HÓA RA ANH LÀ CHÀNG TRAI NĂM ẤY

Cổ Tô Phương Hoa vẹo sang một bên.

Chết rồi.

Lý Phong ném Tô Phương Hoa xuống đất như ném một bao rác.

"Hoa Nhi, Hoa Nhi!!!"

Tô Chính Quốc vội vàng chạy tới, ôm Tô Phương Hoa đã chết ngắc, lắc anh ta liên tục.

“Tao sẽ không tha cho mày, không tha cho người nhà mày!

"Cả nhà mày phải chôn cùng cháu trai tao!!"

"Mày đừng hòng sống sót rời khỏi tỉnh!!"

Lý Phong trừng mắt.

Tiếng gào thét của Tô Chính Quốc đột ngột dừng lại.

Lập tức cảm thấy sau lưng ớn lạnh, hai chân lão run lên.

Ánh mắt đáng sợ quá.

Rốt cuộc hắn là ai!?

Đúng lúc này, một chiếc ô tô bất ngờ lao tới.

Cửa xe nhanh chóng mở ra, Hứa Hạo Nhiên hô lớn với Lý Phong: "Anh rể, lên xe đi!"

Sự xuất hiện bất ngờ của Hứa Hạo Nhiên nằm ngoài dự đoán của Lý Phong.

Bình thường cậu ta thích khoác lác, lại nhát gan, thế mà hôm nay dám lái xe vào đây thế này.

Thằng em vợ này thú vị thật đấy.

Lý Phong cười nhạt, lững thững bước lên xe.

Lúc Lý Phong đóng cửa lại, Tô Chính Quốc nhìn chằm chằm Lý Phong với vẻ mặt đầy oán hận.

"Chạy à! Tao xem xem mày có thể chạy đi đâu!!"

"Khi lệnh truy sát được ban hành, cho dù mày có chạy đến chân trời góc bể thì cũng có người đem đầu chúng mày về cho tao!"

Hứa Hạo Nhiên lái xe như bay đi.

Cậu ta vừa nhấn ga vừa hét lên trong xe: "Toi rồi, toi rồi!"

"Chúng ta đã xúc phạm đến gia tộc lớn nhất của tỉnh rồi. Lần này toi thật rồi!"

Lý Phong vươn tay ra vỗ vai Hứa Hạo Nhiên: "Đừng căng thẳng, trò hay chỉ vừa mới bắt đầu thôi”.

Sự hợp tác giữa tập đoàn Lăng Tiêu và tập đoàn Tô Thị đã không thành do cái chết của Tô Phương Hoa.

Khi đám người Hứa Mộc Tình rời khách sạn và quay trở lại Đông Hải, Tô Chính Quốc đã ngồi trong hội quán Kim Đao của Đao Gia.

"Cái gì, Dao Gia không muốn gặp tôi?"

Tô Chính Quốc đột nhiên đứng lên, nói với Rắn Độc trước mặt: "Ông không nói cho với Đao Gia, tôi là Tô Chính Quốc của nhà họ Tô sao?"

Rắn Độc cười nói: "Tôi nói rồi, nhưng Đao Gia không muốn gặp ai cả”.

"Nếu Đao Gia đã không muốn gặp tôi, thì ông có thể giúp tôi phát lệnh truy sát giang hồ được không? Bao nhiêu tiền cũng được, tôi nhất định phải giết được cả nhà Lý Phong!"

"Ông Tô, chuyện này không có sự đồng ý của Đao Gia. Mấy người thuộc hạ chúng tôi đâu dám tùy tiện. Hay là khi khác ông lại đến nhé?"

"Tôi không thể đợi được nữa, nếu còn đợi nữa, thì lũ khốn kiếp kia sẽ về Đông Hải mất!"

Bất kể Tô Chính Quốc nói thế nào, Rắn Độc cũng chỉ khách khí nói đôi ba câu gọi là cho có.

Tô Chính Quốc không nhịn nổi, đập vỡ chén, xoay người bước ra khỏi hội quán Kim Đao.

Tô Chính Quốc vừa lên xe, đang định đóng cửa lại.

Thì đột nhiên, một bóng đen nhảy vào.

Tô Chính Quốc sửng sốt, khi định thần lại, thì ra là Điền Nhất Đao, cao thủ hàng đầu dưới trướng của Đao Gia.

Tô Chính Quốc nhìn Điền Nhất Đao: "Cậu làm gì ở đây?"

Điền Nhất Đao nói: "Ông Tô, tôi muốn làm một cuộc trao đổi với ông. Không biết ông có hứng thú không?"

Tô Chính Quốc chưa kịp nói gì, thì Điền Nhất Đao lại nói tiếp: "Đao Gia đã già rồi, làm việc gì bây giờ cũng thiếu dứt khoát”.

"Hơn nữa, người chống lưng cho Đao Gia đang bất mãn với ông ấy”.

Tô Chính Quốc đột nhiên nghe được một tin tức khác trong câu nói của Điền Nhất Đao.

Lão trầm giọng nói: "Vậy cậu dự định thay thế ông ta à”.

"Tôi là một chiến binh, không biết nói vòng vo. Từ lâu tôi đã muốn ngồi vào vị trí của Đao Gia rồi”.

"Tôi đã liên hệ với Lôi Vũ Giáp rồi”.

Tô Chính Quốc kêu lên khi nghe đến tên của Lôi Vũ Giáp.

"Lôi Vũ Giáp? Đó chẳng phải là tên trùm đã điều hành thế lực ngầm tỉnh bên cạnh tận 20 năm sao?"

Điền Nhất Đao cười nói: "Không ngờ ông Tô cũng biết ông chủ Lôi”.

Tô Chính Quốc lắc đầu: "Tôi không biết ông ta, nhưng tin đồn về ông ta rất nhiều”.

"Lần này cậu gọi ông ta đến tỉnh của chúng ta khác nào cõng rắn cắn gà nhà”.

"Không đúng, chúng không phải sói, chúng là lũ hổ ăn thịt người không nhả xương!"

Điền Nhất Đao cười toe toét: "Thế thì có sao? Chỉ cần có thể đạt được mục tiêu, tôi chả quan tâm ông ta là sói hay là hổ!"

"Về phần Lý Phong kia, đợi tôi khử xong Đao Gia thì tôi sẽ đem đầu của cả nhà hắn về cho ông!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi