HÓA RA ANH LÀ CHÀNG TRAI NĂM ẤY

Hơi thở của hắn cũng trở nên gấp gáp.

Bởi vì đám người như sói kia đã nhanh chóng bao vây lấy hắn.

"Mày, đừng có mà lao đến đây, tao nói cho mày biết, tao có người chống lưng đấy!"

"Đó là người ở thủ đô Bắc Phương đấy. Nếu mày dám động vào tao, bọn họ sẽ không tha cho mày đâu!"

"Mày cho rằng có thể hô mưa gọi gió ở cái Đông Hải bé tí hin này mà đã diễu võ giương oai được rồi á?"

"Trong mắt những lão đại ở Bắc Phương kia, mày cũng chỉ là con sâu cái kiến thôi!"

Lý Phong hành động!

Anh từng bước đi về phía Mã Nam Lăng.

"Tao tính cho mày nghe này”.

"Người của mày tự nhiên chạy đến, đánh công nhân của tao”.

"Trong số đó, người phụ trách công trình này bị đánh nặng nhất, hiện đã phải nhập viện”.

"Bác sĩ nói rằng anh ta sẽ phải nằm viện để theo dõi ít nhất ba ngày”.

"Chi phí thuốc thang, chi phí tổn thất tinh thần, và tiền công mất khi nằm viện nữa, tất cả cộng lại”.

"Không nhiều đâu, thôi thì tao tính mày hai triệu”.

Nghe Lý Phong đòi tiền, Mã Nam Lăng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Trong lòng hắn nghĩ nếu Lý Phong chỉ đòi tiền thôi thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Hơn nữa, khi nghe được Lý Phong chỉ cần bồi thường có hai triệu, Mã Nam Lăng không khỏi cười thầm trong bụng.

Đúng là tấm chiếu mới, chưa trải sự đời, cứ nghĩ rằng hai triệu là to lắm.

Mã Nam Lăng vừa nghĩ thế, thì Lý Phong liền nói tiếp: "Thuộc hạ của mày phá hủy rất nhiều thiết bị trong công trình, cũng như văn phòng ở đây, tao tính mày một triệu”.

Mã Nam Lăng sảng khoái đáp: "Không vấn đề gì, chuyện nhỏ!"

Lúc này Lý Phong đã đứng ở trước mặt Mã Nam Lăng.

Gằn từng chữ một với Mã Nam Lăng.

"Người của mày đã đập phá xe của vợ tao, còn đe dọa vợ tao nữa”.

"Quan trọng nhất là đã làm tay vợ tao bị thương”.

"Tao thì, tao chỉ muốn mày bồi thường tí thôi, không nhiều...”

“Không vấn đề gì, mày muốn bao nhiêu cũng được”, Mã Nam Lăng mỉa mai, hắn chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây.

"Không nhiều, chỉ hai trăm triệu thôi”.

Nghe thấy vậy, con ngươi của Mã Nam Lăng đột nhiên run lên: "Mày, mày đang tống tiền tao đấy à!"

Mã Nam Lăng lập tức chỉ vào Lý Phong.

Chỉ là hắn vừa mới giơ tay lên, thì Lý Phong đã nhanh chóng nắm lấy năm ngón tay của Mã Nam Lăng, sau đó nhẹ nhàng siết chặt.

"Rắc!"

Sau đó, là tiếng hét của Mã Nam Lăng.

Lý Phong dễ dàng bóp nát năm ngón tay của Mã Nam Lăng!

"Tao nói rồi, không bồi thường cũng không sao hết”.

"Tao sẽ bẻ gãy toàn bộ xương trên cơ thể mày”.

"Sau đó, sẽ ném mày vào thùng rác không tái chế ở cổng nhà máy rồi gửi thẳng đến lò thiêu”.

Lý Phong nói một cách thản nhiên.

Nhưng khi Mã Nam Lăng nhìn thấy ánh mắt của Lý Phong, hắn đã sợ mất mật.

Hắn không thể từ chối, hắn không dám từ chối.

"Được thôi! Hai trăm triệu thì hai trăm triệu, tao sẽ đưa cho mày hai trăm triệu!"

Mã Nam Lăng run rẩy lấy điện thoại di động trong túi ra và gọi cho thuộc hạ đang ở Đông Hải.

Vốn dĩ hắn dự định hôm nay sẽ quét sạch đám người Lý Phong.

Sau đó đến nhà của Lý Phong bắt Hứa Mộc Tình đến khách sạn để vui vẻ một phen.

"Đừng vội, vẫn còn một khoản nữa đấy”.

Lý Phong cất lời khiến hai chân Mã Nam Lăng bất giác run lên, đứng không vững nữa.

"Mày đã đòi hai trăm triệu rồi mà vẫn còn muốn nữa sao?!"

“Lần này là tiền chuộc”, Lý Phong nhẹ giọng đáp, nói tiếp: “Mày hùng hùng hổ hổ dẫn theo bốn trăm thuộc hạ đến đây”.

"Tao đã bắt hết bọn chúng rồi”.

"Nếu mày muốn đưa chúng về An Hải, thì phải trả tiền”.

"Không nhiều, 100.000 cho mỗi người”.

Bốn mươi triệu!

Mồm thì nói không nhiều, nhưng nếu là người bình thường thì mấy chục đời cũng chả kiếm ra được ngần ấy.

Tuy nhiên, Mã Nam Lăng vẫn phải trả!

Nếu không có những thuộc hạ này, thì khi trở về An Hải, hắn sẽ bị kẻ thù của mình gi3t chết ngay lập tức, không nhìn thấy ngày mai luôn.

Không lâu sau, những thuộc hạ của Mã Nam Lăng ở Đông Hải đã vội vã chạy đến.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi