi!"

Trầm Trác Sơn phản ứng cực nhanh đổ người về sau tránh một kiếm thâm độc của y, loạng choạng lùi ba bước né tiếp đường kiếm bẻ hướng xuống. Kiếm chém thẳng vào xích. Một tiếng 'răng rắc' vang lên, mắt xích to bằng bàn tay nam nhân trưởng thành liền đứt gãy.

Trầm Trác Sơn sửng sốt trừng mắt nhìn mà Tạ Lương Bích tựa hồ cũng không ngờ Vọng Lai có thể chém đứt huyền thiết, bỏ lỡ thời cơ đối thủ sơ hở để tấn công. Y lập tức thu kiếm ngang trước mắt, chậm rãi, cẩn thận vuốt mặt kiếm sáng loáng, trong lòng kinh nghi: lưỡi kiếm của Vọng Lai đã được rèn lại.

Bởi tay một thợ rèn tài hoa vô song.

.

Quân Huyền đang chần chừ đứng trước lầu Nhã Ý thì bỗng bị vỗ vai một cái, hơi thở ám muội của Liên huynh thổi đến bên tai: "Manh huynh đang làm gì vậy?"

Y áp vào rất gần lưng hắn, bàn tay kia mơ hồ chạm vào huyệt Thần Khuyết* của hắn, tiềm ẩn tính đe dọa, ngữ khí trái ngược thật đơn thuần: "Đây là chỗ mà người Tư gọi là lầu xanh sao? Bên trong có nhiều cô nương xinh đẹp lắm phải không, Manh huynh?"

* Huyệt ở chính giữa rốn, ấn mạnh vào sẽ khiến vùng từ hông, eo trở xuống mất sự linh hoạt.

Quân Huyền lúng túng thanh minh: "Ta đến đây để tìm người quen, không phải đi tìm cô nương. Ta thực sự không đi tìm cô nương, Liên huynh đừng hiểu lầm."

"Ta biết chứ. Manh huynh là chính nhân quân tử, đã tình thâm với tiểu muội nhà ta thì không thể nào phạm lỗi sau lưng nàng được." Y rút bàn tay về, xoa nhẹ lên huyệt vị Mệnh Môn* trên đốt sống lưng ngang hông hắn rồi đứng thẳng qua bên cạnh, cười híp mắt: "Tiện thể đang rảnh rỗi, để ta giúp Manh huynh đi tìm người quen. Biết đâu gặp một cô nương vừa mắt, ta sẽ được một đêm xuân sắc diễm tình khó quên."

* Ấn vào huyệt Mệnh Môn sẽ khiến nửa thân dưới tê liệt.

Quân Huyền bị y xoa tới hơi rùng mình, thầm nghĩ Liên huynh thật quan tâm đến Tư Tư, tâm can liền ngấm vị yên bình. Xốc lại tinh thần, hắn ngại ngùng chắp chắp tay với y, rồi dẫn đầu bước vào lầu xanh.

Mạc Tử Liên không mất tự nhiên như người cạnh bên, khá tò mò thích thú xoay trái nhìn phải xem cách bày trí của nơi này. Rèm châu lách cách, màn mỏng phất phơ, bình phong sặc sỡ, trên tường treo mấy bức tranh mực màu đề thơ ca văn vẻ gì gì đó y không biết. Tựu chung thì cách trang trí khá hợp với tên gọi Nhã Ý của lầu. Khách quan tới lui cũng chỉ toàn nghe đàn ca, uống rượu, đối thơ với cô nương. Hành động, cử chỉ tuy sỗ sàng nhưng không tục tĩu.

Tú bà ban đầu chỉ nhàn nhạt liếc qua Quân Huyền, bỗng thấy phục sức quý giá ngợp ánh sáng của tiền trên người Mạc Tử Liên, lập tức trở nên đon đả tiến tới mời chào: "Ai nha, ai nha, vị khách quan này trông thật lạ mắt, nô gia dám hỏi ngài đến lầu Nhã Ý lần đầu sao? Ôi, đám hạ nhân này không biết ăn nói gì hết, để nô gia tiếp đãi khách quan. Lầu Nhã Ý của chúng ta ấy, cô nương kiểu nào cũng có, từ kiểu e thẹn nhu mì, thân tựa tơ liễu, đến kiểu kiều mị tận xương, phong tình vạn chủng; từ kiểu tri thư đạt lễ đến ngón đàn trác tuyệt đều đủ, có thể đáp ứng mọi yêu cầu của khách quan..."

Tú bà xăm xăm chào đón mỗi Mạc Tử Liên, coi Quân Huyền là không khí... Lời nói hươu vượn tâng bốc càng rời miệng càng ám chỉ ám muội, làm người nghe mặt đỏ tai hồng, tâm trí nao còn chữ 'nhã'?

Mạc Tử Liên nghe tú bà hăng say khoe cô nương trong lầu, môi hiếu kỳ cong cong, mắt cười long lanh. Khiến tú bà tưởng y thích thú, càng nhiệt tình chỉ ra một cô nương tú lệ thơm tho.

Chợt - người bên cạnh vẫn luôn im lặng nắm chặt lấy cổ tay y, cứng rắn, mạnh mẽ lôi y rời khỏi đống ánh mắt thèm thuồng trố ra của đám người tú bà. Quân Huyền dắt y lên cầu thang, bước chân rất nhanh, nắm tay chặt tới mức y tưởng hắn muốn bóp gãy cổ tay mình. Phòng trên tầng đóng kín kẽ, tiếng đàn hát du dương vọng ra, ẩn chứa trong đó vài âm than khe khẽ đáng xấu hổ.

"Manh huynh?" Mạc Tử Liên bị siết đau, rụt rụt tay gọi.

Dường như lúc này Quân Huyền mới hồi thần, hơi ngoái đầu 'nhìn' y, mi gian đã tan hết sát khí, chỉ đọng lại một nét sâu xa khó dò. Hắn xoa ngón cái lên dấu vết còn ấm lưu lại trên tay y rồi buông tay, nói: "Người ta tìm ở trong phòng này."

Mạc Tử Liên rũ mắt nhìn cổ tay ửng đỏ của mình, lại ngước lên nhìn hắn, nâng tay gõ cửa.

"Mời vào." Bên trong truyền ra một giọng nam quen tai.

Nhã gian được chia thành hai nửa bằng một bức rèm châu, ca kỹ ngồi sau rèm đàn da diết, giọng hát truyền cảm khiến lòng người sinh nỗi tang thương. Gian ngoài bày trí cũng được gọi là nhã nhặn với bàn gỗ, đệm lông. Nam nhân mặt mũi đỏ chót nằm nhoài trên bàn, tay cầm chén rượu vơi nửa đối diện cửa chính là Thất Thất thiếu hiệp của Cái Bang. Người còn lại ngồi đưa lưng với bọn họ là một... nữ tử.

"Gã đần này gặp cô nương nào vừa ý cũng moi hết tâm can ra đối đãi. Ta thật muốn xé toạc lồng ngực hắn để đếm xem bên trong chứa bao nhiêu quả tim..." 'Nàng' há miệng ngáp, duỗi vai hết cỡ, nhấc chân gác lên bàn, vẫy tay đuổi ca kỹ lui ra.

Giọng của 'nàng' trầm khàn kỳ lạ, chính là giọng nam đã mời Quân Huyền và Mạc Tử Liên vào.

"Ngươi đã đổi đơn thuốc của Quân Tiêu Mặc thành gì?" Quân Huyền đặt một tay lên lưng, nắm chuôi Diễm Dương hỏi.

Mạc Tử Liên thấy vậy liền vươn tay mở bàn tay hắn ra, nhíu mi nhìn vết thương không biết có từ lúc nào. Y khép ngón trỏ và ngón giữa xoa vào dấu máu khô trong tay hắn, máu bỗng hóa lỏng. Y bôi ngón tay dính máu lên môi dưới rồi liếm đi, nếm vị máu là một bí thuật nhận độc cực kỳ chính xác cũng như cực kỳ rủi ro của vu thuật, nếu không biết thuật này thì không phải là vu sư. Một mùi vị kinh tởm xông lên mũi khiến Mạc Tử Liên thấy buồn nôn, y che miệng nghĩ tới đám thi cổ không toàn thây thủ hộ Địa thành, lòng trầm xuống.

"Ngươi đoán thử." Hắn, trong nữ trang, cười nhạo nói: "Danh tiếng của Quân trưởng môn trước giờ vẫn luôn rất tốt, Không Cảnh công xưng hạng hai, không ai dám tranh hạng nhất, quả thực là công phu tuyệt đỉnh. Những năm qua ông ta vất vả tứ bề tìm kiếm truyền nhân của Không Cảnh công nhưng không ai vượt qua được tầng thứ tám - ngoài một nỗi hổ thẹn ông ta không muốn thừa nhận. Nếu trời xanh đã biết đùa người như thế thì ta bèn xung phong góp chút sức hèn."

Quân Huyền hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"

"Ta? Ta muốn làm gì? Ha. Ta muốn làm gì ngươi còn phải thắc mắc sao?"

Keng! Trường Dạ chém văng cây trâm bạc trên tóc hắn, Quân Huyền trầm giọng: "Ngươi quậy phá đủ rồi đấy. Nói đi. Ngươi muốn gì?"

Hắn vươn tay gãi gãi mái tóc có phần rối loạn, bới tung nó lên trong khi ngước đôi mắt u tối nhìn thanh xà trên trần, đáp: "Ta muốn... một bức tranh, một bức tranh chữ trong phòng của Võ lâm Minh chủ, vẽ hai người. Một kiếm, một đao. Lấy nó để đổi thuốc giải với ta."

"Còn Thất huynh?"

"Ta sẽ không làm gì hắn, trừ khi ngươi làm gì ta. Hạn chót nộp tranh là rạng sáng mai, ngươi nên nhanh lên." Hắn tự rót rượu cho mình.

"Không cần." Mạc Tử Liên đột ngột đè kiếm của Quân Huyền lại, lấy từ ống tay áo ra một cuộn giấy nói: "Thứ ngươi muốn ở ngay đây."

Người kia bỗng run tay làm đổ rượu ra bàn, cười gằn: "Lão già ấy..."

Bức tranh được trải lên mặt bàn, đó là một bức thủy mặc diệu bút vẽ hai người nam ven đầm sen. Người đứng trên phiến đá nhọn ló ra đầm thổi một khúc huyên*, hắn mắt hổ mày rồng, vai rộng eo thon, anh khí ngút trời. Y phục cũ sờn chỉ, đôi chỗ chắp vá, thắt lưng giắt một thanh đao móc xích đen tuyền từ chuôi đến lưỡi. Tư thế thoải mái, ung dung dựa lưng, đạp một chân vào thân cây phía sau, ngửa cổ thổi huyên.

* Một loại nhạc khí cổ được nặn bằng đất, có sáu lỗ.

Người nam kia điểm mũi chân lên lá sen, nước động cực khẽ, có thể thấy rằng khinh công của y trác tuyệt. Y cầm kiếm đâm về phía bạn, dải tóc mực uốn lượn, hai ngón tay khép lại vuốt dọc theo sống kiếm, kiếm tuệ quấn lấy cổ tay xương xẩu, mắt khép hờ, ánh nhìn hờ hững, cằm hất, cần cổ thon dài rướn lên, sự kiêu ngạo toát ra từ cốt cách thanh tao. Y tựa như quý công tử được giáo dưỡng tri thức lễ nghi đầy đủ, nụ cười nhếch môi thật nhạt tràn ngập tự tin. Khí chất tựa hồ cuộn theo mũi kiếm đâm thủng bức tranh, áp đảo thần trí người xem.

Trên góc trái của bức tranh được đề hai câu thơ, nét chữ mạnh mẽ, phóng khoáng như muốn xông ra khỏi trang giấy:

Bạch thủ tương tri do án kiếm,

Chu môn tiên đạt tiếu đàn quan*.

* Trích thơ của Vương Duy, tạm dịch nghĩa: "Thân nhau từ lâu, nay đã bạc đầu mà còn chĩa kiếm vào nhau. Người danh vọng lẫy lừng cười kẻ hèn danh, thấp tiếng."

Chếch về bên phải cuối câu thơ là một chữ 'Huyền'. Người vẽ tranh lại đề tên dưới góc trái là một chữ 'Xích'.

Giở ngược qua mặt sau, có mấy dòng nhắn gửi, nét chữ giống với hai câu thơ của nhân vật tên Huyền: "Mồng bảy tháng tám, Sơ Huyền đề bút tặng tri âm Thượng Nhai. Xin thú: kiếm của Huyền đã gãy, không thể hầu Nhai uống rượu nữa. Nhai nếu có lòng thì đầu tháng chạp về chốn cũ, rót cho Huyền ba chén quế hoa."

Người trong nữ trang lẩm nhẩm đọc xong, bỗng cúi gằm mặt, run vai rơi nhanh một giọt nước mắt.

Quân Huyền thính tai nghe hắn đọc, cũng nhíu mày nghi vấn: "Sơ huyền thượng nhai?"

"Thuốc giải ở trên đầu kiếm Tế Khứ." Hắn cuộn bức tranh lại, nói: "Mời đi."

Quân Huyền nghĩ tới sư muội thật sự của bạn hữu không biết ở nơi nào, không thể hành động sơ xuất, đành tra kiếm vào vỏ rồi định tiến đến cõng Thất Thất đi. Mạc Tử Liên nắm vai hắn lại, búng tay gọi ảnh vệ từ trong bóng tối bước ra làm việc đó, đoạn dẫn hắn quay lưng rời khỏi, hạ giọng nói: "Không xong. Manh huynh, ngươi trúng Thi độc, phải tìm thuốc giải ngay."

Quân Huyền bỗng giật tay, bước nhanh xuống cầu thang, tựa như tránh né y.

"Manh huynh, Manh huynh..." Mạc Tử Liên đi một bước thành ba bước, đập mũi vào dưới ót Quân Huyền. Y đang xoa chóp mũi thì hắn chợt vòng tay qua lưng y, đẩy y lánh xa khỏi chốn oanh yến phía sau.

Quân Huyền vẫn còn bóp chặt vai y, những người định buông lời chào mời y đều bị sát khí của hắn dọa sợ. Mất một lúc, hắn mới thả tay, nét sâu xa nghiền ngẫm lại lộ diện giữa mi gian, tự nhiên hỏi: "Tại sao Liên huynh làm vậy?"

"Ta làm gì cơ?"

"Tại sao huynh lại chạm vào tay ta, khi ta đặt tay sau lưng? Đó không phải một ám hiệu, ít nhất đối với huynh, hành động ấy đáng lẽ không phải một ám hiệu. Nhưng huynh lại nghĩ rằng đó là một ám hiệu. Liên huynh thực sự... hiểu ta tới mức kỳ lạ."

Quân Huyền chờ một hồi lâu mà không thấy lời đáp, lạnh nhạt cười một tiếng rồi chắp tay quay lưng.

Nhưng hắn chưa đi được ba bước thì người nọ đã chạy tới, từ sau vòng tay ôm chầm lấy hắn. Y siết chặt lấy người, như sợ ca ca sẽ bỏ đi, vùi mặt vào vai hắn, thút thít nói: "Ta, ta không cố ý lừa ca ca. Thật mà... Ta không đùa giỡn với huynh. Ta lo lắng cho huynh quá, vì thân phận nữ nhi không tiện - không, bởi vì ta từ nhỏ đã như vậy nên ta mới, mới đành làm thế này. Ca ca, ta xin lỗi, ta biết sai rồi, ca ca đừng giận ta..."

Giọng y vốn mềm mại, y còn vừa nói vừa dụi như một con thú nhỏ, chọc người xiêu lòng.

Quân Huyền trở tay ôm vai y, bảo bọc ghì người vào lòng, vừa bước đi vừa nói: "Muội làm việc có suy nghĩ không? Muội giả nam thì giống thật được bao nhiêu? Tai mắt của những người ở nơi này đều rất tinh tường, họ lõi đời hơn ta nhiều. Họ niềm nở với muội chưa hẳn bởi vì trong lòng niềm nở, chẳng biết chừng họ không bị muội qua mặt mà cố tình tỏ ra chào đón để lừa bán muội đi thì sao?"

Ơ? Ơ... ơ, khoan. Khoan đã!

Nội tâm sững sờ của Mạc Tử Liên: ta cứ tưởng huynh đã phát hiện ra ta là nam nên mới tức giận nhưng thực tế, huynh nghĩ ta là nữ phẫn nam trang để giúp huynh điều tra Quỷ Ảnh nên tức giận vì lo lắng sao?

Ca ca gõ trán y để trả lời câu ấy. Y che trán nghĩ: thôi được rồi, dẫu sao ta qua mặt huynh cũng không nổi nên trở lại làm tiểu nương tử của huynh vậy...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi