HÓA RA ANH LÀ CHÀNG TRAI NĂM ẤY

“Tuy nhiên, không thể trách ông được".

"Dù sao thì cũng có rất ít người biết chuyện xảy ra ở Hồng Hải”.

"Cho dù những người đó có nghe nói đến chiến thần Hồng Hải, cũng không biết chiến thần này đáng sợ đến cỡ nào!"

Lý Lâm thì thào nói: "Vậy mình có nên nhắc nhở cậu hai không?"

"Dù sao thì, những kẻ này đều là lũ cáo già và xảo quyệt, chúng rất giỏi giở trò mà”.

"Nếu cậu hai bị thương, thì sẽ không tốt đâu”.

Lý Tấn xua tay nói: "Đừng lo lắng, từ lúc nó trở thành chiến thần Hồng Hải".

"Trên đời này làm gì còn ai có thể làm nó bị thương được nữa!"

...

Cùng lúc đó, tại Thiên Môn.

Biệt thự của Vũ Thạc.

"Rác rưởi! Một lũ rác rưởi!"

Chiến lược của Vũ Thạc để đối phó với Lý Phong và Hứa Mộc Tình chả đem lại kết quả gì.

Toàn bộ thế lực ngầm Thiên Môn đột nhiên bị một đám người tiêu diệt.

Tất cả các thế lực ngầm liên quan đến việc truy đuổi Hứa Mộc Tình dường như đều biến mất khỏi Thiên Môn chỉ trong một đêm.

An ninh của Thiên Môn cũng được nâng lên một tầm cao mới trong nháy mắt.

Trước đây, nhiều phụ nữ công chức không dám đi bộ một mình vào buổi tối sau khi tan sở.

Giờ đây, ngay cả khi cầm theo túi xách hay để lộ đôi chân đi tất dài, họ đều có thể yên tâm đi qua con hẻm tối.

Khi Vũ Thạc đang trút giận lên đám thuộc hạ, thì Raven từ cửa bước vào.

Cô ta đang cầm một đĩa tinh dầu trà, thứ dùng để xoa bóp cho Vũ Thạc.

Vũ Thạc lúc này đầy tức giận.

Hắn đá thư ký một phát.

Sau đó hắn bước nhanh đến, nắm lấy tay Raven và ném Raven lên ghế sô pha.

Vũ Thạc bắt đầu cởi từng cúc áo, mặt đỏ bừng, giống như dã thú.

"Không được! Tôi không nhịn được nữa!"

"Tôi ngày nào cũng thấy cô õng ẹo trước mặt tôi!"

"Nhưng chỉ được ngắm, không được ăn, khổ vãi!"

Một nét hoảng sợ lóe lên trong mắt Raven.

Tuy nhiên, cô ta không la hét và cầu xin sự thương xót như những cô gái bình thường.

Vào lúc này, cô ta lại mở miệng nói.

"Chủ nhân của tôi trước đây đã nói rằng bạo lực không thể giải quyết được vấn đề”.

"Nếu muốn một người đau đến chết đi sống lại thì phải đánh vào điểm chí mạng của người ta”.

Vũ Thạc sửng sốt trong giây lát.

Hắn cau mày và nói: "Chủ nhân mà cô đang nói đến là Hậu Thư Hạo, phải không?"

Vũ Thạc đứng bên cạnh Raven, nhìn cô ta với vẻ trịnh thượng.

Hắn rất thất vọng.

Đã một thời gian kể từ khi Raven đến với hắn.

Nhưng dù có làm gì đi chăng nữa, hắn cũng không thể ăn tươi nuốt sống người phụ nữ này.

Bây giờ, nghe cô ta nói hai từ ‘chủ nhân’ khiến hắn cảm thấy rất khó chịu!

"Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần, hiện tại tôi mới là chủ nhân của cô”.

"Hậu Thư Hạo không còn liên quan gì đến cô nữa!"

Đối mặt với tiếng gầm của Vũ Thạc, Raven bình tĩnh nói.

"Tôi vừa nghe thư ký nói rằng tập đoàn Lăng Tiêu đã mua lại một công ty mỹ phẩm”.

"Sản phẩm mới của hãng mỹ phẩm này sẽ được tung ra thị trường vào ngày mai”.

"Họ thuê Cố Ngôn Hi, một ca sĩ nổi tiếng, làm người đại diện”.

Vũ Thạc nhíu mày: "Thì sao?"

Raven tiếp tục: "Cố Ngôn Hi bây giờ rất có giá”.

"Các công ty tập đoàn bình thường không thể mời nổi cô ấy”.

"Cố Ngôn Hi sẽ trở thành người phát ngôn của mỹ phẩm này, điều này cho thấy tập đoàn Lăng Tiêu rất coi trọng mỹ phẩm này. Nếu anh …”

Raven dừng một chút.

"Nếu chủ nhân phá loại mỹ phẩm này, nó sẽ có thể làm mất uy tín của tập đoàn Lăng Tiêu và thậm chí còn khiến họ bị đuổi ra khỏi Thiên Môn”.

"Khi họ rời khỏi Thiên Môn, chủ nhân có thể giáng cho họ một đòn chí mạng”.

Vũ Thạc sững sờ nhìn Raven.

"Ai nói phụ nữ tóc dài thì não sẽ ngắn?"

Vũ Thạc đưa tay chạm vào khuôn mặt thanh tú của Raven, mỉm cười nói: "Cô là người có đầu óc linh hoạt nhất trong số những mỹ nhân mà tôi từng thấy đấy!"

"Ha ha, nhặt được bảo bối rồi!"

Vũ Thạc lập tức xoay người, lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của một người.

"Tiểu Lưu, tôi có việc cho cậu đây!"

...

Văn phòng công ty mỹ phẩm phương Đông.

Hứa Hạo Nhiên lén lút từ bên ngoài văn phòng bước vào.

"Chị ơi, em kể chuyện cười cho chị nghe nhé?"

Lúc này Hứa Mộc Tình đang nhìn xuống tài liệu.

Mỹ phẩm mới của họ sẽ được tung ra thị trường vào sáng mai, Hứa Mộc Tình đang kiểm tra từng chi tiết một.

Không ngẩng đầu lên, cô khẽ gật đầu: "Em nói đi”.

"Là như này, hôm nay em đến ngân hàng rút tiền”.

"Em nói với nhân viên giao dịch:"Rút một trăm"".

"Sau đó, nhân viên giao dịch nói "không có nhiều thế’”.

"Khi đó em tá hỏa lên!"

Hứa Mộc Tình không thể không ngẩng đầu lên khi cô nghe thấy vậy, cô nhìn Hứa Hạo Nhiên.

"Sau đó thì sao?"

Hứa Hạo Nhiên cười toe toét.

"Sau đó em đã rất tức giận”.

"Em đã nói họ không có một trăm nhân dân tệ trong một ngân hàng lớn như vậy, thì tốt hơn hết là dẹp tiệm đi!"

"Chị biết nhân viên nói gì không?"

Hứa Mộc Tình lắc đầu.

Lý Phong lúc này mới từ cửa đi vào: "Nhân viên giao dịch nói, thẻ của anh không có nhiều tiền như vậy”.

"Anh rể, anh quả là Gia Cát Lượng tái thế! Thế mà anh cũng đoán ra”.

Hứa Mộc Tình đánh Hứa Hạo Nhiên một cách tức giận: "Không có tiền thì cứ nói thẳng đi, vòng vo vậy làm gì?"

“Hehe”, nhìn thấy Hứa Mộc Tình lấy ví tiền ra, Hứa Hạo Nhiên xoa xoa tay, cười rạng rỡ.

Hứa Mộc Tình mở ví, lấy ra một tờ một trăm tệ đưa cho Hứa Hạo Nhiên: "Đây, một trăm nhé”.

Hứa Hạo Nhiên há hốc miệng.

Đôi mắt cậu ta chớp chớp.

"Chị, sao, sao chị chỉ cho có một trăm?"

Hứa Mộc Tình nín cười: "Em kể một tràng dài như thế không phải chỉ vì muốn xin một trăm thôi sao?"

Hứa Hạo Nhiên như sắp khóc đến nơi.

"Chị, một trăm tệ làm sao đủ? Chị cho em thêm chín tờ nữa đi?"

"Em cần nhiều tiền thế làm gì?"

Hứa Hạo Nhiên đảo mắt, rồi cậu ta ghé vào tai Hứa Mộc Tình thì thầm: "Ngày mai là sinh nhật Diểu Diểu”.

"Em định làm cô ấy ngạc nhiên”.

Lý Phong lập tức đưa thẻ đen cho Hứa Hạo Nhiên: "Cầm đi, mật khẩu là ngày sinh của chị gái em”.

"Anh rể! Anh quả đúng là anh rể của em”.

Nhìn thấy Hứa Hạo Nhiên nhanh nhảu rời đi với tấm thẻ đen, Hứa Mộc Tình không thể không nhìn Lý Phong.

"Tại sao lại đưa thẻ đen cho nó, mật khẩu của thẻ đen này sao lại là ngày sinh của em được?"

Lý Phong ghé miệng vào lỗ tai Hứa Mộc Tình, thổi hơi ấm vào đó.

"Mọi thứ trên người anh đều liên quan đến em”.

"Em đã khắc sâu vào người anh rồi”.

Nói xong, Lý Phong nắm lấy bàn tay dịu dàng của Hứa Mộc Tình.

"Ở đây này”.

Đặt nó trên ngực anh.

"Đây”.

Khuôn mặt.

"Và cả ……"

Vào lúc này, Lý Phong đã đặt tay Hứa Mộc Tình lên miệng mình, hôn vào lòng bàn tay ấm áp của Hứa Mộc Tình.

Trái tim Hứa Mộc Tình như tan chảy bởi sự dịu dàng và nụ hôn ấm áp của Lý Phong.

Môi của hai người ngày càng lại gần nhau hơn.

"Úi!"

Ngoài cửa, tiếng kêu kinh ngạc của Cố Ngôn Hi đột nhiên vang lên.

Hứa Mộc Tình lập tức giống như một con thỏ con sợ hãi, vội vàng quay đầu đi.

Đôi má thanh tú ửng hồng.

Hành động này đã lưu lại trong mắt Lý Phong.

Dễ thương chết được.

"Đáng ghét!"

Hứa Mộc Tình hờn dỗi ‘đuổi’ Lý Phong ra khỏi văn phòng.

"Rầm!"

Hứa Mộc Tình vừa đóng cửa văn phòng lại thì mặt cô đã đỏ lên.

Vương Tiểu Thất từ góc rẽ bên cạnh bước nhanh tới.

Cậu ta nói với một giọng bình thản: "Đại ca, em vừa nhận được tin Mã Hoành đã chết!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi