HÓA RA ANH LÀ CHÀNG TRAI NĂM ẤY

Việc này khiến Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân như bị dội một gáo nước lạnh.

Nhiều lần thất vọng.

Mỗi khi bọn họ nhiệt tình tươi cười chào hỏi người khác.

Đối phương chỉ lạnh nhạt liếc một cái.

Ngạo mạn.

Khinh bỉ.

Những chuyện này Tôn Thượng Hương đều nhìn thấy hết.

Lúc bắt đầu, cô ta không cố ý tiếp cận Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân.

Cho đến khi cô ta cảm thấy mọi việc cũng khá ổn thỏa rồi, lúc này mới cầm ly rượu lên định bước tới.

Lúc này, một vài nhân viên bảo vệ nhanh chóng từ ngoài đi vào, vây quanh Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân.

Đội trưởng đội bảo vệ chỉ vào chiếc túi da nữ tinh xảo trong tay Liễu Ngọc Phân và nói: “Thưa bà, đề nghị bà mở túi xách ra cho chúng tôi kiểm tra”.

Hứa Hiếu Dương cay mày: “Dựa vào đâu?”

“Vừa nãy có một người nói rằng túi của bà ấy bị trộm mất”.

“Chiếc túi da mà bà ấy mô tả cho chúng tôi giống hệt với chiếc túi của bà đây”.

Nói xong, đội trưởng đội bảo vệ với tay giật lấy chiếc túi da nữ trong tay Liễu Ngọc Phân.

Tôn Thượng Hương trừng mắt, cô ấy sắp tức giận.

Đột nhiên!

“Rầm!”

Cánh cửa phòng tiệc bị bật tung!

Cam Hưng Bá với thân hình như một tòa tháp sắt bước vào trong ánh mắt kinh hoàng của mọi người.

Mỗi khi bước chân, mặt đất dưới chân hắn khẽ rung lên.

Khi mọi người nhìn thấy Cam Hưng Bá bước vào, bọn chúng không dám đứng ở đó.

Kẻ nào kẻ nấy như mèo gặp chuột, vội vàng tản ra trốn khắp nơi.

Cam Hưng Bá chạy đến bên cạnh Liễu Ngọc Phân, hất tay tên đội trưởng đội bảo vệ ra và nhấc cả người hắn ta lên.

“Thằng chó, mày biết bàn tay bẩn thỉu của mày đã động vào ai không?”

Hổ gầm vang núi.

Cam Hưng Bá lúc nói chuyện không cần phải to tiếng.

Giọng hắn vẫn vang vọng khắp trong sảnh khách sạn.

Ngay cả khi hắn đã nói xong, mọi người vẫn cảm thấy “ù ù” bên tai.

“Dám vô lễ với lão gia và phu nhân nhà tao, đúng là muốn chết!”

Cam Hưng Bá tiện tay ném đội trưởng đội bảo vệ đập vào tường.

“Rầm!” một tiếng.

Đội trưởng đội bảo vệ đã bị kẹt lại ở chỗ bức tường, không thể kéo ra được.

“Hừ, vô dụng!”

Kỳ Ti Mẫn ở cách Tôn Thượng Hương không xa, đang nói chuyện với một vài phu nhân, thầm chửi một câu.

Cô ta nháy mắt với một người phục vụ ở cửa.

Người phục vụ đó lập tức xoay người đi ra ngoài.

Động tác nhỏ này của Kỳ Ti Mẫn đã bị Tôn Thượng Hương bắt gặp.

Ngay sau đó, hai người phụ nữ trung niên mặc những bộ váy đắt đỏ từ ngoài cửa vội vã bước vào.

“Chính là bà ta! Chính là bà ta!!

Những người phụ nữ quý phái này đi về phía trước, chỉ vào Liễu Ngọc Phân và bắt đầu chửi rủa.

“Chính là người phụ nữ quê mùa này đã lấy trộm ví của tôi, mau bảo bà ta trả lại ví cho tôi!”

Trong khi nói chuyện, người phụ nữ quý phái đó đã bước trước mặt Liễu Ngọc Phân.

“Bốp!”

Lý Phong tát một cái khiến cả khuôn mặt bà ta méo sang một bên!

Lý Phong không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt Liễu Ngọc Phân.

Khuôn mặt anh lạnh lùng.

Người phụ nữ quý phái ôm chặt khuôn mặt sưng tấy của mình, chỉ vào Lý Phong: “Cậu dám đánh tôi! Cậu biết tôi là....”

“Bụp!”

Với một cú đá mạnh, người phụ nữ bay ra.

“Đến từ chỗ nào thì cút về chỗ đó”.

Nhìn thấy động tác của Lý Phong, Tôn Thượng Hương không thể đứng yên được nữa.

Cô ta vội vàng chạy tới.

Tối nay, mọi việc cô ta sắp xếp đều đã bị Kỳ Ti Mẫn phá hỏng.

Nếu như lại chọc giận Lý Phong, nhà họ Tôn bọn họ thật sự sẽ xong đời!

Tôn Thượng Hương bước đến chỗ Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương, vội vàng xin lỗi: “Thật lòng xin lỗi, chuyện này chắc có hiểu nhầm gì đó, tôi sẽ lập tức cử người tới giải quyết”.

“Không cần, đẳng cấp của bữa tiệc này của mấy người quá thấp, không xứng với thân phận của bố mẹ tôi”.

Nói xong, Lý Phong búng tay.

Cam Hưng Bá ngay lập tức vỗ ngực hét lớn: “Tao là Cam Hưng Bá”.

“Kẻ nào biết tên tao chắc đều nghe nói về thủ đoạn của tao rồi đúng không”.

“Nếu như không muốn chết, thì mau chóng tránh ra cho tao!”

Vừa nói xong, những người đang đứng ở bên cạnh quan sát đã nhanh chóng nhường đường, đứng sang hai bên dọn một đường thẳng tắp.

Cam Hưng Bá lập tức quay lại, khuôn mặt tươi cười, nói với Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân: “Chủ tịch, phu nhân mời đi lối này!”

Lúc này, tất cả mọi người đều sững sờ.

Đây có còn là Cam Hưng Bá mà bọn họ biết hay không?

Đây không phải Mãnh hổ Phú Châu sao?

Mãnh hổ Phú Châu là người đáng sợ biết nhường nào!

Theo truyền thuyết, một mình hắn có thể chống lại sự vây hãm của ba bốn trăm người.

Theo truyền thuyết, một mình hắn có thể nâng một chiếc xe hơi.

Theo truyền thiết, hắn lì lợm một mình chiến đấu với huyền thoại Phú Châu suốt ba ngày ba đêm!

Đến Cam Hưng Ba cũng cúi đầu ngoan ngoãn như một tên đàn em đi bên cạnh.

Vậy thân phận của hai người này rốt cuộc là gì?

Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm bóng lưng của Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân.

Sếp lớn của tập đoàn còn có chút đầu óc, vội vàng lấy điện thoại di động ra, bảo thuộc hạ đi điều tra.

Hai gương mặt lạ từ nơi khác tới được hộ tống bởi Mãnh hổ Phú Châu.

Đây mới là cách tiếp đón khách quý!

Đây mới chính là khí chất thật sự!

Đối với họ, đây sẽ là bước ngoặt hoàn toàn mới!

Khi Lý Phong bước tới cửa, Tôn Thượng Hương vội vàng ngăn anh lại.

“Đợi một chút, tôi có chuyện muốn hỏi anh”.

Lý Phong hơi nhướng mày, lạnh nhạt nói: “Cô không sợ tôi sao?”

“Tại sao tôi phải sợ anh? Tuy rằng thực lực của anh rất mạnh, nhưng theo như tôi biết, anh hình như không đánh phụ nữ thì phải”.

Khóe miệng Lý Phong hơi cong lên: “Nhưng với điều kiện cô đúng là một người phụ nữ”.

Thật vậy, ở Phú Châu rộng lớn này, rất ít đàn ông thật sự coi Tôn Tượng Hương là phụ nữ.

Cô ta là một con hổ cái ăn thịt người.

Nếu có ai đó nhìn thấy xe của Tôn Thượng Hương trên các con phố hoặc ngõ hẻm, vậy thì người đó nhất định sẽ chọn đi đường vòng, tránh càng xa càng tốt.

Người phụ nữ này còn hung dữ hơn cả hổ!

“Xong rồi, xong rồi, chàng trai này chết chắc rồi!”

“Cậu ta lại dám nói như vậy với cô ba nhà họ Tôn, chán sống rồi sao?”

“Ngày mai lại có thêm một xác chết trôi nổi trên biển nữa rồi”.

Mọi người sau khi nghe được lời của Lý Phong, bắt đầu rì rầm bàn tán.

Tôn Thượng Hương nghe thấy những lời bọn họ nói, lông mày rung lên vì tức giận.

Cái gì mà hung dữ hơn hổ.

Mặc dù cô ta là người dũng cảm, nhưng vẫn chưa đến mức chưa làm gì đã giết người.

Trước đây, toàn bộ thành Phú Châu đều nói cô ta giết người không chớp mắt.

Ai dám động vào cô ta thì ngày hôm sau sẽ chết trên biển.

Lúc bình thường, cô ta không thèm quan tâm đến những lời này.

Nhưng không biết vì sao, bây giờ cô ta rất để ý đến chuyện này.

Cô ta không muốn tạo cho Lý Phong ấn tượng về cô ta là kẻ giết người không chớp mắt.

Tôn Thượng Hương lập tức hét lớn vào mặt những người đứng vây quanh: “Đều ngây ra đó làm gì? Buổi tiệc tối nay bị hủy, cút hết đi cho tôi!”

Vừa nói xong câu này, mọi người lập tức tản ra, vội vàng rời khỏi theo một cửa khác.

Tốc độ đó, biểu cảm đó như thể đang bị một con hổ cái đuổi theo ngay phía sau!

Tôn Thượng Hương rất tức giận.

Không phải vì thái độ của những người này, mà là vì Lý Phong.

Vì bữa tiệc tối nay, cô ta đặc biệt trang điểm rất cầu kỳ.

Cô ta thậm chí còn dành hai tiếng đồng hồ để làm tóc.

Ngày thường, điều này tuyệt đối không thể nào xảy ra.

Lúc này, cô ta đang mặc một chiếc váy dạ hội hở lưng màu đỏ sẫm.

Mặc dù tập võ từ khi còn nhỏ nhưng cơ thể cô ta không có những cơ bắp săn chắc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi