HÓA RA ANH LÀ CHÀNG TRAI NĂM ẤY

Trong số đó, có một cặp đôi đã thu hút được sự chú ý của Hứa Mộc Tình.

Cặp đôi này chỉ ở trong một khu vực nhỏ, đứng trò chuyện với một vài người.

Hứa Mộc Tình không ngừng nhìn chằm chằm người đàn ông, cô cảm thấy người đàn ông này rất quen thuộc.

Khi người đàn ông quay đầu lại, anh ấy cũng nhìn thấy Hứa Mộc Tình.

Sau một thoáng ngạc nhiên, người đàn ông ngay lập tức dẫn vợ đi về phía Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi.

“Hứa Mộc Tình, cậu là Hứa Mộc Tình nhỉ?”, người đàn ông trông rất phấn khích sau khi nhận ra Hứa Mộc Tình.

"Cậu là Liễu Bạch?"

Liễu Bạch gật đầu liên tục: "Đúng vậy, tớ là Liễu Bạch đây, bạn cũ, chúng ta đã hơn mười năm không gặp nhau rồi đấy nhỉ!"

Vợ của Liễu Bạch, Dư Tú Tú, lúc này có chút tức giận nói: "Nghe như đã già lắm rồi ấy, cô Hứa còn trẻ và đẹp thế này cơ mà?"

"Haha, xin lỗi, anh kích động quá ấy mà”.

Sau màn giới thiệu, bốn người đã làm quen với nhau và bắt đầu trò chuyện.

Trước mặt Liễu Bạch là hai người đẹp tuyệt trần.

Nhưng ánh mắt của anh ấy lại chỉ hướng về phía vợ của mình.

Ánh mắt anh ấy nhìn Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi rất trong sáng, chỉ có sự cảm tán thưởng.

Còn ánh mắt anh ấy nhìn Dư Tú Tú thì tràn đầy yêu thương.

Trong khi bốn người đang trò chuyện ở đó, thì Lỗ Vĩnh Hạc hỏi Trình Lỗi: "Người đàn ông đang nói chuyện với họ lúc này là ai?"

Trình Lỗi nói: "Hình như là một tên quèn nhà họ Liễu”.

Khinh bỉ chế nhạo.

Đôi mắt Lỗ Vĩnh Hạc lộ ra một tia cực kỳ hung hãn.

Hắn không nhịn được nữa rồi.

Khi nghe nói chống lưng của Cố Ngôn Hi chỉ là một kẻ tầm thường.

Hắn không nói không rằng, lập tức dẫn người đi tới.

Lỗ Vĩnh Hạc nhanh chóng đứng sau lưng Liễu Bạch: "Tránh ra”.

Liễu Bạch vữa nghe thấy tiếng của Lỗ Vĩnh Hạc liền quay đầu lại, đúng lúc đó, Lỗ Vĩnh Hạc giơ chân lên và đá vào bụng của Liễu Bạch.

Liễu Bạch bị đá bay sang một bên.

Lỗ Vĩnh Hạc vênh váo đứng trước mặt Hứa Mộc Tình.

Hắn ngẩng đầu lên.

Kiêu ngạo.

Coi trời bằng vung.

"Này! Cô kia, theo tôi lên lầu mau!"

Hống hách.

Không coi ai ra gì.

Tùy tiện.

Hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh.

Đây là Lỗ Vĩnh Hạc.

Trong lúc đang nói chuyện, thì Lỗ Vĩnh Hạc vươn tay ra định kéo tay Hứa Mộc Tình.

Nếu bây giờ không phải ở trong đám đông, thì hắn đã đặt tay lên đôi bồng đào kia rồi.

Hắn không còn nhịn được sự bứt rứt trong lòng nữa.

Đêm qua đã không thỏa mãn rồi, ban ngày lại còn phải chịu đựng nữa.

Bây giờ, hắn cảm thấy chỗ đó đã đau và sưng tấy khó chịu lắm rồi.

Hắn muốn làm!

Hắn muốn trút hết dục vọng của mình lên cơ thể Hứa Mộc Tình!

“Anh không được như vậy”, Liễu Bạch ôm bụng, vội vã đứng lên.

Tuy nhiên, anh ấy vừa mở miệng nói thì đã bị hai tên vệ sĩ lao tới đấm đá.

Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi nhanh chóng tránh đi và lùi lại vài bước.

Hứa Mộc Tình hoảng sợ, cô chưa bao giờ nghĩ trên đời lại có người độc đoán như vậy.

Dám làm một điều quá đáng như vậy trước mặt bao người.

"Anh muốn gì? Tôi đâu có biết anh".

Hứa Mộc Tình nhìn Lỗ Vĩnh Hạc một cách cảnh giác.

Lỗ Vĩnh Hạc cười xấu xa: "Ngoài cô ra, trong này làm gì còn ai không biết tôi?"

Lỗ Vĩnh Hạc quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện không có người nào dám xông lên.

Ngay cả những người nhà họ Liễu đang chủ trì bữa tiệc tối nay cũng lơ đi, coi như chưa nhìn thấy hay nghe thấy gì cả.

Cho dù là Liễu Bạch, người nhà bọn họ bị đánh cho bầm dập.

Ngay cả khi vợ của Liễu Bạch ở bên cạnh liên tục kêu cứu cũng không ai dám xông lên.

"Cô kia, tôi đếm đến ba. Nếu cô không theo tôi, thì tôi sẽ …”

"Nếu tao đếm đến ba mà mày không cút thì tao sẽ ném mày từ trên này xuống đấy”.

Lỗ Vĩnh Hạc còn chưa nói xong, thì đột nhiên giọng nói của Lý Phong từ cửa phòng tiệc truyền đến.

Vẻ hoảng loạn trên mặt Hứa Mộc Tình biến mất ngay lập tức vào lúc cô nghe thấy giọng nói của Lý Phong.

Cô nhanh chóng xoay người, nhìn Lý Phong tủi thân gọi: "Chồng, có người bắt nạt em”.

Sự xuất hiện của Lý Phong mang theo một cơn gió lạnh.

Anh nhanh chóng bước tới.

Chỉ nghe thấy "bốp! bốp!" hai tiếng.

Hai tên vệ sĩ đã đánh Liễu Bạch lúc nãy đã lần lượt bị đá bay ra ngoài.

Hai tên vệ sĩ đập mạnh vào bức tường bên cạnh.

Nôn ra máu.

Hôn mê.

Lúc này, Liễu Bạch, người đang ôm đầu đỡ đòn đánh của mấy tên vệ sĩ, giờ mới ngẩng đầu lên.

Anh ấy nhìn thấy một khuôn mặt dữ tợn.

Giờ phút này, Lý Phong giống như một ngọn núi sừng sững không gì sánh nổi!

"Đồ chó, mày dám cản tao à!"

"Tao nói cho mày biết, nếu mày biết điều thì giao con kia cho tao”.

"Nếu không, tao không những xử đẹp mày mà còn xử luôn cả nhà mày đấy!"

"Tất nhiên, nếu mày khéo”.

"Tao không ngại trả lại vợ mày sau khi đã chơi đâu”.

"Khi nào tao cần thì lại dẫn đến cho tao dùng”.

"Hahaha! Tao đây sống rất biết điều đấy chứ!"

"Vù!"

Thân ảnh Lý Phong lóe lên, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Lỗ Vĩnh Hạc.

"Bốp!"

Một cái tát.

Một nửa khuôn mặt của Lỗ Vĩnh Hạc bị lệch đi!

Một vài cái răng dính máu bắn lên không trung.

“Cạnh cạnh!”, đập vào cửa kính cách đó không xa.

"Mày dám đánh tao! Đồ chó, mày dám đánh tao! Hôm nay mày chết chắc rồi, mày chết chắc rồi!"

Đúng lúc này, Liễu Kình Tùng vội vàng đi tới.

"Đủ chưa hả!"

Ngay khi nhìn thấy Liễu Kình Tùng đến, Lỗ Vĩnh Hạc lập tức phàn nàn với ông ta.

"Chú Liễu, chú tới đúng lúc lắm, tên khốn kiếp này dám đánh cháu, chú mau phái người tới bắn chết hắn đi!"

"Bốp!"

Một cái tát rõ to.

Cái tát của Liễu Kình Tùng không chỉ khiến cho Lỗ Vĩnh Hạc sốc mà còn khiến mọi người xung quanh choáng váng.

Tất cả mọi người đều đang nghĩ, có phải ông ta đã đánh nhầm người rồi không?

Đó là cậu chủ nhà họ Lỗ.

Hơn nữa, quan hệ giữa nhà họ Lỗ và nhà họ Liễu khá tốt.

Sao Liễu Kình Tùng lại có thể đánh Lỗ Vĩnh Hạc trước mặt nhiều người như vậy chứ?

Lúc này, Liễu Kình Tùng trừng mắt, nhìn chằm chằm Lỗ Vĩnh Hạc.

Bây giờ ông ta không chỉ muốn đánh chết hắn, mà còn muốn giết luôn Lỗ Vĩnh Hạc!

Nhân vật tầm cỡ bên cạnh này có thể làm cho tất cả mọi người có mặt tại đây phá sản, vứt cả đám xuống dưới biển cho cá ăn ấy chứ!

Nhà họ Lỗ, gia tộc đứng đầu ở Thành Hải?

Trong mắt của nhân vật tầm cỡ này, chỉ là một chuồng chó không hơn.

Không, chỉ là một đống cứt chó ở bên đường thôi!

Khi vừa bước vào đại sảnh, Liễu Kình Tùng đang suy nghĩ, tại sao nhân vật tầm cỡ này lại tham gia yến tiệc tối nay? Ông ta lại nghĩ làm sao mới có thể tạo dựng mối quan hệ với người ta?

Kết quả là khi nghe thấy Hứa Mộc Tình gọi Lý Phong là chồng, tim ông ta như muốn nhảy ra ngoài vì sợ hãi!

Lỗ Vĩnh Hạc là loại chó có tính cách như nào?

Cả cái Thành Hải này đều biết.

Tên khốn này chỉ cần nhìn thấy phụ nữ là đã muốn c ởi quần rồi.

Không ngoa khi nói Hứa Mộc Tình đẹp như tiên nữ.

Nếu Lỗ Vĩnh Hạc làm sằng làm bậy ở đây thì tất cả đều phải chết!!

Liễu Kình Tùng xua tay: "Đuổi Lỗ Vĩnh Hạc ra ngoài. Hôm nay nó không được chào đón ở đây!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi