HÓA RA ANH LÀ CHÀNG TRAI NĂM ẤY

Hậu Thư Hạo tỏ vẻ hiểu biết.

Hắn nhìn Trương Tam nói: “Ông có biết cuộc chiến tranh trăm năm giữa Anh và Pháp không?”

Trương Tam mặt vô cảm.

“Ông không biết cũng không sao, nhưng trong cuộc chiến tranh trăm năm giữa Anh và Pháp này, đã xuất hiện một nhân vật đi vào thi ca, nhất định là ông đã từng nghe qua”.

“Đây là một cô bé đến từ Orleans của nướcPháp, mọi người đều gọi cô bé ấy là “Joan of Arc”.

“Cuối cùng cô bé Joan of Arc này đã bị trói vào một thanh gỗ và bị thiêu sống”.

Trương Tam khẽ cau mày.

Trương Tam mặc dù không học nhiều nhưng ông ta cũng đã nghe qua chút ít.

Khi nhìn thấy vẻ mặt của Trương Tam, Hậu Thư Hạo lại cười.

Hắn kiêu ngạo!

Hắn tự hào!

“Trên thực tế, có rất nhiều người không biết tại sao Joan of Arc lại bị trừng phạt nặng như vậy”.

“Là bởi vì có một gia tộc đã bí mật lên kế hoạch đằng sau chuyện này”.

“Và gia tộc này chính là gia tộc Nicholas”.

“Nicholas là nhà quý tộc truyền thống của nước Anh”.

Advertisement

“Gia tộc này đứng về phía chúng ta, mặc dù danh tiếng của bọn họ không được nổi trội lắm”.

“Nhưng ở Châu Âu, ngay cả đứa trẻ con sau khi nghe thấy tên của gia tộc này cũng không dám tiếp tục khóc nữa”.

Trương Tam cười lạnh: “Nếu như gia tộc này thật sự lợi hại như lời cậu nói”.

“Vì sao con cháu gia tộc bọn họ lại chỉ có thể là người đứng đầu một công ty đầu tư bé tí tẹo này?”

“Thủ đoạn bẩn bì ổi như vậy?”

Với tất cả những việc là Hậu Thư Hạo đã làm.

Trương Tam rất khinh thường.

Trong suy nghĩ của ông ta, giết chết Lý Phong chỉ là chuyện trong tích tắc, không cần phải phiền phức như vậy.

“Gia tộc Nicholas này có lịch sử hàng trăm năm”.

“Sở dĩ gia tộc bọn họ có được quyền uy lớn như bây giờ”.

“Là bởi vì bọn họ luôn thích cướp đoạt tài sản!”

Advertisement

“Phóng hỏa, giết người, cướp của, đây là các hành vi quen thuộc của nhà bọn họ”.

“Ở Châu Âu, mọi người thường hay gọi gia tộc Nicholas là những con sói!”

“Tối nay, cảnh tượng trong tòa nhà văn phòng đó nhất định sẽ rất hay ho đây”.

“Đàn ông sẽ bị chúng tra tấn và hành hạ bằng nhiều cách khác nhau”.

“Đàn bà thì còn thảm hơn!”

“Nói ra thì cũng thấy hơi tiếc con đàn bà Hứa Mộc Tình”.

“Một con đàn bà tuyệt vời như vậy, nếu như.....”

Trước khi Hậu Thư Hạo nói xong, một vệ sĩ bước nhanh vào.

“Cậu chủ, bên ngoài có một chiếc xe đi đến”.

Hậu Thư Hạo cười tự tin: “Xem ra Andre đã giải quyết xong mọi chuyện rồi”.

“Cậu ta đến để cảm ơn tôi chăng”.

Nói xong, Hậu Thư Hạo đắc ý đứng dậy, nói với Trương Tam: “Ông Trương Tam, chúng ta cùng ra ngoài gặp vị quý tộc người Anh này đi”.

Tuy rằng trong lòng khinh thường, nhưng Trương Tam cũng có chút tò mò về đám người ngoại quốc này.

Ông ta muốn biết những tên ngoại quốc này luyện loại võ công nào?

Thủ đoạn giết người của chúng ra sao?

Có thể cũng sẽ học được chút gì đó từ bọn chúng.

Lấy gậy ông đập lưng ông.

Biến võ công của người khác thành của mình.

Đây vẫn luôn là khẩu hiệu của Trương Tam và tổ chức của bọn họ.

Khi Hậu Thư Hạo đưa Trương Tam đến cửa.

Phát hiện chiếc xe đậu bên ngoài không phải một chiếc xe sang trọng, cũng không phải một chiếc xe bốn chỗ.

Mà là một chiếc xe tải.

Hậu Thư Hạo cảm thấy chiếc xe này có hơi quen mắt.

Mặc dù loại không giống nhau.

Tuy nhiên, khung cảnh chiếc xe xuất hiện trước mặt hắn lúc này khiến hắn cảm thấy dường như cảnh này đã từng xuất hiện trước đây.

Trong khoang lái xe không một bóng người.

Tài xế đã rời đi rồi.

Chiếc xe lặng lẽ đỗ ở đó.

Một cơn gió đêm lướt qua.

Khi cơn gió này thổi đến trước mặt Hậu Thư Hạo,hắn cảm thấy gió hơi lạnh.

Lúc này, Hậu Thư Hạo cuối cùng cũng nhớ ra.

Nguyên nhân mà hắn cảm thấy khung cảnh trước mặt rất quen thuộc.

Là bởi vì, cách đây không lâu, các cao thủ của nhà bọn họ cũng được xếp trong chiếc xe như vậy.

Lúc này, Hậu Thư Hạo cảm thấy hoảng sợ.

Nụ cười tự tin trên mặt hắn đã không cánh mà bay.

Lòng bàn tay hắn ướt sũng mồ hôi.

Tâm trạng thoái mái ban đầu đã bị thay thế bằng tâm trạng căng thẳng.

Khi một vệ sĩ bước nhanh đến, định mở cửa sau thùng xe tải.

Hậu Thư Hạo vội vàng nói: “Đợi một chút”.

Hậu Thư Hạo có chút hốt hoảng, nói: “Đừng mở cửa vội”.

Các vệ sĩ sắc mặt khó hiểu nhìn Hậu Thư Hạo.

Vừa rồi khi cậu chủ bước ra khỏi phòng vẫn còn nói nói cười cười.

Sau mà mới một tí đã co rúm người lại như vậy rồi?

Hơn nữa, khuôn mặt hắn trông có vẻ nhợt nhạt.

Lẽ nào trong người cảm thấy khó chịu gì sao?

Vệ sĩ của Hậu Thư Hạo không dám động đậy.

Tuy nhiên, Trương Tam đứng phía sau Hậu Thư Hạo, lúc này đột nhiên bước lên trước.

Trương Tam nhanh chóng mở cửa sau xe tải.

Khoảnh khắc cửa mở ra, đồng tử của Trương Tam lập tức giãn ra.

Người chết!

Trong xe toàn xác chết!

Trong khoang xe, một đám những người nước ngoài tóc vàng, mắt xanh đang xếp chồng lên nhau.

Tình trạng tử vong của những người này đều rất giống nhau.

Một đòn chí mạng!

Trương Tam quay đầu nhìn Hậu Thư Hạo, trên mặt lộ ra một tia giễu cợt: “Đây là những tên nước ngoài ưu tú mà vừa nãy cậu khen ngợi sao?”

“Hừ!”

“Phế vật!”

Ba từ cuối cùng mà Trương Tam nói với Hậu Thư Hạo.

Không rõ là ông ta đang nói đám người nước ngoài chết trong xe kia hay là ám chỉ Hậu Thư Hạo sắc mặt đang tái mét đứng đó.

Hai tay Hậu Thư Hạo nắm chặt.

Mồ hôi từ lòng bàn tay chảy ra thậm chí có thể rơi thành từng giọt.

“Không thể nào!”

“Sao lại xảy ra chuyện này được chứ?”

“Việc này không giống với những gì tôi đã dự tính trước”.

“Những người mà Andre mang đến đều là cao thủ”.

“Làm thế nào mà một tập đoàn Lăng Tiêu bé cỏn con có thể chống lại được cuộc công kích của bọn họ được chứ?”

“Bên trong nhất định có uẩn khúc gì đó mà tôi không biết!”

“Để tôi nghĩ xem! Để tôi cẩn thận nghĩ lại xem”.

Hậu Thư Hạo đi đi lại lại.

Cuối cùng, hắn đột nhiên vỗ tay nói: “Nhất định là bên cạnh Lý Phong vẫn còn có cao thủ!”

Trương Tam lập tức phản bác: “Không thể nào, nếu như bên cạnh Lý Phong có cao thủ tồn tại, thì ngay lúc đó tôi đã cảm nhận được rồi”.

“Lời giải thích duy nhất chính là, cái gia tộc Nicholas mà cậu hết lòng khen ngợi chỉ là một đám vô dụng chuyên đi bắt nạt người già và trẻ em!”

Trương Tam bước từng bước đến gần Hậu Thư Hạo, khí thế dần dần mạnh lên.

“Cậu Hậu, cậu chắc không quên nhiệm vụ lần này cậu đến Thiên Môn đâu nhỉ”.

“Chủ nhân đã nói rất rõ ràng rồi, ông ấy cho cậu một cơ hội để thể hiện bản thân”.

“Nếu như cậu thành công, vậy thì cậu sẽ trở thành người của chúng tôi”.

“Còn nếu như cậu thất bại, thì tôi sẽ bẻ gãy cổ cậu ngay lập tức”.

“Sau đó giết chết tên Lý Phong!”

Trương Tam chỉ vào Hậu Thư Hạo, chửi mắng: “Bởi vì sự ngu xuẩn của cậu mà tôi đã lãng phí mấy ngày qua”.

Ngay khi Trương Tam nói những lời này, Hậu Thư Hạo lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe lên một tia sắc bén.

“Ông dám mắng tôi là ngu xuẩn?”

‘Tôi là thiên tài!”

“Tôi là thiên tài ngàn năm có một!”

“Tôi có vô số cách để giết chết tên Lý Phong này”.

“Ông chờ đó! Tôi sẽ lại giăng bẫy Lý Phong”.

“Lần này, tôi không sử dụng lũ sâu bọ bẩn thỉu của thế giới ngầm nữa mà sẽ sử dụng thế lực vốn có của thế giới”.

“Ông cứ nhìn xem! Trong vòng ba ngày, Lý Phong nhất định sẽ chết!”

“Tôi cũng sẽ tiêu diệt cả cái tập đoàn Lăng Tiêu ấy luôn!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi