HOẠ MỸ NHÂN


" Quân nhi là người săn được số lượng thú rừng nhiều nhất, con muốn Trẫm ban thưởng gì cho con?"
" Phụ hoàng, tạm thời nhi thần không cầu mong điều gì ".
" Được, vậy khi nào con nghĩ ra thứ mình muốn thì cứ việc nói với Trẫm ".
Tất cả mọi người đều có mặt đông đủ ở bãi đất rộng lớn đã được chuẩn bị mọi thứ cho cuộc thi tài nấu ăn, Hoàng Thượng nhìn qua một lượt tuyệt nhiên không thấy Trình Cảnh.
" Ái phi, Cảnh nhi sao lại không đến?"
Hoàng Thượng hỏi Cao Quý Phi bằng ngữ giọng trầm thấp, ôn hòa, Hoàng Hậu chỉ dám đưa ánh mắt đôi phần ganh tị lên người Cao Quý Phi rồi thầm cúi đầu, lộ vẻ không vui nhưng lại che giấu rất kỹ.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Chiều Hư
2.

Trùng Sinh Để Gặp Người
3.

Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng
4.

Con Riêng Chỉ Muốn Học Tập
=====================================
" Cảnh nhi nó không được khỏe nên muốn ở lại trong lều nghỉ ngơi ".
" Vậy cũng tốt, nếu nó đã không được khỏe thì nên nghỉ ngơi nhiều một chút ".
" Vâng ".

Sắc mặt Cao Quý Phi không hề tốt chút nào, dường như còn có ẩn tình không thể nói, chỉ cười sượng cho qua.
" Hôm nay ai có thể nấu ra món ngon khiến cho Thái Hậu hài lòng, Trẫm sẽ trọng thưởng cho người đó, người tham gia không phân biệt nam nhân hay nữ nhân, không phân biệt tự bản thân hay có trợ giúp, chỉ cần hoàn thành các món ăn trong ba tuần hương đều có thể hợp lệ thông qua ".
Hoàng Thượng phấn khởi tuyên bố thể lệ cuộc thi, Trình Tranh kéo lấy vạt áo cô như có ý muốn cùng Hoạ Y thi đấu.
" Chàng muốn giúp ta sao?"
" Y nhi, được không?"
" Đương nhiên rồi ".
" Ba tuần hương, bắt đầu ".
Những người tham gia đều cuống cuồng lựa chọn nguyên liệu, họ ra sức giành giật nhau các con vật t.o lớn, chắc thịt, chỉ còn lại một vài thú rừng nhỏ và một con lợn rừng rất to.
Họa Y tiến tới định giành phần con lợn rừng thì Chu Tố Cầm đã nhanh tay phỗng mất, cô ta còn để lại ánh mắt mỉa mai ném vào Họa Y rồi sai người vác lấy con lợn to béo đó đi về bàn nấu ăn của mình.
Chu Hoạ Y điềm nhiên chẳng quan tâm cô ta có mấy phần đắc ý, động tác thong thả lựa chọn những nguyên liệu còn lại, cô cho vào giỏ rất nhiều loại rau.
* Nguyên liệu hỗn tạp thế này thì không thể nấu ra một món đặc biệt gì.
Có rồi, chỉ một nồi nước dùng là có thể giải quyết hết chỗ thịt vừa ít vừa nhiều loại thế này *.
" Vương Gia, chàng có thể giúp ta nhặt ít rau không?"
" Được, ta làm được ".
" Vậy chàng giúp ta nhặt mớ rau này, còn lại để ta lo liệu ".
Xắn tay áo lên gọn gàng, Họa Y mang xác của những con thú cỡ nhỏ cho lên chiếc bao, quấn lại một thể rồi vác lên vai, Trình Tranh lẫn tất cả mọi người đều trợn to con ngươi kinh ngạc nhìn, một nữ nhân thân hình nhỏ nhắn tưởng chừng vài cân gạo còn chưa chắc mang nổi lại lấy đâu ra sức mạnh vác mớ thịt kia trên vai.
Trình Quân từ xa nở nụ cười ý vị, hắn liếc mắt nhìn thấy Tu Kiệt cũng tủm tỉm cười liền dùng quạt giấy trong tay đánh mạnh vào chiếc bụng của Tu Kiệt, khiến người bên cạnh giật cả mình.
* Huỳnh *.
Cô khó khăn quật đống thịt kia lên nền đất trong sự ngỡ ngàng của Trình Tranh.
" Y nhi, nàng thật là lợi hại ".
Họa Y lộ ra dáng vẻ tự đắc dùng ngón cái vuốt qua đầu mũi cao, Chu Tố Cầm hậm hực trước những ánh nhìn thú vị hướng đến Hoạ Y mà dằn lưỡi dao rất mạnh xuống tấm thớt gỗ, khiến rau củ bị cắt vụn thành nhiều mảnh, hằn vết cắt dài trên mặt gỗ.
Trong khi những người khác đang chật vật bắt lấy gà rừng bay nhảy tứ tung, thì Họa Y đã làm xong chỗ thịt tươi sống, dùng ít băng lạnh của các quan viên chuyển đến phục vụ hoàng thất để ướp thịt tươi đã được thái mỏng từng lát.
Cô đun sôi một nồi nước lớn, cho hết thảy nguyên liệu cần vào nồi đun rồi tăng lửa.
* Cạch, Cạch, Cạch * Tiếng lưỡi dao đang thái đều nguyên liệu trên thớt phát ra âm thanh bắt tai.
Trình Tranh bên cạnh trở thành phụ bếp, hắn bận rộn nhặt rau và thổi lửa.

" Vương Gia ".
" Êy ".
" Thêm củi ".
" Không thành vấn đề ".
" Vương Gia ".
" Êy ".
" Quế hồi ".
" Được ".
" Vương Gia ".
" Có ta ".
" Nhỏ lửa ".
" Được,Y nhi ".
Hoàng Thượng trố mắt nhìn thấy Trình Tranh thường ngày nhút nhát, tay chân lẫn đầu óc đều không nhanh nhẹn, hiện giờ trước mắt lại linh hoạt như vậy, còn rất biết cách chỉnh lại độ lửa cho vừa theo yêu cầu của Họa Y.
Mặt bàn gỗ được lau dọn kỹ càng, cô rắc lên lớp bột trắng bắt đầu nhào, một tuần hương trôi qua, mùi hương nước dùng tỏa ra ngào ngạt, khiến ai nấy xung quanh ngửi thấy đều bị thu hút, Chu Tố Cầm mặc dù được nô tỳ đi theo giúp đỡ vẫn chưa thể nấu ra một thứ gì ra hồn, đỏng đảnh ném giá canh xuống bàn nhìn theo Họa Y đang hì hục nhào bột liền khó chịu, hướng ánh mắt nhìn Cao Quý Phi, bà ta ngầm đá chân mày chỉ vào Họa Y, cô ta liền nảy ra một ý bẩn, bắt chước cách Họa Y làm, thấy Họa Y làm gì, cho gì vào nồi đều cho thứ ấy theo.
Họa Y bày ra một mâm bột vò viên rất nhỏ, đun sôi nước rồi thả vào trần qua.
" Vương Gia, pha trà ".
" Được, thê tử ".

Thái Hậu phía trên thư thái nhìn hai bọn họ phối hợp ăn ý, khẽ gật gù hài lòng.
" Pha trà? Có món ăn nào kết hợp với trà sao?"
Hoàng Thượng tò mò hỏi Chung Diệu công công, ông ta cũng không rõ chỉ có thể lắc đầu.
" Hôm nay lão tam còn biết pha trà?"
" Hồi bẩm Hoàng Thượng, nghe nói từ sau khi vào phủ Tam Vương Phi đã dốc lòng chăm sóc chuyện luyện chữ, thi thư cũng như những việc nhỏ nhặt để Tam Vương Gia có thể tự biết cách làm cho bản thân ".

Nghe Chung công công nói, Hoàng Thượng có chút hài lòng, hình ảnh Hoạ Y trong đáy mắt người ánh lên vài đường đẹp đẽ.

Cao Quý Phi tay nắm chặt cán chiếc quạt thêu hoa, chặt đến mức móng tay hằn trên lòng bàn tay hồng hào vẫn không muốn buông, bà ta chưa bao giờ muốn bản thân lẫn Trình Cảnh bị bất kỳ kẻ nào vượt mặt, sự ích kỷ bám lấy tâm trí mà nhìn ai cũng trở thành kẻ thù.

Trình Tranh nếu có thể bình phục lại tinh thần như trước thật sự là mối đe doạ cho Thái Tử, bà ta sao có thể cam tâm mà để yên.
Tuần hương thứ hai đã hết, rồi đến tuần hương thứ ba, Chu Tố Cầm đã dừng nấu hoàn thành món ăn, cô ta giương giương sắc thái ngạo nghễ khiêu khích Họa Y.
" Sắp hết thời gian, các vị nhanh khẩn trương ".
Chung công công thông báo, lúc này Trình Tranh và Họa Y vẫn miệt mài nấu, bọn họ chạm phải gương mặt nhem nhuốc của nhau phá lên cười, rồi đưa tay áo lau sạch cho đối phương.
" Đúng là không có phép tắc ".
Cao Quý Phi thầm nói nhỏ, trách bọn họ thể hiện tình cảm quá mức trước rất nhiều người, Hoàng Hậu lên tiếng bênh vực.
" Phu thê ân ái là điều đáng vui mừng, Tranh nhi sau này không sợ một mình cô độc ".
" Đúng vậy, Trẫm xem như đã ngắm trúng thê tử cho nó rồi ".
Hoàng Thượng mắt không rời khỏi bọn họ mà tiếp lời Hoàng Hậu, nào nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Cao Quý Phi.
" Xong ".

Hai người bọn họ đồng thanh nói to.
" Hết giờ.

Mời các vị lần lượt dâng thức ăn lên ".
Chu Tố Cầm lấn lướt đi trước hàng người, tự tay dâng lên Thái Hậu món mà cô ta vừa nhìn trộm được, nước dùng một màu trắng đục, vị chua ê cả răng, đã cho quá nhiều ớt khiến chưa kịp nuốt đã hăng ngang vòm họng, không thể tiếp tục dùng, thịt tươi của cô ta thái màu vẫn còn tốt, nhìn qua không thấy có vấn đề gì, tuy nhiên khi đưa đến miệng mùi tanh thịt sống khiến người ta khó lòng thưởng thức.
" Thịt này thì làm sao mà ăn sống được chứ?"
" Cái này...
Thái Hậu có thể cho thịt vào nồi đun chín rồi dùng ".
" Vậy sao không bỏ thịt sống vào nồi từ đầu đun chín lên, mà phải đợi đến lúc bắt đầu ăn mới cho vào có phải rất bất tiện không? Hơn nữa thịt sống để lâu không chế biến sẽ bốc mùi tanh hôi, làm sao dùng được nữa?"
Đứng trước câu hỏi của Thái Hậu, Chu Tố Cầm vốn không thể giải đáp, cúi gằm mặt lúng túng, Người khẽ lắc đầu rồi lướt qua.
Thái Hậu đi một lượt qua các món ăn bày trên bàn dài, đều chỉ nếm một miếng rồi lắc đầu, bỗng dừng lại trước một nồi nước dùng vẫn còn đang sôi sùng sục, hương thơm xông lên mũi, màu sắc sặc sỡ trông rất đẹp mắt, Chung Công Công dâng muỗng cho Thái Hậu dùng thử, vị cay hăng làm Thái Hậu nhăn mặt.
" Hoàng tổ mẫu, món này không nên dùng trực tiếp nước súp ".
" Vậy ăn thế nào?"

Họa Y cầm lấy đũa gắp một lát thịt đỏ nhúng vào nước lẩu đang sôi bừng, chờ thịt tái đi chỉ còn ba phần sống rồi nhúng qua nước chấm riêng biệt.
" Mời Hoàng tổ mẫu dùng thử ".
Thái Hậu đưa đũa thức ăn cho vào miệng thưởng thức, Hoàng Thượng lẫn Hoàng Hậu nhìn theo bằng ánh mắt mong đợi.

Thái Hậu mắt mở to, gương mặt vô cùng hài lòng với mỹ thực bên trong khoang miệng.
" Hoàng tổ mẫu, nếu người không quen ăn cay có thể uống trà sữa này để giảm đi sự cay nóng ".
Họa Y đưa hai tay nâng một bát nước trắng đục, mùi thơm vừa ngọt vừa lưu vị của trà kí.ch thích thèm thuồng.

Bên trong còn có những viên bột xanh, đỏ, trắng.
" Nhìn thôi ta đã cảm thấy rất ngon rồi ".
Thái Hậu khen ngợi, tay liền đón lấy bát trà sữa được đưa tới.
" Còn món này là gì vậy?"
" Hồi bẩm Phụ Hoàng, đây là bánh bạch ngọc sương phương ".
" ưm, bánh rất mềm, còn có độ dẻo, bên ngoài thơm ngậy vị dừa rất lạ ".
Hoàng Thượng vừa nếm bánh đã tắm tắc khen ngợi, nhìn thấy mọi người cười nói vui vẻ thưởng thức món ăn của Họa Y, Chu Tố Cầm đứng phía sau nỗi đố kỵ không sao nuốt trôi.
Trình Tranh trong lúc nở nụ cười yêu chiều Hoạ Y, đã vô tình phát hiện cách mà Trình Quân nhìn cô cũng không khác hắn là mấy.
Một giờ sau.
" Kết quả cuộc thi nấu ăn đã rõ, món ăn của Tam Vương Phi rất được lòng Thái Hậu, Trẫm tuyên bố Tam Vương Phi thắng.
Quân vô hí ngôn, nói đi, con muốn Trẫm ban thưởng gì?"
" Hoàng Thượng, thiếp nghe nói biên giới phía Đông đang bị địch vây hãm, Doãn tướng quân trấn giữ ngày đêm tìm cách đối phó với chúng.
Hay là đề cử Tam Vương Gia và Vương Phi ra đó giúp sức, cũng là cơ hội cho hai người lập công ".
Cao Quý Phi vốn không muốn để cho Hoạ Y nói trước mà trực tiếp cướp lời thỉnh cầu Hoàng Thượng, một mặt như muốn tạo cơ hội cho Trình Tranh trở mình, mặt khác lại âm mưu kế hiểm dồn hắn đến nơi khắt nghiệt mà diệt trừ.
" Tranh nhi, ý con thế nào?"
" Phụ Hoàng, nhi thần cũng muốn thử sức của bản thân ".
" Tốt lắm, nếu chiến sự có thể xoay chuyển, khi trở về Trẫm lập tức phong hiệu trao binh quyền cho con ".
" Tạ Phụ Hoàng".
Hoạ Y làm sao lại không nhìn ra được ý đồ của Cao Quý Phi, đáng giận nhất là tên khờ Trình Tranh không do dự mà đồng ý..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi