Như Ý vẫn luôn rất muốn gặp Tiết Thái, kể từ lúc hắn nghe đến cái tên này, nhưng ngày Tiết Thái đi sứ Yên quốc, hắn lại không có mặt.
Thế nên nỗi mong đợi trong lòng biến thành đố kỵ và hối hận.
Bệ hạ còn chẳng tặng ngọc Băng Ly cho Tạ Trường Yến kìa, thế mà lại tặng cho một thằng nhóc nước khác, lý nào lại thế?
Thêm cả những cung nữ thái giám từng gặp Tiết Thái đều khen ngợi hắn hết lời, điều này càng làm Như Ý bất mãn hơn.
Thằng nhóc con, dù cho có thông minh xinh đẹp cỡ nào cũng đâu đời nào vượt mặt được Hạc Công.
Hạc Công mới là nhân vật phong lưu đệ nhất trong lòng Như Ý.
Một người đã vác thân bệnh mà còn nhiều thê thiếp như thế, quả là đàn ông nhất trong những người đàn ông!
Thế là, sau khi Chương Hoa xác định người đến là Tiết Thái, Như Ý cố mở to mắt để nhìn cho thật rõ, thật lâu, nhìn xem dung mạo vị Băng Ly công tử này.
Nhưng, người hắn nhìn thấy là một đứa nhỏ gầy guộc như bộ xương khô.
Chiếc áo gai bạc màu khoác trên người hắn giống như tấm bao bố trùm lên một thân tre, quá thô kệch, từ thô kệch mà thành xấu, nào đâu còn chút phong hoa.
Hắn bước đến trước bình phong của Chương Hoa, đứng im, vén áo quỳ xuống, "Bích quốc Tiết Thái bái kiến Yên vương bệ hạ."
Như Ý khịt mũi nói: "Hoá ra hắn là Tiết Thái à, trước nay ta nghe nói còn tưởng là nhân vật tài giỏi gì, chẳng ngờ hôm nay được gặp thật khiến người ta thất vọng..."
Cát Tường kéo hắn: "Như Ý, im miệng!"
"Tại sao ta phải im? Ta có nói gì sai đâu! Nhìn hắn mà xem, gầy tong teo như bộ xương khô vậy đó, gì mà minh châu ngọc lộ, chi lan ngọc thụ, ngọc thụ quỳnh chi, ngọc dung hoa mạo, quỳnh lâm ngọc chất, lương kim mỹ ngọc...!Hừ, chẳng dính dáng miếng nào hết!"
Cát Tường tặc lưỡi: "Oa, Như Ý, lần đầu tiên huynh nói thành ngữ lưu loát vậy đó, còn nói toẹt một hơi nhiều như thế..."
"Hứ, ta nhớ hết đó! Bình thường bệ hạ khen hắn thế nào, ta nhớ hết." Như Ý ngẫm nghĩ rồi dứt khoát vòng ra ngoài bình phong, xông tới trước mặt Tiết Thái, hếch cằm nhìn hắn từ trên cao, vẻ mặt xem thường.
Đứng gần nên cũng nhìn rõ hơn.
Tưởng gì, chỉ là mắt to, mũi cao, cổ cao tí thôi mà, cũng chỉ có vậy.
Tiết Thái bình tĩnh đáp trả lại ánh mắt của hắn.
Một sự bình tĩnh khiến người ta khó chịu.
Như Ý khiêu khích: "Sao nào? Ngươi không phục à?"
Tiết Thái chẳng buồn nhướn mày, chỉ phun ra hai chữ rất nhẹ nhàng: "Đồ lùn."
Ngay lập tức Như Ý nhảy cẫng lên như mèo bị đạp trúng đuôi: "Gì cơ? Ngươi nói gì hả? Đồ, đồ, đồ lùn? Ngươi dám kêu ta là đồ, đồ lùn? Rõ, rõ rõ ràng ngươi còn lùn hơn ta mà!"
Sau bình phong, Cát Tường không nhịn nổi nữa bật cười thành tiếng.
Chương Hoa bỗng ho khẽ một tiếng.
Một tiếng rất nhẹ nhưng Cát Tường lập tức im lặng, nhìn bệ hạ nhà mình như có điều suy tư.
Diễn kịch đủ rồi, thăm dò cũng đủ lâu rồi, tiếp theo đến lúc phải bàn chuyện chính rồi.
Suy cho cùng, bệ hạ chưa bao giờ lãng phí thời gian.
Chàng ngồi nghe lâu như vậy là vì muốn chờ xem mục đích thật sự của Cơ Anh là gì.
So với Như Ý lơ ngơ, Cát Tường biết được rất nhiều.
Trước đó hắn nghe theo lời dặn của Chương Hoa âm thầm giám sát Di Thù, sau đó phát hiện ra một số chuyện, thế là vội vã quay về.
Cũng bởi vì biết được chuyện của Di Thù nên Yên vương mới quyết định đến đây gặp Bạch Trạch.
Thật ra đêm nay xảy ra rất nhiều chuyện, nhiều chuyện mà Như Ý không nhìn thấy, cũng không thể tưởng tượng nổi.
Có thể ngồi đây, ba phe thương nghị, thật ra là kết quả của vô số ván cờ.
Ngay từ đầu Đại Yên đã bị ép vào cuộc, nhưng Cát Tường tin rằng người cuối cùng có thể quyết định tất thảy chỉ có bệ hạ của họ, Yên vương.
Chương Hoa nói: "Như Ý, lui xuống."
Như Ý đành phải trở lại, không cam tâm lẩm bẩm: "Gì cơ chứ, tại sao một tên còn lùn hơn ta mà dám kiêu căng cười nhạo chiều cao của ta chứ, đáng ghét..."
Quay trở lại bình phong, nhìn thấy vẻ mặt Chương Hoa, Như Ý giật mình, lập tức im mồm.
Trực giác mách bảo hắn, bệ hạ sắp bắt đầu vào vấn đề chính rồi.
Quả nhiên, căn phòng tĩnh lặng chốc lát, sau đó Chương Hoa lên tiếng, "Băng Ly."
Hai chữ thốt ra không chỉ Tiết Thái mà cả cô gái ngồi sau Cơ Anh cũng run rẩy theo.
Tiết Thái nhìn thẳng tấm bình phong, đáp: "Có thần."
Chương Hoa chậm rãi nói: "Băng Ly, nếu năm xưa ta cho ngươi chín điểm thì bây giờ ngươi cho rằng mình được mấy điểm?"
m điểm.
Như Ý nói thầm.
Tiết Thái không đáp mà hỏi lại: "Năm đó vì sao bệ hạ cho thần chín điểm?"
Chương Hoa đáp: "Ngươi tuổi nhỏ tài cao, thiên phú dị bẩm, nhã nhặn kiệt xuất, lời nói cử chỉ đúng mực, được ba điểm.
Ngươi dung mạo xuất chúng, tú mỹ vô song, áo quần đẹp mắt, được ba điểm.
Ngươi không biết sợ hãi, chuyện trò vui cười, thong dong và ngạo nghễ vượt xa bạn bè đồng trang lứa, được ba điểm."
Tiết Thái cười.
Khuôn mặt chỉ bằng một bàn tay, da mặt trắng, mắt đen tuyền, thoạt trông như một ao mực đen, nhưng khi cười lên, lớp mực tan ra, hiện lên đường nét sinh động.
"Thì ra là vậy.
Nay tài hoa của thần mai một, nghi dung đã mất, ngạo nghễ không còn, mất hết chín điểm, vậy nên đối với bệ hạ thần chẳng đáng đồng nào, không còn chút giá trị có đúng không?"
Như Ý hừ lạnh nói: "Tất nhiên."
Tiết Thái vẫn cười: "Do vậy bệ hạ quyết không chịu đổi Trình quốc lấy thần?"
Như Ý giậm chân nói: "Nằm mơ nằm mơ đi! Nghĩ thôi cũng biết là chuyện không thể rồi! Nè, sao con người ngươi mặt dày thế hả..."
Hắn chưa nói xong Tiết Thái đã nhướn mày, ánh mắt lấp lánh: "Nhưng mà, tại sao bệ hạ lại chắc chắn vật sống mà chủ nhân nhà thần nói...!là thần chứ?"
Như Ý sửng sốt: "Ngươi nói gì cơ?"
Tiết Thái đứng dậy, bước lên mấy bước, dâng chiếc hộp trên tay lên, cung kính nói: "Chủ nhân nhà thần nguyện dùng vật trong hộp này đổi lấy một lời hứa của Yên vương."
Chương Hoa ra hiệu cho Như Ý, hắn lập tức đi ra, nhận lấy chiếc hộp, còn liếc Tiết Thái mấy cái: "Ngươi đừng có hòng giở trò, trong hộp này đựng cái gì? Để ta xem trước nào..." Nói rồi hắn mở nắp hộp ra.
Trong hộp đựng một chiếc bát vuông đầy ắp nước, trên vành bát đậu một con bướm.
Bụng đen hoa văn tím, gần sát thân bướm có một đường lượn sóng màu trắng từ nhạt đến đậm.
Như Ý mừng rỡ bê chiếc hộp ra sau bình phong, "Bệ hạ ngài xem này!"
Vũ Thuỷ Điệp! Trước đây Như Ý chỉ có dịp nhìn thấy một lần, còn là một con đã chết.
Mà con trong bát này vẫn còn sống, nó đang vung vẩy đôi cánh tuyệt đẹp, trông vừa yếu ớt vừa mĩ miều.
"Trời ạ, là thật này! Aaa, là thật đó!" Như Ý rất cảm động.
Nhưng ánh mắt Chương Hoa nhìn xuống dưới bát.
Phía dưới có một sợi tóc, tóc dài vừa thô vừa đen còn hơi xoăn.
Bàn tay chàng bất giác siết chặt.
Như Ý còn đang lải nhải cảm thán, chợt nhận ra không ổn, hắn ngẩng đầu nhìn Chương Hoa, trực giác mách bảo giờ phút này bệ hạ vừa tức giận vừa sợ hãi.
Sao thế sao thế? Xảy ra chuyện gì vậy?
Chương Hoa nhắm mắt lại, hàng mi run rẩy như cánh bướm của Vũ Thuỷ Điệp.
Một lúc sau, chàng thở dài nói: "Thôi vậy."
Cơ Anh cười hỏi: "Yên vương bệ hạ đồng ý rồi?"
"Ừ."
"Bệ hạ còn chưa nghe lời hứa mà ta muốn đổi lấy là gì."
"Ta đồng ý không nhúng ta tay nội loạn của Trình quốc, hoàn toàn, triệt để trở thành người ngoài cuộc.
Chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ hay sao?"
Cơ Anh cười: "Chưa đủ."
Chương Hoa mở mắt, Như Ý cảm nhận được lửa giận của chàng đã lên đến cực điểm.
Song, ánh mắt Chương Hoa dừng trên sợi tóc kia, đè nén cơn giận: "Trẫm...! không thích mặc cả với người khác."
Như Ý nhạy bén phát hiện ra đây là lần đầu tiên trong đêm nay ở tại căn phòng này, bệ hạ tự xưng "trẫm".
Trước đó, chàng còn thân thiết xưng "ta" với Nghi vương.
Lần này cho thấy, chàng thật sự nổi giận rồi.
Cơ Anh làm như không hay không biết, hoặc nói cách khác y không hề để tâm, ôn tồn nói: "Rất vinh hạnh, điểm này tại hạ cũng giống với bệ hạ, không thích cò kè mặc cả."
Tiếng cười của Hách Dịch xen ngang, nghe rõ ý cười cợt.
Cơ Anh mặc kệ hắn, tiếp tục nói với Chương Hoa: "Thật ra điều kiện của ta rất đơn giản, chỉ xin hai vị hạ chỉ, lên tiếng ủng hộ một người.
Không khác khoanh tay đứng nhìn là mấy, chỉ cần tốn chút nước bọt thôi."
Chương Hoa cụp mắt: "Sở dĩ lúc nãy trẫm đồng ý với ngươi không phải thật sự vì món quà ngươi tặng."
Cơ Anh cười nói: "Ta biết.
Một món quà mọn chỉ để làm vui lòng Yên vương mà thôi."
"Sở dĩ ta đồng ý với ngươi bởi ba lý do.
Thứ nhất, chuyến đi này của ta là bí mật, ngươi có thể điều tra ra mục đích thật sự của ta, cho thấy ngươi đã cài tai mắt bên cạnh ta, vả lại, còn là một tai mắt rất quan trọng." Nói đoạn, Chương Hoa dừng lại.
Như Ý bất giác lên tiếng: "Không phải nô tài!"
Chương Hoa hừ khẽ.
Như Ý khua tay liên hồi nói: "Không phải không phải nô tài, không phải nô tài thật mà!" Bên cạnh bệ hạ chỉ có hai huynh đệ bọn họ, Cát Tường thông minh như thế chắc chắn sẽ không lỡ miệng.
Nhưng mà dù cho hắn có ngốc đi nữa cũng biết phân việc nặng việc nhẹ mà.
Chuyện của Tạ Trường Yến hắn ém nhẹm trong bụng có dám tiết lộ ra ngoài chút nào đâu.
Chương Hoa sầm mặt, khẽ quát: "Im mồm."
Như Ý bịt miệng mình bằng cả hai tay, vừa khẩn khiết vừa ấm ức lắc đầu, tỏ ý mình không nói nữa.
Thấy hắn bất an như thế, biểu cảm của Chương Hoa cũng dịu bớt.
Chàng nói tiếp: "Còn về tai mắt đó là ai, hiện tại ta không muốn truy cứu.
Lý do thứ hai, vì tìm..." Ánh mắt chàng dời từ sợi tóc lên Vũ Thuỷ Điệp, "Thứ này, không biết đã tốn bao nhiêu nhân lực tài lực của ta, ngươi có thể tìm thấy trước, ta thật lòng khâm phục."
Cơ Anh như cười như không: "Chỉ là tại hạ gặp đúng thời cơ.".