HÓA RA ANH LÀ CHÀNG TRAI NĂM ẤY

Hai người đánh đấm “bộp bộp bộp” trên đất, nắm đấm không ngừng va đập vào nhau.

Tiếng nắm đấm vang lên như tiếng đóng cọc.

Không chỉ âm thanh vô cùng lớn mà còn tạo ra chấn động rất mạnh mẽ.

Khiến cho các ô cửa kính của toàn bộ tòa nhà rung lên ầm ầm.

Đàm Xuân Linh càng đánh càng cảm thấy sợ hãi.

Cô ta từ nhỏ đã mạnh mẽ hơn những người khác.

Sau khi trưởng thành, sức lực đã đạt được đến đỉnh cao.

Trong gia tộc Chu Thị, ngay cả những tên đại tông sư kia cũng không dám đấu với cô ta.

Nhưng người đàn ông trông vừa xấu vừa ngu ngốc trước mắt này lại mạnh hơn cả cô ta!

Ngay sau đó, Đàm Xuân Linh phát hiện ra cô ta không phải là đối thủ của Cam Hưng Bá.

Cô ta nhanh chóng lùi lại, nói một câu: “Anh nói với Lý Phong, tôi sẽ quay lại”, sau đó, quay người rời đi.

“Này! Tôi vẫn chưa đánh thắng cô mà, lần sau tới nhớ nói với tôi một tiếng, chúng ta lại đánh tiếp nhé!”

Cam Hưng Bá cười đắc ý nhìn theo bóng Đàm Xuân Linh.

Hắn đưa tay ra sờ cằm.

“Người phụ nữ này trông cũng được phết”.

Giọng nói của Lý Phong dọa Cam Hưng Bá nhảy dựng lên.

Cam Hưng Bá vội vàng phủ nhận: “Đại ca, anh nói gì thế?”

“Tôi nói người phụ nữ này khá hợp với cậu đó”.

“Lần sau cô ta tới thì đừng để cô ta đi”.

“Trực tiếp kéo cô ta vào trong lùm cây, lăn lộn vài vòng là cô ta đã trở thành người phụ nữ của cậu rồi”.

“Sau này, dù ở dưới đất hay trên giường, hai người muốn chơi gì mà chẳng được”.

Lý Phong nói xong, Cam Hưng Bá cũng nghĩ như vậy, hơn nữa còn có chút phấn khích.

Trong đầu các nhân viên đứng bên cạnh không ngừng hiện lên những cảnh tượng không đứng đắn.

Một người đàn ông và một người phụ nữ cơ bắp cùng nằm trên một chiếc giường.

Sau đó, chiếc gường tội nghiệp đó bị những chuyển động mạnh mẽ trên giường làm sập xuống một cách không thương tiếc.

Chao ôi!

Tất cả mọi người đều cảm thấy rùng mình.

Nổi hết cả da gà da vịt.

Lúc này, một chiếc xe dừng lại ở cách đó không xa.

Tay phải của Vương Thăng Tài đang được băng bó.

Nhờ sự giúp đỡ của tài xế, anh ta vội vàng chạy đến.

Vương Thăng Tài đã từng gặp Lý Phong, biết rằng đây là chồng của Hứa Mộc Tình.

Vương Thăng Tài vội vàng hỏi Lý Phong: “Anh Lý, cho hỏi, cô Hứa có ở đó không?”

Thấy bộ dạng rất gấp gáp của Vương Thăng Tài, Lý Phong liền dẫn anh ta vào văn phòng.

Vương Thăng Tài vừa bước vào, chưa kịp nói gì anh ta đã chắp hai tay trước ngực xin cầu cứu: “Cô Hứa, xin cô hãy cứu tôi!”

Vương Thăng Tài kể tất cả mọi chuyện đã xảy ra với anh ta một cách rõ ràng rành mạch.

Hứa Mộc Tình sau khi nghe thấy Chu Mỹ Trân ngang ngược thô bạo như vậy liền cau mày.

“Cái người tên Chu Mỹ Trân này sao có thể như vậy được? Thật đúng là coi trời bằng vung”.

Vương Thăng Tài thở dài một hơi: “Gia tộc Chu Thị thật sự rất lớn mạnh nên không ai dám đắc tội với bọn chúng”.

“Bây giờ Chu Mỹ Trân đang lên tiếng, không cho phép mọi người hợp tác với tập đoàn của cô”.

“Tới đây, tập đoàn của cô cũng sẽ giống như chúng tôi, trở nên vô cùng khó khăn”.

“Nếu có chuyện gì xảy ra thì tập đoàn Lăng Tiêu của cô có thể từ bỏ Thành Hải, rút về tỉnh Giang Châu”.

“Nhưng chúng tôi thì không thể, gốc gác của chúng tôi đều ở Thành Hải”.

“Bây giờ bởi vì mấy người mà tôi đã đắc tội với Chu Mỹ Trân rồi”.

“Tay tôi đứt cũng không sao, nhưng hàng trăm nhân viên trong công ty tôi đang phải dựa vào tập đoàn này để kiếm miếng cơm”.

“Cô Hứa, cô hãy nghĩ cách đi”.

Húa Mộc Tình quay lại nhìn Lý Phong.

Lý Phong bình thản nói: “Anh Vương, mặc dù tôi không biết gì về kinh doanh”.

“Nhưng tôi biết rằng kinh doanh chính là để nguồn hàng hóa không bị thiếu hụt, sau đó thu lãi tiền hàng”.

“Tập đoàn của các anh kinh doanh vật liệu xây dựng đúng không?”

Vương Thăng Tài gật đầu lia lịa.

Anh ta không học nhiều.

Chưa kịp tốt nghiệp trung học đã từ quê lên thành phố để làm việc.

Bắt đầu từ công việc bê gạch trên công trường cho đến vị trí tổng giám đốc tập đoàn như hiện tại.

Anh ta không học rộng hiểu nhiều nhưng anh ta có tầm nhìn xa trông rộng.

Khi nhìn thấy Lý Phong, anh ta cảm thấy người này thật phi thường.

Mặc dù có không ít người sau lưng chê bai Lý Phong chỉ là thằng ở rể ăn bám nhà vợ.

Tuy nhiên, Vương Thăng Tài không nghĩ như vậy.

Lý Phong có thể trở thành con rể của tập đoàn Lăng Tiêu chứng tỏ anh cũng phải giỏi hơn người khác.

Lý Phong lại nói: “Mụ già đó muốn đối phó với anh, chẳng qua là dùng cách gây áp lực cho ngân hàng khiến cho ngân hàng không tiếp tục cho anh vay tiền nữa”.

“Chỉ cần thanh khoản của anh bị đóng băng, tập đoàn của anh sẽ bị xóa sổ”.

“Nhưng kể từ bây giờ, tất cả các vật liệu xây dựng của tập đoàn anh sẽ được chuyển đến tập đoàn Lăng Tiêu”.

“Chúng tôi thiếu cái gì? Các anh cung cấp cái đó?”

“Khi hàng đến, chúng tôi sẽ trực tiếp đưa tiền mặt cho các anh”.

“Như vậy, những khó khăn của tập đoàn Lăng Tiêu chúng tôi sẽ được giải quyết và vấn đề của tập đoàn các anh cũng sẽ được giải quyết”.

“Thanh toán bằng tiền mặt?!”

Vương Thăng Tài sau khi nghe những lời đó của Lý Phong, kinh ngạc đến mức không ngậm được miệng.

Anh ta vội vàng quay người hỏi Hứa Mộc Tình: “Giám đốc, chuyện này có khả năng không?”

Hứa Mộc Tình tự tin cười nói: “Chồng tôi đã nói gì thì là như thế đó, anh ấy chưa từng lừa ai bao giờ”.

“Tôi biết ngay mà, tôi biết ngay anh Phong đây không phải là người bình thường”.

“Nếu đã như vậy thì số phận Vương Thăng Tài tôi đây sẽ giao cho hai người”.

“Mà không chỉ riêng tập đoàn chúng tôi, tôi sẽ báo tin này cho một số bạn bè đáng tin cậy”.

“Chỉ cần tập đoàn Lăng Tiêu của hai người thiếu cái gì, chúng tôi sẽ ngay lập tức cung cấp cái đó!”

Sau khi Vương Thăng Tài vui vẻ rời đi.

Hứa Mộc Tình quay đầu nhìn Lý Phong, nhỏ giọng hỏi: “Chồng à, có phải em vô dụng lắm không? Mỗi lần gặp phải khó khăn gì đều cần anh đứng ra giải quyết”.

Lý Phong nắm lấy tay Hứa Mộc Tình: “Em nói vậy gì thế, vừa nãy anh Vương vội vội vàng vàng chạy đến, mở miệng ra là đã nhờ em giúp đỡ”.

“Cho thấy bây giờ người ta đã bắt đầu tin tưởng em rồi”.

“Anh ấy mà, chỉ là trong túi có dư hơi nhiều tiền thôi”.

Lời của Lý Phong khiến Hứa Mộc Tình bật cười.

Cô nhìn Lý Phong bằng ánh mắt đầy xúc động: “Chồng à, có anh bên cạnh thật tốt”.

“Em nhất định sẽ giữ anh thật chặt, tuyệt đối không để cho người phụ nữ khác cướp anh đi mất đâu”.

Lúc Hứa Mộc Tình nói ra những lời này, trong ánh mắt cô tràn đầy sự quyết tâm và kiên định.

Lý Phong nói: “Trên đời này, người nhìn trúng tên lang bạt đầu đường xó chợ như anh, sợ rằng chỉ có mỗi mình em thôi đấy”.

“Hừ, em không tin. Anh ưu tú như vậy, nhất định là có một hàng dài các cô đang xếp hàng tương tư anh!”

...............

Sân bay quốc tế Đông Hải.

Đường VIP ở sân bay bất ngờ trống rỗng.

“Nhanh, nhanh!”

Những tên vệ sĩ dáng người cao lớn, thân hình vạm vỡ, bọn họ mặc vest đen, đeo kính râm đen.

Lúc này, bọn họ xếp ngay ngắn thành hai hàng.

Hình thành một bức tường, chặn những người đi bộ ở hai bên lại.

Đám người này sắc mặt nghiêm nghị, giống như đang đối mặt với kẻ thù.

Lúc này, trong đám người đang đứng hóng hớt xung quanh, có người nói nhỏ: “Ô, cảnh này hình như có chút quen thuộc”.

“Tôi nhớ không lâu trước đây cũng xuất hiện cảnh tượng lớn như vậy”.

“Chẳng lẽ lại có nhân vật lớn nào đó đến Đông Hải của chúng ta sao?”

Đám người rì rầm bàn tán, lúc này tiếng giày cao gót chạm đất vang lên trong khu VIP của sân bay.

“Cộp, cộp....”

Ánh nắng chiều tà len lỏi qua khung cửa sổ, chiếu rọi lấp lánh trên nền đất.

Dưới ánh nắng vàng ươm, một người phụ nữ mặc bộ đồ thời trang màu oải hương xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi