HỌA QUỐC - THỨC YẾN


Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
***
Trịnh thị thấy vậy bật cười thành tiếng, chút nghi vấn trong lòng bị quét sạch trong phút chốc.

"Thôi bỏ đi, là ta nghĩ nhiều rồi."
Tử kiến Nam Tử có ý gì, đây là câu Tạ Trường Yến hỏi Phong Tiểu Nhã sau khi vào thư phòng.
Phong Tiểu Nhã nhướn mày: "Đây là một trong ba câu hỏi?"
"Không phải, là hỏi thêm."
"Vậy không đáp."
Tạ Trường Yến trừng mắt nhưng thấy mặt Phong Tiểu Nhã vẫn lạnh tanh nàng cũng thôi không dây dưa nữa, sau đó bày những mảnh phụ kiện tháo từ hoà thượng gõ chuông ra trước mặt y.
"Muội nhìn ra món đồ này khá giống với Hỗn thiên nghi thuỷ năng(*), lợi dụng đồng hồ cát và chuyển động của bánh xe răng cưa để hoà thượng giơ tay gõ chuông đúng giờ.

Có điều trong đồng hồ không phải cát mà là một loại hạt nhỏ lạ, đấy là cái gì?"
(*) Dụng cụ thiên văn phát minh vào thời nhà Hán.
Tạ Trường Yến chỉ hạt li ti màu vàng giống như hạt cát, trọng lượng khá nặng đang lăn lóc trong lòng bàn tay.
"Thép."
Tạ Trường Yến "Á" lên một tiếng, bất ngờ nói: "Đây là loại thép chỉ có ở Trình quốc đấy sao? Nghe nói binh khí chế tạo từ chất liệu này cứng cáp hơn sắt cả trăm lần!"
Yên Bích Trình Nghi tứ phương thiên hạ, mỗi nước làm chủ một phương.
Trong đó, Yên quốc mạnh nhất, thế nước cường thịnh nhất; Bích quốc rộng nhất; Nghi quốc giàu nhất; Chỉ riêng Trình quốc chỉ là quốc đảo nhỏ, tuy nhiên vì có thế mạnh ở binh khí nên đứng ngang hàng với ba nước còn lại.
Thép là chất liệu tốt hơn sắt nổi tiếng ở Trình quốc, cách luyện thành đến nay vẫn là điều bí ẩn.
"Không những cứng cáp mà còn rất trơn nhẵn.

Dùng nó thay cát sẽ tránh được tình trạng tắc nghẽn." Phong Tiểu Nhã bổ sung.
Tạ Trường Yến nhìn nắm hạt thép nho nhỏ trên tay, cảm khái muôn vàn nói: "Vật tốt thế này ấy vậy mà chỉ Trình quốc có, họ còn chỉ sử dụng ở mảng binh khí, thật tiếc cho của trời."
Ánh mắt Phong Tiểu Nhã thoáng thay đổi, y cúi đầu nhìn ống tay áo bên phải của mình, sau đó đặt tay trái lên tay áo phải.

"Đúng vậy."
Tạ Trường Yến không chú ý đến những thay đổi này của y, nàng hứng khởi nói tiếp: "À đúng rồi, còn nữa, muội thấy dưới chân trái hoà thượng có khắc tên Công Thâu Oa.

Công Thâu Oa này là ai thế?"
"Hậu nhân của Lỗ Ban, hiện đang ở Ngọc Kinh."
Tạ Trường Yến mừng rỡ: "Hậu nhân của Lỗ Ban? Chẳng trách làm ra món đồ diệu kỳ tinh tế như thế.


Những thứ này đều là y làm sao?"
"Là họ." Phong Tiểu Nhã đính chính, "Là một nhóm người.

Bệ hạ muốn khích lệ sáng tạo phát minh nên đã mở lớp dạy học, ban tên là Cầu Lỗ Quán.

Công Thâu Oa là thầy giáo ở đó, phụ trách hướng dẫn các đệ tử làm ra những món đồ tinh xảo này."
"Muội có thể đến đó xem không?"
"Được, ngày mai ta cho..."
Tạ Trường Yến tiếp lời: "Cho người dẫn muội đi đúng không? Huynh lại bận nữa à?"
Phong Tiểu Nhã gật gật đầu.
"Vậy muội muốn đổi người khác.

Mạnh Bất Ly lầm lì quá, cả ngày hôm qua chỉ nói có tám chữ thôi.

Huynh đổi người nào nói nhiều hơn chút được không?"
Phong Tiểu Nhã đồng ý rất nhanh gọn.

"Còn một câu hỏi nữa."
"Câu hỏi thứ ba..." Tạ Trường Yến gom mảnh phụ kiện lại, ngồi thẳng người nhìn y, "Sư huynh có hài lòng với biểu hiện của muội hôm qua?"
Phong Tiểu Nhã ngẩn ra, ngước mắt nhìn lại nàng.

Ánh mắt hai người giao nhau, thư phòng trở nên tĩnh lặng.
Hồi lâu sau, Phong Tiểu Nhã mới đáp: "Ta không có ý thăm dò muội, muội nghĩ nhiều rồi."
"Phải không?"
Phong Tiểu Nhã phất tay áo đứng dậy, bước qua cửa sổ hướng tây.

Từ đó nhìn ra có thể trông thấy Thời Ẩm ở trước cửa viện chính.

Ánh mắt y biến hoá muôn ngàn nhưng bởi quay lưng lại với Tạ Trường Yến nên nàng không hề nhìn thấy.
Tuy nhiên, cho dù có thấy nàng cũng không hiểu.
"Ta nói rồi, kỹ nghệ không thể để lãng phí.


Vừa thay bệ hạ có một con ngựa tốt phù hợp với muội, mà rừng Vạn Dục có sân cưỡi ngựa gần nơi này nhất.

Muội gặp Hội Uý ở đó chỉ là tình cờ mà thôi."
Tạ Trường Yến nhạy bén bắt được một điểm: "Huynh rất thân với quận chúa? Sao lại gọi thẳng tên cô ấy?"
Phong Tiểu Nhã sững người, khẽ thở dài quay đầu lại: "Muội nghĩ nhiều thật rồi."
Tạ Trường Yến hừ khẽ: "Là tình cờ thì tốt.

Huynh là sư huynh của muội, nếu huynh muốn thử thách thì xin cứ nói thẳng, cũng tiện để muội làm công tác chuẩn bị.

Muội mà xấu mặt thì huynh cũng không được hào quang gì đâu."
"Được." Phong Tiểu Nhã đáp.
Y dễ tính như thế trái lại làm Tạ Trường Yến hơi ngỡ ngàng.

Người này tính tình kỳ quái khó lường thật.
Tạ Trường Yến nghiêng đầu ngó y.
Phong Tiểu Nhã ngẫm nghĩ rồi nói: "Nhưng mà, muội cũng nên học hỏi một chút ở Hội Uý...!ừm, quận chúa.

Kỹ năng cưỡi ngựa của cô ấy thật sự rất giỏi, có thể xem là giỏi nhất ở kinh thành này."
 
"Cô ấy giỏi hay sư huynh giỏi?"
Phong Tiểu Nhã nhướn mày.
"Có thể cô ấy là người xuất chúng nhất trong số các nữ tử, thế nếu so với nam tử thì sao?"
Phong Tiểu Nhã híp mắt nhìn nàng: "Dã tâm của muội không nhỏ nhỉ."
"Sư huynh bảo muội học hỏi Hội Uý quận chúa, nếu mục đích là muốn muội nâng cao kỹ năng cưỡi ngựa, vậy tại sao muội không thể trực tiếp học hỏi ở nam kỵ thủ giỏi hơn?" Tạ Trường Yến từng bước ép gần, "Trừ phi sư huynh có ý đồ khác?"
Phong Tiểu Nhã giơ tay đầu hàng: "Được rồi, xem như ta chưa nói gì."
Tạ Trường Yến mím môi cười, sau đó thở dài nói: "Có điều là muội đắc tội với Hội Uý quận chúa rồi, e rằng sau này sẽ bị nhóm thiên kim tiểu thư đó bài xích."
Phong Tiểu Nhã trầm ngâm một lúc, nói: "Ngày mai muội đi gặp một người."
"Ai?"
"Một người có thể dẫn muội dạo chơi ở vòng quý tộc Ngọc Kinh." Lúc nói câu này, Phong Tiểu Nhã nhếch môi cười, nụ cười vừa thần bí vừa kỳ quặc lạ lùng.
Đến ngày hôm sau Tạ Trường Yến mới hiểu vì sao y lại cười như thế.
Hôm sau, người thay thế Mạnh Bất Ly đến Tri Chỉ Cư đón nàng là Như Ý.

Như Ý ngồi trên càng xe, mặt rất không tình nguyện, thấy Tạ Trường Yến đi ra thì bất mãn nói: "Là ngươi chỉ đích danh ta đi Lỗ Quán với ngươi đó à?"
Tạ Trường Yến phì cười.
"Ngươi cười cái gì? Bắt ta làm chân chạy vặt ngươi đắc ý lắm hả?"
"Ta nói với sư huynh tìm một người nói nhiều, không ngờ huynh ấy nhờ vả đến cả đại giá của công công ngài."
"Nói nhiều?" Như Ý trừng mắt, "Ta nói nhiều chỗ nào cơ? Hay lắm, từ bây giờ ta không nói chuyện nữa! Ngươi mau kêu Mạnh Bất Ly về đi, ta rất bận không có thời gian đi với ngươi.

Vả lại bên cạnh bệ hạ không thể thiếu ta được..."
Tạ Trường Yến nhắc nhở: "Chẳng phải nói không nói chuyện nữa sao?"
"Ngươi!" Như Ý tức lồng lộn lên, chống nạnh không mở miệng nữa.
Hắn có gương mặt quá đáng yêu, lúc nổi giận càng linh động làm sao.

Bởi thế Tạ Trường Yến không ghét hắn nổi, nàng cười rồi mở cửa bước lên xe, ai dè bị doạ cho hết cả hồn.

Trong xe còn có người!
Như Ý bật cười ha ha: "Không ngờ chứ gì? Ta biết ngay là ngươi sẽ hết hồn mà!"
"Tiện thiếp không tiện đi lại nên không thể xuống xe hành lễ, mong Tạ cô nương chớ trách." Người ngồi trong xe hành lễ với nàng, sau đó ngẩng đầu mỉm cười.
Người này chừng hai mươi tuổi, tóc búi cao, dung mạo đoan trang, tuy không quá đẹp nhưng khí chất cao quý.
Như Ý nhướn mày nói: "Mau kêu sư tẩu đi."
"Hả?"
"Nàng ấy là thiếp thất thứ ba của Hạc Công, họ Thương tên Thanh Tước, con gái của Thương thái phó tiền triều."
Tạ Trường Yến nhớ lại nụ cười của Phong Tiểu Nhã hôm qua, cuối cùng nàng đã hiểu cảm giác kỳ quặc lạ lùng đó ẩn chứa ngụ ý gì.

Ra là người có thể đưa nàng đi dạo chơi ở vòng quý tộc Ngọc Kinh mà y nói chính là thiếp của y!
Nhà họ Thương là thế gia ở Yên quốc.

Thời của thái thượng hoàng, cha của Thương Thanh Tước Thương Khiêm giữ chức thái phó.

Sau khi thái thượng hoàng lui về ở ẩn, Thương Khiêm cũng cáo lão về quê.

Nhưng tộc Thương thị vẫn còn nhiều nhánh ở lại trong triều làm quan, không thể xem thường.
Thương Thanh Tước là đích nữ, phong quang vô hạn nhưng tiếc thay, số phận nàng ấy lận đận như Trịnh thị, thậm chí còn tồi tệ hơn.

Nàng ấy gả cho nhị công tử Bàng gia, thành hôn không bao lâu thì trượng phu qua đời ngoài ý muốn, đứa con trai còn nằm trong nôi cũng bất hạnh chết yểu.

Sau khi Yên vương đăng cơ, nhà chồng bị phán lưu đày, nàng ấy chỉ đành về nhà mẹ, từ đó đóng cửa không ra ngoài.

Ai ngờ vào một ngày mùa đông, nàng ấy té ngã trước cửa phòng, gãy chân trái.


Xui xẻo đến mức khiến người ta nao lòng.
Song khổ tận cam lai, lần nọ Thương Thanh Tước lên chùa dâng hương thì gặp được Phong Tiểu Nhã.

Ba ngày sau, Phong Tiểu Nhã cho người đến tận cửa cầu hôn, quanh co trắc trở mấy hồi, cuối cùng nàng ấy gả làm thiếp thất thứ ba của y.
Lúc Tạ Hoài Dung kể với Tạ Trường Yến câu chuyện này không hề nhắc gì đến Phong Tiểu Nhã, chỉ nói đơn giản ngắn gọn một câu "Đích nữ Thương gia bị gãy chân, sau tái giá làm thiếp".
Nay, Tạ Trường Yến nhìn người phụ nữ trong xe, cảm thấy đời người diệu kỳ, những cái tên từng nghe năm nào nay đã lần lượt xuất hiện trước mắt nàng.
Thương Thanh Tước thân thiết chìa tay kéo nàng lên xe ngựa: "Ngoài trời nóng nực, mau lên xe đi.

Thì giờ không còn sớm nữa, chúng ta xuất phát thôi."
Như Ý lấy một hộp hương cao ra bôi lên bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo mềm mại của mình rồi mang bao tay tơ vàng vào, xong xuôi mới cầm roi ngựa lên đánh xe.
Tạ Trường Yến chứng kiến cảnh này, bất giác nhếch nhếch khoé môi.

Sư huynh nghĩ gì mà phái Như Ý đến đánh xe cho nàng thế, còn để thiếp thất của y đi chơi với nàng.
Nàng len lén nhìn sang Thương Thanh Tước.

Thương Thanh Tước bắt được ánh mắt của nàng bèn cười nói: "Thời tiết Ngọc Kinh khô nóng, cô nương đã làm quen được hay chưa?"
"Cũng khá quen rồi, sáng sớm mở cửa ra không có sương mù, tầm nhìn thông thoáng, tâm hồn cũng thoải mái hơn.

Với cả trong Tri Chỉ Cư trồng rất nhiều cây nên không thấy nóng tí nào."
"Tri Chỉ Cư là phủ đệ bên ngoài của bệ hạ lúc còn là thái tử, hiển nhiên phải được bày bố công phu."
Tạ Trường Yến ngạc nhiên.

Vậy chỗ nàng ở hiện tại là nơi ở cũ của Chương Hoa? Sách bệ hạ đã đọc, bút bệ hạ đã dùng, giường bệ hạ đã nằm...!Không dừng ngay! Đừng nghĩ nữa!
Thương Thanh Tước thấy nàng đỏ mặt thì mỉm cười đầy thâm ý: "Bệ hạ rất quan tâm tới cô nương, từ từ cô nương sẽ biết thôi."
"Á, chúng ta nói về chuyện của sư huynh đi!" Không hiểu vì sao Tạ Trường Yến rất không muốn bàn luận đến chuyện của Chương Hoa.

Nàng chuyển chủ đề, "Sư huynh thật sự rất bận sao?"
Mặt Thương Thanh Tước trở nên mất tự nhiên.
"Huynh ấy không làm quan cũng chẳng làm lính thì bận bịu cái gì?"
Thương Thanh Tước trầm ngâm giây lát mới đáp: "Gần đây phu quân mới cưới thêm một muội muội."
Tạ Trường Yến thoắt cái trở nên ngượng nghịu.
Xe ngựa kẽo kẹt lăn bánh, rèm xe đung đưa theo nhịp.
 
NNPH lảm nhảm:
Đọc đến đây không biết mọi người có đoán được gì không nhỉ?
Hơi trễ một tí nhưng chúc mọi người năm mới vui vẻ, an lành, hạnh phúc nhé!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi