HOẠ MỸ NHÂN


Sau khi hiểu lầm đã được tháo gỡ, Trình Tranh cùng Họa Y hoàn thành nhiệm vụ, trở về kinh thành Nguyệt Quốc, Hoàng thượng phong Trình Tranh làm Tướng Quân, ban cho binh mã, điền trang, gấm vóc và rất nhiều vàng bạc, châu báu.
Trình Cảnh bị phế truất ngôi vị Thái Tử, theo như chiếu chỉ Trình Cảnh mắc bệnh lạ, không đủ năng lực kế thừa ngai vị, vị trí trữ quân bỗng dưng bỏ trống, hoàng thượng tuổi cũng đã cao, thiên hạ đều đồn đoán người có đủ năng lực để có thể lựa chọn ngồi lên ghế Đông Cung Thái Tử hiện tại chỉ có Trình Quân.
Thế lực nhà họ Chu bất ngờ lung lay, Chu Lương không ngừng gửi thư đến Tam Vương Phủ hối thúc Họa Y trở về thăm nhà, bày tỏ trong thư lòng nhớ mong khôn xiết.
Chu Phủ.
- Tiện nhân, đồ tiện nhân nhà ngươi sao không đi chết đi, tất cả là do ngươi hại Cầm nhi của ta.
Ninh Tố Nguyệt vừa nhìn thấy Họa Y về đến cửa, ở đâu lao ra đánh đấm túi bụi vào người cô, hai tùy tùng đi theo Họa Y ngăn cản cũng không ngăn nổi những lời cay độc của bà ta.
- To gan, dám bất kính với Tam Vương Phi.
- Vương Phi, Vương phi cái gì chứ? Ả ta là tiện nhân, hại Cầm nhi của ta phải lấy một kẻ ngu ngốc, tiện nhân.
Bà ta không ngừng chửi bới, cao giọng sỉ nhục Họa Y, ánh mắt tưởng chừng như có thể bóp nghẹt chết người đối diện, Chu Họa Y phong thái ưu nhã, ung dung đứng đó nhìn bà ta, mặc cho bà ta nói ra những lời không hay ho.
- Ngay từ đầu đáng lẽ ra ta phải gi.ết chế.t ả tiện nhân như ngươi, không nên để ngươi gả cho tên Vương Gia nhu nhược đó, đáng lẽ ta phải cho ngươi đi theo ả Cao Quân Hoa đó, đến chết cũng không được siêu sinh.
Họa Y dời con ngươi to tròn, híp mi mắt tiến lại gần mụ ta.
- Bà vừa nói cái gì?

- Ha....ha...!Ngươi không biết sao? Mẹ của ngươi chết rất đau đớn...ha....ha...chết rất đau đớn.
Bà ta cười châm chọc, ngữ giọng cợt nhả khiêu khích tò mò của Họa Y, tận sâu trong trái tim có một loại cảm giác như dằn xé, như muốn lao ra ngoài da thịt mà không ngừng giẫy giụa.
" Cảm giác này có phải gọi là đau lòng, mà sâu thẳm Chu Họa Y thật sự đang thôi thúc cô giúp đỡ ".
- Bà nói lại thử xem.
- Ha....!Ha...!Năm đó mẹ ngươi đang tuổi xuân xanh, do đâu mà trọng bệnh càng chữa lại càng nặng, Chu Họa Y, ngươi thật ngây thơ, Chu Lương ông ta...
- Đủ rồi, bà nổi điên cái gì vậy, người đâu đưa Tiểu Nương về phòng.
Chu Lương xuất hiện, trực tiếp ngắt lời của Ninh Tố Nguyệt như thể muốn che giấu điều gì đó, gia nhân lôi bà ta đi ngang qua ánh mắt đầy nghi hoặc của Họa Y.
- Ha...Ha....Chu Họa Y, cô thật là ngây thơ.
Bà ta vẫn không quên nhìn Họa Y nở nụ cười châm chọc, kèm theo lời lẽ mấy phần ẩn chứa, khiến tâm can Họa Y không ngừng xốn xang.
- Thần Chu Lương, tham kiến Tam Vương Phi.
- Không cần phải hành lễ trịnh trọng như vậy đâu, con gái không dám nhận đại lễ của người.
- Y nhi, dù gì thân phận của con nay đã khác rồi, không thể làm trái quy tắc, con ngồi xuống đi, cha có vài chuyện muốn nói với con.
Họa Y cơ hồ hiểu được thái độ nhượng bộ này của Chu Lương là có mục đích, cô lạnh nhạt khước từ:

- Không cần đâu, có việc gì Chu tướng quân nói luôn đi.
Ông bị cô dội cho một gáo nước lạnh, sắc mặt có mấy phần sượng sùng:
- Y nhi, con đã nói thế thì ta không khách sáo nữa.

Nay Thái Tử đã bị phế truất, vị thế Chu gia ở tiền triều gặp không ít chướng ngại, cha đã suy tính sau này để Tam Vương Gia và con có vị trí vững chắc trong cung, lo sợ thân nữ nhi không chống đỡ nổi với cạm bẫy chốn hậu cung nên có ý dốc sức phò tá Tam Vương Gia giành lấy ngôi vị Thái Tử, để con có tương lai huy hoàng hơn.

Nói cho cùng ông ta vẫn nhìn thấy cái lợi cho mình, nhân danh tình phụ tử để ép buộc cô phải bằng lòng, Họa Y hờ hững:
- Vào thẳng vấn đề đi, đừng vòng vo nữa.
- Cha muốn có được toàn bộ binh mã vùng Nam Nguyệt Quốc, dốc sức giữ vững giang sơn này phò tá Tam Vương Gia.
Họa Y cười khẩy, thâm tâm cô tự khắt biết được những mưu tính mà Chu Lương vừa nói, vốn dĩ là muốn thao túng binh lực của cả Nguyệt Quốc về tay mình, ai ai cũng biết trọng yếu binh lực của Nguyệt Quốc là ở phía Nam, có được binh phù thống lĩnh toàn bộ địa phận phía nam khác nào có được một nửa Nguyệt Quốc, Chu Lương thật quá tham lam.
- Phiền Chu tướng quân nhọc lòng suy tính cho ta, nhưng nữ nhi không thể giúp.
- Tại sao không thể? Không phải tình cảm của con và Tam Vương Gia rất tốt hay sao? Ấn tượng của con với Thái Hậu cũng rất được lòng, chỉ cần con nói vài lời hay xin Thái Hậu và Tam Vương Gia giúp đề cử ta trước mặt hoàng thượng, cũng đâu phải việc gì khó.
- Nhưng không có nghĩa con có quyền xen vào chuyện quân cơ.


Cha, đâu phải người không rõ thiên tử cấm kỵ nhất là các hoàng tử mưu tính ngai vị đế vương.

Người cầu cạnh chàng ra mặt, khác nào nói với cả thế nhân rằng chàng đang mưu tính bành trướng thế lực, hòng tranh đoạt vương quyền, dồn chàng vào thế bất hiếu, bất nghĩa.
- Y nhi, ta biết ta có lỗi với con rất nhiều, từ nhỏ đã không kề cạnh bảo ban con, nhưng ta vẫn là cha của con, không cha mẹ nào không thương con cái của mình cả, đây là ta đang lo cho con, Chu Lương ta đã già rồi, không sống mãi để hậu thuẫn cho con.
- Hậu Thuẫn? Chu tướng quân hai từ này từ trước đến nay ta chưa bao giờ mong mỏi, càng không có phúc phần, việc nhà nữ nhi còn có thể gò mình chống đỡ, duy chỉ việc này thứ cho nữ nhi bất lực tòng tâm.
Chu Lương hóa giận mà trở mặt.
- Bất lực tòng tâm? Ngươi ở Chu phủ giả ngây giả dại, vừa bước ra khỏi Chu phủ liền trở lại nguyên hình, tâm cơ khó đoán, ở Vương Phủ thị uy hừng hực khí thế, ở trong cung chiếm hết ánh mắt thu hút của hoàng thất, ngươi nói với ta là ngươi bất lực, ta nhờ ngươi chuyện nhỏ như vậy không lẽ quá đáng sao?
- Nực cười, Chu tướng quân ông không thương lượng được nên trở mặt sao? Việc quân cơ lớn như vậy ta lấy thân phận gì để giúp ông, Tam Vương Gia ngày ấy đâu còn là đứa trẻ mặc ta xúi giục.

Chu Lương, ông thương con không đồng, bội tín, bội nghĩa, từ nhỏ luôn xem ta như cái gai trong mắt, nhẫn tâm để ta bị chà đạp, sỉ nhục, nửa phần đau lòng cũng chưa từng dành cho ta, hoàng thượng ban hôn ông nhanh chân hất cẳng đá ta ra khỏi Chu phủ, tránh nhìn thấy một nữ nhi yếu kém như ta, cũng chưa từng thừa nhận Chu Họa Y ta là con gái của ông, vậy mà hôm nay ông lấy tư cách gì để buộc ta phải giúp?
- Ngươi.
Chu Lương lửa giận phừng phừng, giơ thẳng tay định tát Họa Y thật mạnh, Họa Y giương hai con ngươi đẫm lệ, giăng theo tơ máu kên người thách thức ông ta.
- Ông đánh đi, đánh ta đi.
Đối diện bá khí của Họa Y, Chu Lương bỗng chốc có mấy phần kiêng dè, chưa bao giờ ông nhìn thấy thái độ ngoan cường này của cô, cũng chưa bao giờ nhìn thấy tâm can lạnh lùng có thể đóng băng người bên cạnh của Họa Y như lúc này, bàn tay dừng lại từ từ hạ thấp xuống, đôi mắt đầy tức giận quay lưng vào ghế ngồi.

- Chu tướng quân, tội mưu phản là tội chém đầu, nhẹ thì bêu đầu thị chúng, nặng thì tru di cửu tộc.
Tách trà vừa nâng đến miệng thì dừng lại, Chu Lương kinh ngạc trước lời lẽ của Họa Y.
- Ngươi uy hiếp ta?
- Nữ nhi không dám, nhưng nếu có một ngày thật sự xảy ra, người mà bắt ông đền tội chính là ta.
- Ngươi.
Cô gạt lấy nước mắt lăn trên gò má, nở một nụ cười chế giễu.
- Ta quên nữa, cái chết của mẹ ta, Cao Quân Hoa, sẽ có ngày nhất định ta điều tra ra được tỏ tường chân tướng, ông có thể chặn được miệng của Ninh Tố Nguyệt, nhưng không thể chặn được sự oan khuất của người đã chết.

Đừng cầu mong Chu Tố Cầm có thể giúp ông, ta nhắc cho ông nhớ Nguyệt Quốc có quy định trắc phi không được tự ý rời cung, không được viết thư về nhà càng không được phép gặp thân quyến khi chưa được hoàng thượng cho phép.
Nói rồi thì quay lưng bỏ đi, bước từng bước một chậm rãi rời khỏi phủ, Chu Lương đứng đó nhìn theo bóng lưng Họa Y, tâm tư ông ta bất ngờ hỗn loạn, vừa rồi trước mặt ông cơ hồ không phải Chu Họa Y ở những năm về trước, luôn luôn co rúm ở một xó xỉnh nào đó hướng ánh mắt mong cầu sự yêu thương, mà hiện giờ là một con người mới, lắm điều tàn nhẫn và tâm cơ không niệm tình thân.
Con đường có dài cũng không mệt như tim cô, sỏi đá có chi chít cũng không đau bằng tâm can cô lúc này.

Thứ âm ỉ dai dẳng này là của chính cô hay từ nguyên chủ, cớ gì nước mắt không khóc lại tuôn như mưa..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi