HÓA RA ANH LÀ CHÀNG TRAI NĂM ẤY

Họ sử dụng trận pháp Thiên Địa Nhân mà Lý Phong đã dạy, tiến hành công kích mãnh liệt.

Nhưng cho đến thời khắc này, Chung Vô Thất mới phản ứng kịp.

Đám nhóc con này coi ông ta là bia đỡ để luyện tập!

Ông ta đường đường là đại tông sư!

Chưởng môn Hàn Sơn.

Chung Vô Thất đã tức giận

Ông ta ra tay mỗi lúc một mạnh.

Thế nhưng những người sau khi bị đánh ngã, lại nhanh chóng đứng dậy!

Đám người Lý Nhị Ngưu lập tức bày ra thế trận ỷ đông hiếp yếu.

Mỗi lần đều là ba người ra tay.

Từng đám từng đám liên tục.

Chung Vô Thất sợ rồi!

Chính vào ngay lúc này, tự nhiên ông cảm thấy bản thân như rơi vào hang sói.

Đám người trước mắt khiến ông cảm thấy ngày càng đáng sợ.

Bọn họ không chỉ không sợ chết.

Trong lúc đánh nhau, còn không ngừng rút kinh nghiệm từ sự thất bại.

Từng người ngày càng khó đánh.

Mỗi lần lại càng mạnh hơn.

Cuối cùng, đột nhiên Chung Vô Thất nhảy lên khỏi mặt đất, cả người nhanh chóng bật ra xa mười mấy mét.

Thở hồng hộc.

Đường đường một đại tông sư lại bị một đám nhãi ranh đến tông sư cũng không bằng chèn ép đến mức nhếch nhác thế này.

Chuyện này mà đồn ra ngoài, sợ rằng sẽ người đời cười rụng răng.

Nhưng vào giờ phút này, Chung Vô Thất không thể cười được.

Bởi vì ông cảm nhận được sự đáng sợ của những người này!

Họ giống như một bày sói khoác lên bộ da người!

Trong ánh mắt từng người lóe lên sự hung ác!

Tang Cẩu bước lên vài bước, đưa tay chỉ Chung Vô Thất nói: “Này, lão già xuống đây đánh tiếp nào!”

“Không dễ gì gặp được người có thế đánh được như ông, để anh em chúng tôi đánh một phen thỏa thích”.

Chung Vô Thất tức ói máu.

Đời này ông chưa bao giờ gặp ai dám trước mặt ông ngồng cuồng như vậy!

Thế nhưng, đám người trước mắt ông, chúng thực sự có bản tính ngông cuồng!

Bây giờ Chung Vô Thất càng nóng lòng muốn nhận Lý Phong làm học trò.

Ông càng chắc chắn, chỉ có Lý Phong.

Anh ta có thể chiếm lấy Thành Hải!

Trở thành chủ nhân chính thức của phía Đông.

“Reng reng reng......”

Lúc này, điện thoại của Lý Nhị Ngưu ở trong túi đột nhiên reo lên.

Tiếp đó, liền nghe thấy loáng thoáng tiếng Lý Nhị Ngưu: “Đại ca, ừ... Được, tôi biết rồi, tôi sẽ nói với ông ấy”.

Lý Nhị Ngưu cúp máy, rồi nói với Chung Vô Thất địa chỉ: “Đại ca của tôi đang ở Thành Hải, ông đi tìm anh ý đi”.

Chung Vô Thất nhếch mép cười, cười tự tin.

Tiếp đó, nhanh chóng biến mất trước mặt mọi người.

Trên nền đất trống của sân huấn luyện, Tang Cẩu bất thình lình nói một câu: “Thực lực của lão già này chả ra sao, nhưng lại rất biết giả vờ”.

“Tôi thấy trước mặt đại ca, ông ta không thể chống cự quá ba giây”.

Dương Thiện Tề từ trước đến nay nói năng không thiện chí cũng nói: “hai giây là quỵ”.

Lý Nhị Ngưu cười ngây ngô nói: “Có thể chống cự được một giây, tôi ăn hai năm cân củ cải”.

......

Thành Hải, loạn rồi.

Tất cả thế giới ngầm, sợ bóng sợ gió, thần hồn nát thần tính.

Sói đến rồi!

Sói từ phương Bắc đến rồi!

Chính thế giới ngầm ở Thành Hải, người người cảm thấy bất an, nghi kị lẫn nhau, là lúc tự mình cần có sự tính toán.

Đây là nông thôn, xa xôi và tương đối hẻo lánh.

Hoàng hôn.

Mây ráng chiều như mặt cô gái ngượng đỏ, khiến cho người nhìn không nhịn được phải nhìn lâu hơn.

Lúc này, một cơn gió lạnh từ từ thổi đến.

“Không nghĩ rằng, cậu quả nhiên đoán được tôi sẽ đến”.

Trong gió lạnh, vọng lại tiếng nói nhỏ của Chung Vô Thất.

Lý Phong chậm rãi quay đầu, nhìn Vô Chung Thất, thản nhiên nói: “Ông là chưởng môn Hàn Sơn?”

“Không sai, chính là tôi”.

Chung Vô Thất chắp tay sau lưng: “Tôi cứ nghĩ tối nay cậu sẽ ở Đông Hải”,

“Dù sao Uống Tố Lung cũng đang liên tục rêu rao, muốn giết hết người ở Đông Hải”.

“Đem người dưới trướng cậu, hiến tế cho con trai ông ta”.

“Lẽ nào cậu không lo lắng, thế lực mà mình vất vả gây dựng, sẽ bị họ lật đổ sao?”

Lúc này, đột nhiên có một bóng đen dừng lại sau lưng Lý Phong.

Đó là Vương Tiểu Thất.

Vương Tiểu Thất cười lạnh lùng nói: “Lão già, nếu có lo lắng thì cũng là họ nên lo lắng”.

Chung Vô Thất khẽ lắc đầu, ông ta nói với giọng điệu bình tĩnh: “Nếu mấy đại tông sư đó đến Đông Hải thì sao, mấy người của cậu, không ai có thể sống xót”.

“Họ sẽ không đến Đông Hải, Thành Hải này mới chính là chiến trường chính của ngày hôm nay”.

Chung Vô Thất rất hài lòng về câu trả lời của Lý Phong.

Ông liên tục nhìn Lý Phong.

Chỉ nhìn biểu hiện bên ngoài, Lý Phong cũng không khác gì so với người bình thường.

Nếu gặp trên đường, Chung Vô Thất chưa chắc đã nhận ra Lý Phong.

Cũng không thể nhận ra Lý Phong là một đại tông sư rất lợi hại.

Thế nhưng nếu gặp những tên tiểu đệ không sợ chết của Lý Phong, Chung Vô Thất rất chắc chắn về suy đoán của mình

Lý Phong nên ở cảnh giới của một đại tông sư.

Chỉ là, anh ta chưa cảm nhận được điều đó.

Ngay lúc ấy, trời nổi gió.

Gió lạnh quét qua người Lỳ Phong trong nháy mắt, giống như một áp lực vô hình lao về phía Lý Phong.

Chung Vô Thất bước từng bước đến trước mặt Lý Phong.

Ánh mắt sáng rực của ông ta nhìn Lý Phong chằm chằm, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Lúc này, bốn phía đằng đằng sát khí.

“Lý Phong, bây giờ tôi cho cậu hai sự lựa chọn”.

“Thứ nhất, khuất phục tôi, nhận tôi làm thầy”.

“Thứ hai, chết!”

Từ khi Chung Vô Thất đến, Lý Phong chỉ ngẩng đầu nhìn những ráng mây ngũ sắc đằng xa.

Chỉ đến lúc này, Lý Phong mới từ từ nhìn sang Chung Vô Thất.

“Á!”

Ngay khi Lý Phong quay sang nhìn, Chung Vô Thất liền cảm thấy lòng ngực như bị đâm một nhát!

Cả người ông ta bất giác bị lay động.

Cùng lúc đó, có một áp lực chưa tùng có bao trùm lên cả người ông.

Như đỉnh Thái Sơn đè xuống.

Vào lúc này, Chung Vô Thất đã lạnh toát!

Hoang mang!

Ông ta muốn cử động.

Nhưng hai chân dường như đã bị ghìm chặt xuống nên nhà.

Bước nửa bước cũng không được!

Ông ta muốn mở miệng nói.

Nhưng hơi thở dường như bị chặn lại ở họng.

Khó chịu!

Hoảng sợ.

Hoang mang.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi