HÓA RA ANH LÀ CHÀNG TRAI NĂM ẤY

Hứa Mộc Tình đang định hành động, thì Lý Phong đã vươn tay ra ôm chặt lấy cô.

Lý Phong thì thầm vào tai Hứa Mộc Tình: "Đừng lo lắng, em xem đi”.

"Nhưng chúng rất đông, nhỡ Hạo Nhiên bị chúng đánh bại thì sao?"

Hứa Mộc Tình nhìn Hứa Hạo Nhiên đứng bên ngoài xe với vẻ lo lắng.

"Nếu nó là đứa trẻ luôn được chị mình bảo vệ".

"Thì nó sẽ không bao giờ trở thành một người đàn ông bảo vệ người khác được”.

Lý Phong vừa dứt lời, thì Hứa Hạo Nhiên đã hét hết với tên đàn ông mặt sẹo trước mặt: "Kim Đại Quốc!"

"Tập đoàn Lăng Tiêu chúng tao đã nhiều lần dung túng cho mày, mày còn muốn thế nào nữa!"

Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời, thì mấy đàn em xung quanh Kim Đại Quốc đột nhiên tiến lên, nhấc Hứa Hạo Nhiên lên, đặt cậu ta lên ghế lái phụ.

Kim Đại Quốc đưa khuôn mặt đầy sẹo của mình đến trước mặt Hứa Hạo Nhiên.

"Hehehe, đây là Thiên Môn. Ở Thiên Môn, tao muốn làm gì cũng được!"

"Bọn kia, mở cửa ra!"

"Để tao xem người đẹp trong chiếc xe này đẹp đến mức nào nào!"

Tên đệ của Kim Đại Quốc ngay lập tức mỉm cười, đi đến mở cửa xe ra.

Khoảnh khắc cửa xe mở ra, mắt Kim Đại Quốc đột nhiên mở to.

Advertisement

Hắn vừa nhìn đã thấy Hứa Mộc Tình.

"Chà! Quả là một đại mỹ nhân!"

Khoảnh khắc nhìn thấy Hứa Mộc Tình, Kim Đại Quốc rất nóng lòng muốn nhào ngay vào trong xe.

Hắn vừa mới thò đầu vào.

Một bàn tay!

Xòe năm ngón tay ra.

"Bộp" một tiếng.

Lập tức dí vào mặt của Kim Đại Quốc.

Năm ngón tay uốn cong ngay lập tức.

Bóp lấy khuôn mặt của Kim Đại Quốc.

"Rắc!"

Advertisement

Xương mặt Kim Đại Quốc phát ra âm thanh rợn người.

"A! A! Đau chết mất!!!"

Hét lên thảm thiết.

Cơn đau dữ dội khiến Kim Đại Quốc hét lên không ngừng!

"Đồ khốn kiếp! Mày dám đánh tao!"

"Mày biết tao là ai không? Buông ra, buông ra!"

Kim Đại Quốc hét lên liên tục, đồng thời sai tên đệ bên ngoài nhảy vào giúp.

Chỉ là không biết tại sao, bất kể Kim Đại Quốc gọi như thế nào, mấy tên đệ đằng sau hắn vẫn không có phản ứng gì.

Thậm chí còn chả có ai thèm lên tiếng.

Lý Phong nắm lấy mặt Kim Đại Quốc, lạnh nhạt hỏi: "Từ những gì mày nói vừa rồi, tao có thể biết là ngay từ đầu mày đã biết có một đại mỹ nhân trên xe rồi”.

"Ai nói cho mày biết?"

Cơn đau dữ dội làm Kim Đại Quốc chửi ầm lên, hắn không thèm để ý đến Lý Phong.

"Bốp!"

"Bốp!"

"Bốp!"

Lý Phong nắm lấy mặt Kim Đại Quốc và đập vào cửa xe ba lần liên tiếp.

"Đừng đánh, đừng đánh nữa, tao nói tao nói”.

Kim Đại Quốc giờ ngoan như một con cún, vội la lên: "Là cậu tư, cậu tư sai tao đến”.

Sau đó, dưới sự hỏi cung của Lý Phong, Kim Đại Quốc đã nói ra tất cả.

Hóa ra đám người Hứa Hạo Nhiên đã bị Kim Đại Quốc nhắm tới khi họ mới đến Thiên Môn.

Cậu tư mà Kim Đại Quốc nói đến là em họ của Vũ Khuynh Mặc, Vũ Thạc.

Gia tộc Vũ Thạc là một nhánh của gia tộc họ Vũ.

Nhà họ là đại gia tộc hạng một hạng hai ở Thiên Môn. Có thể nói, toàn bộ thế giới ngầm Thiên Môn đều nằm trong tầm kiểm soát của họ.

Sau khi Vũ Thạc nghe về cuộc đối đầu giữa tập đoàn Lăng Tiêu và tập đoàn Đương Quy, hắn quyết định nhúng tay vào để giúp Vũ Khuynh Mặc đối phó với tập đoàn Lăng Tiêu.

Để làm hài lòng em họ của mình.

"Bốp!"

Kim Đại Quốc bị Lý Phong kéo đi cả chục mét, nặng nề ngã xuống cỏ.

Kim Đại Quốc đứng dậy khỏi mặt đất.

Nhìn thấy chiếc xe thương mại Buick đã đi xa, Kim Đại Quốc nói một cách hung tợn: "Chúng mày đợi đấy! Thù này tao nhất định sẽ trả!"

Kim Đại Quốc vừa nói xong câu này.

Thì đột nhiên, có người đứng sau lưng hắn.

Gõ gõ vào vai hắn.

"Làm gì đấy?"

Kim Đại Quốc đột nhiên quay đầu lại, phát hiện ra có một vài người đã đứng đằng sau lưng hắn từ lúc nào không biết.

Người cầm đầu là Vương Tiểu Thất.

"Mày vừa nói muốn trả thù đại ca tao à”.

"Tao rất muốn biết mày định trả thù như nào đấy?"

Kim Đại Quốc sợ hãi lùi lại vài bước.

Khi hắn muốn gọi đàn em của mình đến.

Thì phát hiện đám đàn em lúc nãy còn giễu võ giương oai của mình.

Giờ đã ngoan ngoãn ôm đầu ngồi xổm bên đường, thậm chí không dám thở mạnh.

"Mày muốn làm gì? Muốn làm gì? Đừng tới đây, đừng tới!"

"A!! Cứu với, cứu với!!"

Trên bãi cỏ bên cạnh đường cao tốc, Kim Đại Quốc hét lên như một người phụ nữ bị hiếp vậy.

...

"Cậu nói cái gì!?"

"Hứa Mộc Tình đã tới Thiên Môn rồi?"

Thủ đô, dinh thự của hà họ Hậu, thư phòng.

Hậu Thư Hạo lại kinh hãi đứng lên lần nữa.

Không thể tin được.

Khuôn mặt tuấn tú của hắn mang đầy vẻ khó tin.

"Không thể nào!"

"Ta không thể tính sai nhiều như vậy được!"

"Chắc chắn hai người này đã xảy ra chuyện không thể lường trước được!"

"Hẳn là vì thời tiết xấu, nên chuyến bay đã bị hoãn!"

"Hoặc một số lý do khác, nó đã làm rối kế hoạch của họ!"

Hậu Thư Hạo cứ đi đi lại lại tại chỗ.

Hắn cao ngạo như một con thiên nga.

Hắn ngửa đầu lên.

Sau khi xoay người, Hậu Thư Hạo chỉ vào thư ký nói: "Lập tức sai người điều tra hành tung bọn họ, báo cáo sát sườn cho tôi”.

"Tôi sẽ tính toán lại”.

"Lần này, phải tính rõ ràng từng bước của bọn họ!"

Thư ký vừa đi khỏi.

Thì Hậu Thụy Niên đột ngột từ ngoài cửa bước vào.

Lúc này, trên mặt Hậu Thụy Niên nở một nụ cười rất tươi.

Mặt ông ta như dát vàng, sáng lấp lánh.

Hậu Thụy Niên rất hào hứng bước đến chỗ Hậu Thư Hạo, nắm chặt lấy vai Hậu Thư Hạo, cười nói.

"Đoán xem bố mang tin tức tốt lành gì về nào!?"

Bởi vì kế hoạch được sắp xếp cẩn thận của hắn bị phá vỡ, tâm trạng hiện tại của Hậu Thư Hạo có chút cáu kỉnh.

Hắn sốt ruột nói: "Trừ khi có người nói với con rằng Vũ Khuynh Mặc sẽ kết hôn với con, không thì con không có hứng thú cho lắm”.

"Haha! Quả là con của bố!"

"Con đúng là thiên tài, chuyện này mà cũng đoán ra cho được!"

Hậu Thụy Niên vỗ vỗ vai Hậu Thư Hạo mấy lần.

Sau một thoáng kinh ngạc, Hậu Thư Hạo quay lại và nắm chặt lấy vai Hậu Thụy Niên bằng cả hai tay, và hỏi: "Bố, bố đang đùa con à?"

"Làm sao bố có thể đùa với con về một điều quan trọng như vậy chứ”.

"Bố nói cho con biết, vừa rồi nhà họ Hậu chúng ta với nhà họ Vũ đã chính thức ký kết quan hệ thông gia rồi”.

"Từ bây giờ, Vũ Khuynh Mặc sẽ là vị hôn thê của con”.

"Người đứng đầu của hai gia tộc chúng ta đã cùng đưa ra quyết định”.

"Ngày lành trong nửa tháng nữa sẽ là ngày hai đứa đính hôn!"

Sau một khoảng lặng ngắn, Hậu Thư Hạo nắm chặt tay lại.

Hắn phấn khích đến mức gần như nhảy dựng lên.

Cuối cùng!

Cuối cùng ngày này cũng đã đến!

Ánh sáng sắc bén trong mắt Hậu Thư Hạo càng lúc càng mạnh.

Càng như vậy, hắn càng phải chứng tỏ sự xuất sắc của mình với Vũ Khuynh Mặc!

Hắn muốn Vũ Khuynh Mặc nhìn ra được hắn thực sự là một thiên tài.

Chỉ có hắn mới có thể trở thành người bạn đời tốt nhất của Vũ Khuynh Mặc!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi