HÓA RA ANH LÀ CHÀNG TRAI NĂM ẤY

Người kia vội nói: “Đại ca, việc chỗ Bao Tiểu Dũng có cần dừng lại không? Bây giờ người của chúng ta không đủ!” 

“Việc của Bao Tiểu Dũng thì cứ làm theo trình tự, cặp trai gái trẻ tuổi kia thì cứ tạm thời để đó đã, cậu bảo Lão Tứ gọi thêm mấy người đánh tàn phế con mụ tên là Liễu Ngọc Phân kia đi!” 

… 

Hiện giờ tâm trạng Liễu Ngọc Phân đang rất vui vẻ. 

Hiện tại công việc của con gái đã tiến triển rất thuận lợi. 

Đứa con trai ngày thường hay chơi game của bà tuy không chăm chỉ học hành đi thi đại học như con nhà người ta, nhưng ít ra không kết bè kết đảng với lũ bạn đầu trâu mặt ngựa như xưa nữa. 

Tuy bây giờ con trai đang tự nhốt mình trong phòng, không biết là nghiên cứu cái gì nữa. 

Nhưng mà tóm lại, tất cả đều là khởi đầu tốt đẹp. 

Mà nhà bọn họ có thể thay đổi như thế đều là vì có Lý Hùng xuất hiện. 

Không biết thế nào nhưng mà bây giờ Liễu Ngọc Phân lại càng ngày càng thích Lý Hùng. 

Có lúc bà còn có ý định đẻ thêm đứa con nữa luôn. 

Nếu như Lý Hùng mà là con trai mình thì tốt biết mấy! 

Bây giờ Liễu Ngọc Phân phải đi chợ mua ít xương heo, bà định tối nay sẽ làm nón sườn xào chua ngọt cho Lý Hùng. 

Chợ ở rất gần nhà họ, đi xe điện thì chỉ mười phút là tới. 

Liễu Ngọc Phân mượn xe điện hàng xóm, đi trên con đường quen thuộc. 

Lúc này bỗng nhiên đằng trước có một chiếc xe van từ trong ngõ lao ra, chặn đường của Liễu Ngọc Phân! 

Bảy tám tên côn đồ mặt mày hung hãn, tay cầm gậy nhảy xuống xe. 

Liễu Ngọc Phân giật mình, vội vàng vít ga xe điện đi thẳng không quay đầu lại. 

“Bà già kia. Đứng lại!” 

Đám côn đồ lập tức nhảy lên xe van, sau đó đuổi theo! 

Lúc này tại văn phòng của Lưu Đức Luân. 

Lý Hùng đang ngồi sô pha lúc này đã đứng lên. 

Ra ngoài một lúc rồi, anh định là đến công trường chỗ Hứa Mộc Tình làm việc. 

Bỗng nhiên điện thoại trong túi anh đổ chuông. 

Là Hứa Mộc Tình gọi. 

Lý Hùng vừa mới ấn nút nghe thì trong điện thoại đã vang lên giọng hoảng loạn thất thanh của Hứa Mộc Tình. 

Advertisement

“Mẹ bị một đám côn đồ đuổi theo rồi, phải làm sao đây?” 

“Đám người đó rất hung hãn! Bọn chúng đòi đánh gãy chân mẹ!” 

Ngay lúc này trên người Lý Hùng toát lên một khí thế vô cùng mạnh mẽ. 

“Choang!” 

Sợ hãi! Hoảng hốt! 

Lưu Đức Luân giật mình, tay run lẩy bẩy, ly nước trong tay rơi xuống đất vỡ vụn! 

Lý Nhị Ngưu đứng đằng sau Lý Hùng thì run lập cập! 

Cảm giác có một tảng đá khổng lồ đang đè nặng trên đầu! 

Trong lúc Lý Nhị Ngưu đang run rẩy, Lưu Đức Luân đã bị khí thế của Lý Hùng làm cho khiếp sợ, ngã vật xuống ghế sô pha. 

Cả người anh ta ướt đẫm mồ hôi vì sợ. 

Không dám động đậy một ngón tay. 

Đáng sợ quá! 

Lý Hùng lúc này trong mắt hai người vô cùng khủng khiếp, cứ như một con khủng long bạo chúa! 

Lý Hùng quay đầu nhìn Lý Nhị Ngưu, túm lấy cổ áo anh ta, lôi xềnh xệch xuống tầng. 

Đang chuẩn bị lên xe thì điện thoại trong túi quần Lý Hùng lại đổ chuông! 

Vẫn là Hứa Mộc Tình gọi tới! 

Tiếp đó, trong điện thoại vang lên tiếng sợ hãi của Hứa Mộc Tình, cùng với đó là tiếng ồn ào của rất nhiều đàn ông. 

Trong điện thoại, Lý Hùng cũng đủ nghe được tiếng của đám đàn ông kia. 

Advertisement

“Con đàn bà chết tiệt, mày mà không tránh ra thì tao lột hết quần áo của mày!” 

“Đại ca, con này trông cũng ngon đấy, điện nước đầy đủ”. 

“Ngọt nước thế kia, tí mà chơi có mà thích phải biết!” 

Tiếp đó trong điện thoại vang lên tiếng của một người phụ nữ khác. 

Lý Hùng vừa nghe đã nhận ra ngay, đấy là trợ lý của Hứa Mộc Tình, tên là Trương Hiểu Bình. 

“Anh rể, anh mau tới đây đi!” 

Trương Hiểu Bình kêu cứu! 

Giọng cô ấy vô cùng run rẩy! 

“Ở đây có rất nhiều, rất nhiều côn đồ!” 

“Bọn chúng không cho bọn em thi công, còn định phá hỏng máy móc của bọn em nữa!” 

“Chị Mộc Tình đang dẫn người giằng co với bọn chúng, nhưng bọn em quá ít người, sẽ bị đánh chết mất!” 

“Bọn chúng, bọn chúng đều rất xấu xa. Anh, anh mau đến đây đi. Em sợ, em sợ là chị Tình sẽ bị…” 

“Tôi sẽ đến trong vòng năm phút nữa”. 

Trương Hiểu Bình đang cầu cứu thì bị giọng nói của Lý Hùng cắt ngang. 

Cúp điện thoại, Trương Hiểu Bình vội vàng chạy đến chỗ Hứa Mộc Tình, chỉ tay vào đám côn đồ. 

“Các người đừng hống hách, anh rể tôi đến ngay đấy!” 

Tất cả bỗng chốc yên lặng. 

Một lúc sau thì tiếng cười ồ vang lên. 

“Anh rể mày là cái thá gì! Có biết đại ca của bọn tao là ai không?” 

“Đại ca của bọn tao có biệt danh là Lưỡi Liềm! Kẻ nào động vào thì cũng chỉ có chết!” 

Người đàn ông mặt sẹo biệt danh là Lưỡi Liềm bước lên, gã cười khẩy đắc ý. 

“Mày bảo anh rể mày đến, bảo bọn tao đợi nó à?” 

“Anh em ơi, thế có đợi không?” 

Một đám người đồng thanh: “Đại ca, quần tụt một nửa rồi thì ai mà đợi được nữa?” 

Lại một tràng cười vang lên! 

Đám đàn ông xấu xa cười khà khà. 

Mắt chúng lóe lên như một con súc vật tham lam! 

Cầm thú! 

Người đàn ông mặt sẹo đứng trước mặt Hứa Mộc Tình. 

Gã càng tới gần thì càng nhận ra Hứa Mộc Tình thật sự xinh đẹp. 

Gương mặt không trang điểm đậm, ăn mặc không có gì là gợi cảm, nhưng lại toát lên một vẻ thu hút khó mà cưỡng lại được. 

Càng nhìn càng sướng. 

Càng nhìn lại càng muốn có được! 

Tên đàn ông mặt sẹo kia vô thức giơ tay ra, muốn chạm vào gương mặt trắng nõn mịn màng của Hứa Mộc Tình. 

Hứa Mộc Tình vội lùi lại, tránh đi. 

“Anh muốn làm gì?” 

Hứa Mộc Tình vừa nói xong, vết sẹo trên mặt gã giật giật, cứ như là con rết đang bò. 

“Tao muốn làm gì à?” 

“Khà khà” 

Ánh mắt dâm tà, tràn đầy d*c vọng và đê tiện! 

Gã từng bước ép sát! 

Hứa Mộc Tình lùi dần. 

Hai tay gã giơ ra, tóm phải không khí. 

“Khà khà, tao muốn, tao muốn…” 

“Chị, chạy đi nhanh lên!” 

Bỗng nhiên Trương Hiểu Bình kéo Hứa Mộc Tình ra, chạy vòng ra sau văn phòng. 

Tên đàn ông mặt sẹo kia lập tức đuổi theo. 

Mà bao nhiên công nhân nam của tập đoàn Thái An lúc này lại không có một ai đứng ra, ai nấy đều co rúm hết lại. 

Trong không khí vang lên tiếng cười của tên mặt sẹo: “Khà khà, vào trong phòng làm việc cũng hay, đóng cửa vào. Hai bọn mày gào to đến đâu thì ở ngoài cũng không ai nghe thấy”. 

… 

Lúc này trong một con ngõ nhỏ ở một khu phố cổ. 

Bốn tên du côn đứng chặn ngay đầu ngõ, Liễu Ngọc Phân co rúm người, gương mặt hoảng hốt! 

Đây là ngõ cụt, không còn chỗ nào để chạy được nữa! 

“Chạy đi!” 

“Chạy nữa đi!” 

Hai tên côn đồ cầm thanh gậy, gõ “boong boong” vào tường. 

Bọn chúng mỉa mai, cười khẩy. 

Ánh mắt bỡn cợt, không coi ai ra gì! 

“Mụ già, cho dù mụ có mọc cánh thì cũng không bay được đâu!” 

“Đại ca, trông mụ già này chẳng chịu nổi đòn đâu, cho mấy gậy là xong. Hay là chúng ta đập đồ, thi xem ai đập chuẩn nhất?” 

Vừa nói, một tên vừa vớ ngay viên gạch lên ném tới. 

“Bụp!” 

Một viên gạch sượt qua vai Liễu Ngọc Phân, đạp vào bức tường đằng sau. 

“Lại nhá”. 

“Bụp!” 

“Mẹ nó, vẫn trượt, lại!” 

“Bụp!” 

“Nhìn tao đây này!” 

“Bụp!” 

Liễu Ngọc Phân sợ hãi vô cùng, núp đằng sau cái rổ trúc, run lẩy bẩy! 

“Há há, mụ già này sợ vãi ra quần rồi!” 

“Thôi, không đùa nữa, lên!” 

Bốn tên cầm gậy lên. 

Đột nhiên! 

Bốn anh shipper đi xe điện lao tới. 

Bốn người cầm một chiếc dây thừng to đùng, đầu dây còn có cả một đinh móc. 

“Cạch! Cạch! Cạch!” 

Đám côn đồ còn chưa kịp phản ứng lại thì anh shipper kia đã dùng móc câu móc quần áo và thắt lưng của chúng! 

“Mẹ nó!” 

“Bọn mày muốn làm gì?!” 

Bốn tên côn đồ quay người, bỗng nhiên một tên lên tiếng. 

“Ô, bọn mày không nghe thấy tiếng gì lạ à?” 

Bỗng nhiên! 

Sợi dây thừng đang cong bỗng nhiên thẳng đuột! 

Bọn họ bị kéo lên không trung! 

Hai chân rời khỏi đất, cả người ngày càng lên cao! 

“Á!” 

“Cứu với!!” 

Bốn tên côn đồ khua tay loạn xạ, gào thét thảm thiết trên cao. 

Những người đang đứng lại vì tắc đường cũng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một cái trực thăng bay vụt qua! 

Dưới trực thăng có treo thêm bốn người nữa! 

Lúc này, Lý Hùng đang ngồi bên buồng ghế phụ trong trực thăng. 

Anh nói với phi công: “Bay lên cao nữa đi, lượn góc 70 độ, sau đó bổ thẳng xuống”. 

Phi công kinh ngạc nhìn Lý Hùng. 

“Ờm, ờm, với kỹ thuật lái của tôi e rằng không thực hiện được động tác này!” 

“Để tôi”. 

Nói rồi, Lý Hùng cầm lấy cán điều khiển. 

Trực thăng đang bay thẳng bỗng nhiên bay vút lên cao! 

Trên bầu trời thành phố, tiếng gào thảm thiết của bốn tên côn đồ vẫn mãi không dứt! 

… 

“Rầm!” 

Tên đàn ông mặt sẹo đạp đổ cánh cửa văn phòng vốn đã lỏng lẻo sẵn rồi. 

Gã chỉ cần tác động thêm là cánh cửa sẽ bị đạp bung hẳn! 

Hai cô gái xinh đẹp, tuổi xuân dạt dào phơi phới đang đợi gã. 

Nào, đến bắt, sờ mó, nếm thử nào… khà khà! 

“Rầm!” 

Cửa bị đạp đổ! 

“Hà hà, cô em, tôi tới rồi đây!” 

Lúc này Hứa Mộc Tình đang trèo lên cửa sổ. 

“Chị, chạy mau! Em sẽ ngăn hắn lại!”, Trương Hiểu Bình gào to. 

“Hừ, có chạy được không? Mày muốn bị tao làm nhục bên ngoài chứ gì, tao cho mày toại nguyện!” 

Tên đàn ông mặt sẹo đuổi theo. 

Hứa Mộc Tình chạy mãi, bỗng nhiên chân vấp phải hòn đá! 

Cả người cô đổ rạp xuống đất. 

“Hà hà, chạy đi người đẹp, chạy đi chứ!” 

Đôi chân dài, trắng nõn, thẳng tắp của Hứa Mộc Tình lộ ra, tất cũng bị rách. 

Tên đàn ông mặt sẹo ch ảy nước miếng, như hổ vồ lao đến! 

Vù vù! 

Một cơn gió mạnh thổi qua! 

Tên đàn ông mặt sẹo bị quật ngã! 

Gã ngẩng đầu lên, đồng tử giãn ra! 

Máy bay trực thăng! 

Một chiếc máy bay trực thăng như một con thú khổng lồ trên không trung lao vun vút tới! 

Trực thăng ngắm thẳng vào tên đàn ông mặt sẹo! 

Giống như chim ưng săn mồi! 

Như mũi tên nhọn cắm trúng hồng tâm! 

Dưới chiếc trực thăng còn đang treo lủng lẳng bốn tên đàn ông nữa! 

Bốn tên đàn ông bị treo kia đã không còn sức giãy giụa nữa. 

Bọn chúng kêu gào khản cổ, đũng qu@n cũng ướt sũng. 

Cả bốn tên đều tè cả ra quần! 

Khi trực thay lướt qua con sông nhỏ gần công trường, bỗng nhiên bốn chiếc dây được tháo ra. 

Bỗng chốc, tiếng hét thất thanh của bốn tên du côn chìm vào lòng sông. 

Ngay sau đó, trực thăng hạ thấp với tốc độ cực nhanh. 

Ù ù! 

Cánh quạt máy bay vù vù khiến người ta phải nheo mắt lại. 

Cửa máy bay mở ra. 

Trong đám khói bụi mịt mù, một dáng người xuất hiện. 

Người đó vững chãi như núi cao! 

Ánh mắt lạnh lùng vô cùng! 

Anh giống như một thanh gươm đã rút ra khỏi vỏ! 

Anh… 

“Choang!” 

Bỗng nhiên! 

Hộp sô cô la bằng sắt trong túi Lý Hùng rơi xuống đất!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi