HÓA RA ANH LÀ CHÀNG TRAI NĂM ẤY

“Khi biết tin này, tôi đã phái người nhảy xuống sông để vớt họ lên”.

“Lẽ nào có cái lý đó! Thằng chó Liễu Bạch sao lại dám đối xử với em trai tôi như vậy!”

Lỗ Diệu Quang đập bàn đứng dậy.

Ông ta phẫn nộ gầm lên.

Tức giận muốn đích thân dẫn người đi giết Liễu Bạch.

Ngô Chí Vinh đang hóng hớt bên cạnh, cảm thấy rất vui.

Mục tiêu của lão bây giờ là làm hài lòng Uông Nghị Sinh bằng mọi cách có thể.

Chỉ cần Uông Nghị Sinh vui vẻ, thì chuyện lão muốn báo thù Lý Phong cũng có thể dễ dàng giải quyết.

Lần này, để bảo vệ Uông Nghị Sinh.

Chưởng môn Hàn Sơn, Chung Vô Thất đã đích thân mời hai vị trưởng lão ở trong môn phái của mình đi theo bảo vệ.

Hai vị trưởng lão này đều là cao thủ cấp tông sư.

Chỉ cần dẫn theo một người đến Đông Hải.

Là tuyệt đối có thể khiến cho Đông Hải sóng to gió lớn.

Giết chết cả nhà Lý Phong chỉ cần vài chiêu đơn giản.

Ngô Chí Vinh vội vàng nói: “Xem ra ông Lỗ đây đang gặp phải vấn đề nan giải”.

“Chi bằng nói hết ra cho cậu Uông nghe, để cậu Uông đòi lại công bằng cho ông”.

Lỗ Diệu Quang bây giờ chỉ hận không thể xé rách cái mồm của Ngô Chí Vinh ra.

Nhưng việc đã đến nước này, ông ta cũng không có cách nào khác.

Chỉ có thể ra nói toàn bộ sự việc.

Đối với Uông Nghị Sinh, mười gia tộc hàng đầu ở Thành Hải cũng chỉ như những con kiến.

Chưa kể, đó là gia đình nhỏ Liễu Bạch.

Hắn hoàn toàn không để ý đến gia đình Liễu Bạch.

Tuy nhiên, hắn lại rất quan tâm đến Lỗ Vĩnh Hạc, người đã bị Liễu Bạch thiến.

Không nói gì thêm, Uông Nghị Sinh đưa mọi người lên lầu thăm Lỗ Vĩnh Hạc.

“Đàn ông bị thiến phía dưới, như vậy khác gì thái giám, giọng của thái giám, có phải là rất sắc xéo không nhỉ?”

Uông Nghị Sinh hỏi một câu khiến Lỗ Diệu Quang không thể ngẩng đầu lên được.

Lỗ Diệu Quang miễn cưỡng cười khổ, nói: “Sau này thì không rõ, nhưng bây giờ giọng nói của nó vẫn giống như lúc bình thường”.

“Ồ”.

Uông Nghị Sinh có chút thất vọng.

Lúc này, Lỗ Vĩnh Hạc đang nằm trên giường.

Trình Lỗi ngồi bên cạnh hắn ta.

Khi Lỗ Vĩnh Hạc và Trình Lỗi biết được rằng người đàn ông mặc bộ vest trắng trước mặt chúng là con trai của gia tộc lớn họ Uông ở phía Bắc.

Thì ánh mắt chúng nhìn hắn tràn đầy khao khát và sùng bái.

Mặc dù trong tay bọn chúng có chút tiền, cũng là một trong số những gia tộc lớn nhất ở Thành Hải.

Tuy nhiên, nếu như so với gia tộc ở phương Bắc.

Cho dù là nhà họ Uông thì cũng chỉ là một gia tộc hạng hai ở phương Bắc thôi.

So với bọn họ, đúng là một trời một vực.

Uông Nghị Sinh trông rất dịu dàng và tinh tế.

Mọi người đều cho rằng, hắn tới để hỏi thăm Lỗ Vĩnh Hạc.

Ai cũng không thể ngờ được, Uông Nghị Sinh vừa mở miệng lại hỏi hắn ta một câu như này.

“Cậu c ởi quần ra cho tôi xem, cái đó của đàn ông sau khi mất đi rồi trông như thế nào?”

Yên tĩnh.

Rất yên tĩnh.

Vô cùng yên tĩnh.

Tất cả mọi người trong phòng đều không nói gì, ngẩn người ra nhìn Uông Nghị Sinh.

Đặc biệt là Lỗ Vĩnh Hạc.

Sự tức giận và nhục nhã khiến cơ thể hắn ta run lên.

Muốn hét, muốn chửi!

Nhưng hắn ta không dám.

Lúc này, Lỗ Diệu Quang ở bên cạnh không ngừng dùng mắt ra hiệu.

Cuối cùng, Lỗ Vĩnh Hạc không còn cách nào khác, phải thể hiện mặt nhục nhã nhất của mình ra trước mặt mọi người.

Sau khi Uông Nghị Sinh nhìn thấy, mất hết hứng thú: “Thì ra là như này, rất khó coi”.

Lỗ Vĩnh Hạc bây giờ nhục nhã đến mức chỉ muốn đập đầu vào tường tử tự.

Tuy nhiên, Uông Nghị Sinh sau đó lại nói thêm một câu.

“Nếu cậu đã nghe lời như vậy, cho tôi xem chỗ riêng tư của mình”, “Vậy thì bây giờ tôi sẽ thực hiện một mong muốn của cậu”.

“Cậu nói cho tôi biết, bây giờ cậu muốn làm việc gì nhất?”

Lỗ Vĩnh Hạc thậm chí không cần suy nghĩ, lập tức nói: “Tôi bây giờ muốn lóc da lóc thịt kẻ tên Lý Phong đó ra”.

“Rồi sau đó đẩy con đàn bà của hắn ta lên giường, chơi cô ta đến chết thì thôi”.

“Nhưng bây giờ cậu đã không còn là đàn ông nữa rồi, làm sao chơi đàn bà được đây?”

Nghe Uông Nghị Sinh nói như vậy, đôi mắt Lục Vĩnh Hạc lóe lên một tia hung ác.

Hắn ta nhìn thẳng Uông Nghị Sinh, nói: “Cậu Uông, hay cậu thay tôi chơi Hứa Mộc Tình, tôi ở bên cạnh xem là được rồi”.

Uông Nghị Sinh lộ vẻ chán ghét: “Tôi không có hứng thú với những thứ dung tục tầm thường đó”.

Trình Lỗi ở bên cạnh bổ sung một câu: “Cậu Uông, người phụ nữ này tuyệt đối không phải loại dung tục tầm thường”.

“Ở đây tôi có một tấm ảnh của cô ta, mời cậu xem qua”.

Nói xong, Trình Lỗi đưa những bức ảnh mà hắn bí mật chụp được cho Uông Nghị Sinh.

Uông Nghị Sinh vừa cầm lấy điện thoại, thản nhiên liếc một cái, lúc này hai mắt hắn mới sáng lên.

“Người phụ nữ này không tồi, trông ngon đấy”.

“Cô ta ở đâu? Bắt cô ta tới đây ngay”.

Lỗ Diệu Quang đang định nói, Ngô Chí Vinh đã chen vào: “Việc này sợ rằng không đơn giản như vậy”.

Lúc này, trong lòng Ngô Chí Vinh có thể nói là kích động đến mức muốn hét lên thật to.

Lão không thể ngờ rằng Lý Phong lại xuất hiện ở đây.

Hơn nữa lại còn thiến đứa con trai rác rưởi của Lỗ Diệu Quang.

Đối với Ngô Chí Vinh, đây là thời điểm tốt nhất để trả thù.

Lỗ Diệu Quang nhìn Ngô Chí Vinh, hỏi: “Ý của ông là gì?”

“Lần này chúng tôi đi cùng cậu Uông đến đây, mục đích chính là muốn thống nhất toàn bộ thế giới ngầm ở Thành Hải”.

“Trong khoảng thời gian này, nhiệm vụ của tôi là bảo vệ cậu Uông”.

“Đồng thời, phải tránh mọi điều nguy hiểm xảy ra”.

Ngô Chí Vinh lại nói: “Em trai của ông đưa mấy chục người đi đối phó Liễu Bạch, kết quả tất cả mọi người đều bị đánh gãy tay chân rồi ném xuống sông”.

“Liễu Bạch chỉ là một tên tầm thường bị gia tộc Liễu Thị vứt bỏ, hắn ta lấy đâu ra bản lĩnh để đối phó với nhà họ Lỗ mấy người?”

“Điều này cho thấy nhất định có người đứng sau hắn ta”.

“Tôi nghĩ là cậu Uông không nên nhúng chân vào hố bùn này”.

Lão già xảo quyệt!

Chính là nói củ gừng càng già càng cay Ngô Chí Vinh này!

Chiêu kích tướng này của ông ta rất nhanh đã hiệu nghiệm.

Uông Nghị Sinh là cậu ấm được nuông chiều đến hư hỏng trong gia tộc quyền thế, xung quanh hắn không có chuyện gì là không vừa mắt cả.

Lúc này, hắn bị kích động bởi những lời nói của Ngô Chí Vinh.

Uông Nghị Sinh nói với hai vị trưởng lão bên cạnh: “Hai người mau chóng đi bắt con ả Hứa Mộc Tình đó về cho tôi”.

Hai vị trưởng lão khẽ lắc đầu: “Cậu Uông, trước khi tới đây môn chủ đã hạ lệnh, hai người chúng tôi không được phép rời xa cậu trong vòng bán kính một trăm mét”.

Thái độ của hai vị trưởng lão vô cùng kiên quyết.

Nói xong những lời này, bọn họ giống như những cái bốt điện thoai, đứng thẳng sau lưng Uông Nghị Sinh, không nói thêm lời nào.

Trình Lỗi có rất nhiều ý tưởng kỳ quái, con ngươi hắn chuyển động, sau đó lập tức cười nói với Uông Nghị Sinh.

“Cậu Uông, tôi có một cách”.

“Và tôi đảm bảo cách này cậu Uông đây chưa từng thử qua bao giờ”.

“Không chỉ rất đã, mà còn rất thú vị, rất vui nữa!”

Nói xong, Trình Lỗi thì thầm vào tai Uông Nghị Sinh vài câu.

Uông Nghị Sinh sau khi nghe xong, lập tức vỗ vai Trình Lỗi: “Được, cứ làm theo lời cậu nói!”

……..

Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi đi cùng một chiếc xe.

Chiếc xe do người đại diện của Cố Ngôn Hi, Phương Văn Văn cầm lái.

Lý Nhị Ngưu và Hứa Phi Phi được Lý Phong cử đến để bảo vệ Hứa Mộc Tình đang lái xe theo sát phía sau.

Các làn đường ở Thành Hải bây giờ đang rất ùn tắc.

Ngay cả khi Lý Nghị Ngưu tập trung hết sức có thể.

Mỗi lúc, giữa hai xe lại có một khoảng cách nhất định.

Khi xe lên đường cao tốc, làn đường ở đây tương đối rộng rãi thì Lý Nhị Ngưu mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Khi anh ta đang định tăng tốc để đuổi kịp chiếc xe Audi của Hứa Mộc Tình.

Thì bất ngờ có một chiếc xe tải lớn từ bên cạnh phi nhanh tới.

Ngoại hình của chiếc xe tải lớn này giống như nhân vật Optimus Prime trong phim hoạt hình.

Đầu xe rất to, thân xe phía sau rất dài và rộng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi