HỌA MỤC

Mới chỉ hôm qua thôi, hắn phát hiện sư muội nhỏ mình thầm thương trộm nhớ suốt mười năm thực chất là nam. Ngay hôm sau, hắn nghe y bảo bản thân 'cứng rồi'.

Ngoài trầm mặc ra Quân Huyền không biết phải phản ứng lại thế nào nữa. Mạc Tử Liên thấy hắn không có biểu hiện gì, lén nhích đến gần thêm chút xíu, hoang mang lặp lại: "Ca ca, chỗ đó của ta tự nhiên cứng lên... Phải làm sao đây?"

Quân Huyền hít sâu một hơi, ngồi dậy nói: "Ta sẽ ra ngoài chờ đệ giải quyết."

"Giải quyết thế nào ạ?"

Hắn cho rằng mình nghe nhầm: "Đệ đừng đùa."

Mạc Tử Liên hấp tấp nắm lấy ống tay áo hắn, căng thẳng kẹp chặt bắp đùi, đỏ ửng mặt cắn môi: "Ta, ta thực sự không biết mà. Đây là lần đầu ta bị thế này."

Quân Huyền tiếp tục nghĩ tai mình bị lãng rồi, không tin được xác định lại: "Đệ nói rằng bản thân chưa từng trải qua chuyện này?"

"Vâng." Y rối rắm hỏi: "Như vậy... rất kỳ lạ sao?"

"Không, không phải." Nhất thời Quân Huyền cũng lúng túng theo, y đã từng tuổi này mà còn chưa trải qua du͙ƈ vọиɠ thành niên sao? Hắn đi không được nhưng ở cũng không xong, hỏi: "Đệ đã bao giờ mộng xuân chưa?"

Mạc Tử Liên nhíu mày, thành thật trả lời: "Ta đâu bao giờ nghĩ tới việc ấy, làm sao có thể nằm mơ được?"

Thâm tâm Quân Huyền bỗng nảy sinh bất ổn, quay lại cầm lấy tay y. Mạc Tử Liên đang động tình, trở nên nhạy cảm vô cùng, bị hắn chạm vào liền run bắn mình, nửa thân tê dại: "Ca ca, từ từ... Ta thấy lạ quá, ca ca đừng..."

"Ừ, ừ." Quân Huyền qua loa đáp, ấn vai y mà ngồi xuống nệm, dịu dàng xoa bóp bàn tay y, đặt nó sờ vào đùi trong của chủ. Thấy phản ứng non nớt của y, hắn có chút bất đắc dĩ: "Thực sự là lần đầu sao? Ta dạy đệ cách giải quyết tình trạng này."

"Ca ca..." Mạc Tử Liên lo lắng lắc đầu, thở dốc với kíƈɦ ŧɦíƈɦ từ vòng eo bị ôm lấy, xương cốt hơi nhũn ra mà dựa vào vai đối phương. Quân Huyền cảm nhận được sức nóng của ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, tức thì xuân tâm cũng nhộn nhạo, lại cố gắng nén nhịn, chú tâm truyền nhiệt độ sang bàn tay lúng túng kia, mượn lý trấu chỉ dạy mà thỏa mãn chút tà ý của bản thân.

Đầu ngón tay sờ vào nam căn của y lập tức hơi cong lại như bị bỏng, hắn thấy y căng thẳng quá, buột miệng trêu chọc: "Mới lần đầu tiên mà đã cứng thế này..."

"Thế, ha..." Y nén tiếng rêи ɾỉ hỏi, "thế là, không tốt sao?"

"Không, thế tức là Liên rất giỏi."

Một tia lấn cấn với cơ thể nam tính giữa hai bên mới chợt lóe lên trong lý trí liền bị tiếng nức nở qua mũi của người nọ dập tắt ngóm hoàn toàn, Quân Huyền không nhịn được kíƈɦ ŧɦíƈɦ qua xúc giác, hé răng cắn vành tai y. Y than nhẹ một tiếng, eo hông liền run rẩy thả lỏng.

Thân thể của Mạc Tử Liên vốn bị tà công Mạn Châu Sa làm rối loạn, phát dục vừa chậm vừa yếu hơn nam tử bình thường. Từ thuở thiếu thời y gặp ám ảnh với chuyện tìиɦ ɖu͙ƈ, không thích nghĩ hoặc tò mò về nó, Tả hộ pháp cũng tinh ý giấu hết đống tư liệu không trong sáng đi, chưa từng dạy y kỹ càng, vô tình khiến y chỉ bị lây sự mạnh miệng của Tả hộ pháp mà vào thực tế thì ngây ngô quá, lúc này sắp tan thành nước trong lòng ca ca rồi.

"A, a... ca ca, ca ca." Y ngân một dải âm cao liên tiếp, bàn tay học theo người kia để đưa mình đến cực khoái, xuất ra luồng sơ tinh đầu tiên. Xong xuôi, y cứ mềm mại không xương dựa vào lòng ca ca thở dốc, phổng chóp mũi hồng hồng dụi vào cằm hắn làm nũng: "Đừng cắn ta, nữa mà... Ưʍ... ca ca, ca ca hôn ta đi..."

Quân Huyền liền cưng chiều hôn lên bờ môi Mạc Tử Liên, bất giác nếm được vị mằn mặn kỳ lạ, động tác tay chợt ngừng lại. Hắn giật mình đẩy lưỡi y lùi ra, vội ôm lấy gò má ướt mèm của y sờ soạng, sững sờ hỏi: "Tại sao... đệ lại khóc?"

...

Tại góc tối tăm, kín đáo nào đó, Mạc Nhất bất động thanh sắc theo dõi mọi thứ, người tĩnh như tượng. Mạc Ngũ tuy mặt lạnh mà đỏ hết mang tai, miễn cưỡng nuốt nước bọt hai lần rồi bỏ cuộc dời mắt đi, cứng lưỡi lẩm bẩm: "Cốc chủ... chưa bao giờ, thế kia..."

Mạc Tứ che mắt, không dám che tai nóng nảy gật đầu lia lịa: "Cốc chủ nhất định là bị tên kia làm hư rồi!"

Mạc Tam ngay từ đầu đã tháo đai lưng bịt mắt đang ngồi ngu người giả điếc.

"Tứ, ban nãy cốc chủ thèm ngọt, ngươi đi nấu gì cho y?" Mạc Nhất tự nhiên hỏi.

Mạc Tứ hé mắt đáp: "Chè liên nhục hồng táo đường phèn*. Ô hay, sao mấy người nhìn ta như vậy?"

* Chè hạt sen táo tàu nấu với đường phèn. Trong Đông y, hạt sen và táo tàu là hai loại thảo dược rất bổ thận.

"Thế là nguyên một ngày cốc chủ đã ăn đồ bổ dương mà đến đêm còn uống chè cực bổ thận. Hay lắm Tứ." Mạc Tam gật gù đập vai bạn: "Tả hộ pháp có đánh chết ngươi thì e rằng bệnh thiểu năng của ngươi vẫn bất diệt."

"Ngươi mới thiểu năng! Tả hộ pháp toàn ăn uống mấy thứ đồ này nên thuận tiện dạy ta đấy!"

"..." Nhất thời ba người kia đều ngập tràn cảm xúc vi diệu với khám phá rằng Tả hộ pháp toàn ăn đồ tráng dương bổ thận. Mạc Nhất đột nhiên âm u cười lạnh ra tiếng: "Hay lắm A Dao."

Đúng lúc này, Mạc Tam có thính giác tốt nhất chợt kêu lên: "Ê! Chú ý phía tây!"

Gã dứt lời qua một lúc không lâu, hướng đó dần hiện ra bóng dáng của một đội quan binh đang truy đuổi ba nhân ảnh.

.

"Ta? Ta khóc ư?" Chính Mạc Tử Liên cũng không nhận ra nước mắt mình đang lăn dài trên gò má, bị hắn nhắc liền lúng túng dụi mắt: "Tại sao ta khóc? Ta không hiểu... Đây là ca ca cơ mà. Tại sao ta lại khóc? Đây là ca ca ta thích nhất cơ mà..."

Nước mắt y tựa như những giọt máu chảy ra từ miệng một vết thương hở mà chủ nhân không để ý, nên không nhận được sự chăm sóc cẩn thận. Vết thương đó không đau đớn, chỉ lặng lẽ rỉ máu ngày càng nhiều hơn. Quân Huyền trước giờ thấu hiểu sự tình luôn rất nhanh, tức thì cõi lòng như thể bị kẻ nào đập tan nát một tầng phòng hộ bằng lưu ly khiến tất cả các mảnh vỡ đâm vào tim phổi mình.

"Ta không hiểu, ta không hiểu." Mạc Tử Liên mờ mịt lẩm bẩm: "Ta thích ca ca như vậy, tại sao lại khóc?"

Quân Huyền đè tay y lại, lấy y phục dây bẩn lau chùi cho y với mình, sau đó thật nhẹ nhàng vỗ về y, hỏi: "Liên, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với đệ?"

Mới vừa nãy hắn vẫn còn nghĩ bản thân sẽ kiên nhẫn chờ y đủ tin tưởng để thổ lộ tâm sự với mình. Nhưng ngay lúc này, hắn phát hiện ra nếu mình không chủ động hỏi thì e là y sẽ không bao giờ mở miệng nói.

Mạc Tử Liên băn khoăn nhìn gương mặt nghiêm túc của hắn, thâm tâm tự nhiên trào dâng hoảng hốt, chớp chớp mắt đẫm lệ gọi: "Ca ca... Ca ca, ta, nếu ta nói ra... huynh sẽ, không giận ta... sẽ không ghét ta chứ?"

"Không giận, không ghét. Nhất định." Quân Huyền hôn má y để xoa dịu căng thẳng.

"Ca ca, ta xin lỗi huynh... Ta không bảo vệ được di vật của mẹ huynh, nó đã bị Quốc sư thiêu rụi mất rồi... Ta xin lỗi huynh."

"Không sao," Quân Huyền kín đáo che giấu thoáng hụt hẫng trong lòng, đặt hết tâm tư lên người trước mắt, "chỉ là một cây bút thôi."

"Nhưng mà ta còn giữ được chiếc khăn gấm thêu uyên ương." Y âu lo bổ sung, "tuy không nó được nguyên vẹn lắm, nên ca ca đừng buồn."

Ta không buồn. Hắn âm thầm thở dài tự đáp.

"Ca ca." Giọng của y vẫn nhuốm căng thẳng, y có chút run rẩy cầm lấy một bàn tay hắn. Quân Huyền nghe thấy tiếng y xốc y phục sột soạt, bàn tay chậm rãi sờ vào những dấu vết lồi lõm trên cổ tay y, rồi cổ chân thật cẩn thận... Hắn không phải chưa từng để ý tới những vết tích này, chỉ là không nghĩ quá nhiều nhằm tránh phỏng đoán sai lệch mà khiến y buồn.

Lúc này thì khác, hắn hỏi dò: "Dây xích?"

Mạc Tử Liên thút thít vùi mặt vào vai hắn, gật gật đầu, tiếp tục cầm tay hắn đưa về sau lưng, đặt vào vùng da phía dưới vòng hông, gần chỗ xương cụt có một vết sẹo lồi, dáng hình tinh tế như một hoa văn được khắc vào da thịt y, lớn chừng nửa bàn tay hắn.

"Chữ... viết?" Không hiểu sao Quân Huyền tự nhiên đoán vậy, thân thể người kia cũng hơi run lên. Y cong chân thu mình lại, thở ra như trút bỏ một gánh nặng: "Đúng là chữ viết."

"Sao lại thế này?" Lòng Quân Huyền trầm xuống, di ngón tay xem xét những nét chữ Điệp Cách trên lưng y, bàn tay nắm eo y cố kiềm chế để không siết lại làm lộ tức giận.

Dường như vì thấy hắn không biểu hiện khó chịu nên Mạc Tử Liên tĩnh tâm hơn rất nhiều, nhắm mắt kìm nén lệ, khẽ khàng kể: "Thời gian đó... Quốc sư không cho phép ta rời khỏi tháp, vì ta làm trái lệnh y nên y mạnh bạo xích tay chân ta vào bốn góc giường. Y nói cứ mỗi lần y nghe ta nhắc đến huynh thì sẽ dùng ấn hơ lửa để... để đóng dấu họ tên y lên người ta giống như chủ sở hữu nô ɭệ..."

Quân Huyền âm thầm bàng hoàng, hơi thở khựng lại ôm chặt lấy người trong lòng. Y đã nín khóc, dần tìm về độ ấm cơ thể từ thân nhiệt kề bên, cầm tay hắn sờ vào vết sẹo ẩn dưới hình xăm hoa mai dưới đuôi mắt, tiếp tục nói: "Còn vết này là ta bị thương trong khi kháng cự Quốc sư... cưỡng ép. Ca ca, ca ca." Y ngẩng đầu dậy, khẩn thiết nói với hắn: "Ta không phải ghét huynh hay sợ huynh đâu. Ta chỉ, chỉ... không kiềm chế được..."

Quân Huyền lập tức hôn chặn môi y, ghì người vào lòng như hận không thể nhập y vào máu thịt của mình để thấu hiểu tất cả đau đớn y đã trải qua, nghiến răng căm phẫn. Mạc Tử Liên bị ôm đến mức khó thở nhưng cũng không muốn hắn buông ra, ấm áp ngập lòng trấn an ngược lại hắn: "Sau cùng ta cũng không sao mà."

Hai tiếng 'không sao' của y càng khiến Quân Huyền đau lòng đến tim phổi đảo lộn, ruột gan xâu xé, sực tỉnh ra khỏi sự ngu muội bấy lâu nay của mình. Tất cả đớn đau hắn đã chịu đựng những năm qua chẳng phải đều do hắn tự gây ra, tự gánh lấy sao? Bởi vì trong lòng oán hận về thân thế, oán hận hà cớ bản thân không được sinh ra với cha mẹ bình thường, bằng duyên cớ bình thường, hắn theo đuổi nhiều thứ, mải tìm kiếm nghĩa lý tồn tại của bản thân mà suýt quên mất Mặt trời nhỏ chiếu rọi quá khứ của mình. Mọi chuyện xấu đã xảy ra đến nay suy cho cùng là hắn tự làm, tự chịu. Nhưng y... thì bị tổn thương từ tâm hồn tới thể xác, máu còn chảy đầm đìa, chỉ im lặng giúp đỡ hắn mà không than vãn một lời.

"Ta xin lỗi..." Quân Huyền tỉnh ngộ rồi, điều hắn luôn tìm kiếm ở ngay đây, trong vòng tay đã ôm được một người thích mình tới thế, sao phải cần đến sự thừa nhận của ai khác?

"Tại sao ca ca lại xin lỗi?" Mạc Tử Liên bối rối tròn mắt.

"Bởi vì thương đệ không đủ." Hắn nhẹ nhàng buông tay, hôn môi y nói: "Từ bây giờ ta sẽ thương đệ nhiều hơn nữa."

Mạc Tử Liên nghe thế thì ngốc ra chốc lát, Quân Huyền không trông thấy hai đám mây hồng mờ ám hiện ra trên gò má y, chỉ cảm nhận được tay áo mình bị kéo kéo, nghe y nói nhỏ: "Thực ra lúc nãy ta thoải mái lắm... Nhưng mà ca ca mới chỉ dạy ta có một lần, ừm, ta vẫn chưa học được. Nên, nên là ngày sau..."

Quân Huyền thẳng thắn hỏi luôn: "Một tuần muốn mấy lần?"

Mạc Tử Liên lập tức đỏ bừng mặt, thành thật đáp: "Bảy ạ."

Muốn mỗi ngày luôn? Quân Huyền không muốn y hình thành thói quen xấu, nói: "Không nên đâu, làm nhiều không tốt cho sức khỏe."

"Vậy sao?" Y ngạc nhiên: "Nhưng mà ta thấy A Dao mỗi ngày đều làm hai, ba lần bao nhiêu năm nay vẫn khỏe re à. Chắc là nam tử ngoại tộc chúng ta mạnh hơn các huynh đó."

Quân Huyền âm thầm dùng chu sa tô đậm hai chữ 'A Dao' to tướng trong đầu, nhủ lòng nhất định phải đưa tác nhân gây ảnh hưởng xấu này tránh thật xa khỏi người của mình.

Mạc Tử Liên tiếp tục trả giá: "Sáu thì sao ạ?"

"Ba thôi." Quân Huyền đáp.

"Năm cơ." Y phụng phịu.

"Nhiều nhất là bốn." Hắn thở dài bẹo hai má y, bảo: "Với điều kiện là đệ sẽ không khóc, nhé?"

"Vâng." Y cười tươi gật gật đầu, nghiêng tới hôn hắn một lần, hai lần, ba lần, bốn lần... như bé gà con đang mổ thóc vậy.

Quân Huyền mỉm cười, lại luồn tay vào lưng áo y, tìm kiếm vết sẹo ban nãy, y hơi căng cứng người, bị hắn xoa nắn vài lần thì liền mềm ra, vùi mặt vào hõm cổ hắn lầm bầm: 'Xấu lắm'. Hắn trấn an hôn tóc y trong lúc kỹ lưỡng phác họa tên họ này vào tâm trí, dùng chu sa tô thật đậm, thật dày khiến nó cồm cộm, canh cánh trong lòng, tuyệt đối không được quên.

Đang khi Mạc Tử Liên sắp sửa cứ ngồi vậy mà thiếp đi luôn thì cánh cửa sổ đột ngột bị đạp bật mở. Quân Huyền lập tức trở mình che chở người trong lòng. Một bóng đen khác thoắt cái xuất hiện tóm lấy nhân ảnh văng vào ngay trước hai người.

"Ái da, da, da... xin lỗi, xin lỗi. Tại hạ không cố ý làm phiền - ớ, Tà đại hiệp?"

Quân Huyền nghe giọng nói này, ngạc nhiên: "Lý các chủ?"

"A Lan!" Thu Nhậm bế một con thỏ mập ú xông vào ngay sau. Lý Thương Lan vội vã tránh khỏi tay Mạc Nhất vừa chộp được mình, chạy đến xem xét bắp tay chảy máu của sư huynh: "Còn minh chủ đâu rồi?"

"Đây!" Trầm Trác Sơn bị bắt giam bốn ngày nay nhảy vào cửa, hành động cực nhanh nhẹn phất tay thổi tắt nến rồi đóng kín hai cánh cửa sổ lại, nói: "Suỵt."

Tất cả người trong phòng phản xạ ngưng thần qua một lúc thì ngoài cửa chợt vang lên một tràng tiếng vo ve của côn trùng, dường như một số con tông vào cánh cửa gây ra tiếng 'cách cách'. Qua tầm hơn mười lần chớp mắt, đám côn trùng vo ve đó mới đi xa. Trầm Trác Sơn thận trọng ghé mắt nhìn qua khe cửa thăm dò rồi thở phào: "Đi rồi."

"Sư huynh!" Lý Thương Lan nhăn mày dìu Thu Nhậm tự nhiên kiệt sức ngã xuống. Trầm Trác Sơn biến sắc hỏi: "Thu huynh bị chúng chích rồi sao?"

Mạc Tử Liên ló mặt khỏi vai Quân Huyền, vuốt chóp mũi bị ép đỏ ửng nhìn bọn họ: "Đêm hôm khuya khoắt xông vào phòng người ta mà không có lời giải thích nào à?"

Lý Thương Lan thấy dung mạo y xinh đẹp, mong manh ví như đóa sen trắng với y trang xộc xệch nằm trong vòng tay Quân Huyền, mũi cún mẫn cảm bắt được mùi hương ám muội trong phòng, trí tưởng tượng lập tức bay bổng xa xôi, xào nấu tùm lum ra được kết luận rằng: Tà đại hiệp không chỉ đam mê tình thú mà còn chén sạch nam nữ! Thật không thể tin được. Quân đại hiệp lạnh lùng, cấm dục ngày xưa đâu mất rồi?

Mạc Tử Liên đang buồn ngủ nên biểu hiện rõ không vui, ráng nâng mí mắt nằng nặng liếc vết thương xanh tím trên bắp tay Thu Nhậm, tức khắc tỉnh ngủ: "Không muốn phế thì mau bóp mạnh để ép độc ra! Nhanh!"

Nghe tới chữ 'nhanh', Lý Thương Lan không kịp cân nhắc liền bóp mạnh vùng xung quanh vết chích của sư huynh, máu và dịch đen loãng hòa lẫn chảy ra. Thu Nhậm cũng phối hợp vận công bức độc, màu sắc xanh tím của vết thương nhanh chóng nhạt đi. Trầm Trác Sơn thấy thế cũng trấn tĩnh lại, cảm kích ôm quyền hướng Mạc Tử Liên: "Đa tạ các hạ cứu giúp."

Mạc Tử Liên hừ qua mũi ôm cổ ca ca, lông xù nằm hết xuống, mắt đẹp long lanh ngập nước, giọng mềm mềm gãi vào lòng người: "Phu quân, Liên Nhi buồn ngủ. Eo nhỏ đau, muốn phu quân ôm về giường."

Thu Nhậm hơi trừng mắt, còn Lý Thương Lan và Trầm Trác Sơn há hốc mồm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi