HÓA RA ANH LÀ CHÀNG TRAI NĂM ẤY

"Cố lên, cố lên! Còn tám trăm mét nữa thôi!"

Hứa Hạo Nhiên vừa chạy vừa cổ vũ cho Viên Đa Đa phía sau!

Viên Đa Đa vừa thở hổn hển vừa xua tay với Hứa Hạo Nhiên: "Không được, em không chạy được nữa, em không thể chạy nữa rồi".

Hứa Hạo Nhiên vội vàng đến bên Viên Đa Đa.

Cậu ta bắt đầu làm Viên Đa Đa phân tâm.

"Mà này, anh không hiểu tại sao chị gái Nữ hoàng của em lại đột nhiên giải thể tập đoàn Đương Quy?"

"Chẳng lẽ chị ta không muốn giành anh rể với chị gái anh nữa sao?"

Viên Đa Đa thở hổn hển lắc đầu: "Em cũng không rõ lắm".

"Hôm qua em đã hỏi chị ấy rồi".

"Chị ấy nói, sau khi nói chuyện với chị gái anh, chị ấy dường như đã hiểu ra điều gì đó".

"Nhưng đừng có mà mơ, chị gái em còn lâu mới từ bỏ?"

“Tình yêu chị ấy dành cho anh Phong là vĩnh cửu”.

Đang nói, Viên Đa Đa chợt dừng lại.

Cô ấy chống nạnh, thở hổn hển.

"Em không thể chạy được nữa, em thực sự không thể chạy được nữa rồi".

"Sao anh không bế em chạy một vòng nhỉ?"

Khi nghe những lời của Viên Đa Đa, Hứa Hạo Nhiên sợ đến mức lạnh cả sống lưng.

Mấy ngày qua, mặc dù cân nặng của bạn gái cậu ta đã giảm hơn chục ký.

Nhưng cô ấy vẫn hơn một trăm cân.

Với thể chất của Hứa Hạo Nhiên, chưa nói đến việc chạy bốn trăm mét với Viên Đa Đa trên lưng.

Chạy bốn mươi mét thôi đã là quá sức rồi!

Lúc này, mắt của Hứa Hạo Nhiên khẽ đảo, cậu ta nảy ra một ý!

Cậu ta nhanh chóng lấy điện thoại di động trong túi ra, chụp một tấm ảnh của Viên Đa Đa.

Viên Đa Đa không khỏi hỏi: "Anh làm gì vậy?"

Hứa Hạo Nhiên từ từ ngẩng đầu lên và nói với Viên Đa Đa: "Béo vãi, xấu vãi!"

Lập tức, Viên Đa Đa nổi giận đùng đùng, nhe răng giương vuốt lao về phía Hứa Hạo Nhiên.

"Anh đứng lại đó cho em!"

Hứa Hạo Nhiên xoay người bỏ chạy.

Trên đường chạy, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười sảng khoái của Hứa Hạo Nhiên.

"Hahahaha, có giỏi thì đuổi theo anh đi!"

Lúc này có hai người đang yên lặng ngồi ở khán đài trong sân vận động.

Nắng chiếu xuống, hắt lên tư thế hiên ngang và hùng dũng của Vũ Khuynh Mặc.

Hôm nay cô ta mặc một bộ váy đơn giản và chững chạc.

Cô ta dùng đôi mắt sáng và trong như pha lê của mình nhìn Lý Phong đang ngồi bên cạnh.

Lý Phong thu ánh mắt đang nhìn Hứa Hạo Nhiên và Viên Đa Đa lại.

Thì bắt gặp ánh mắt trìu mến của Vũ Khuynh Mặc.

Lý Phong nhìn về phía Vũ Khuynh Mặc nói: "Không ngờ emlại quyết định nhanh như vậy".

Vũ Khuynh Mặc cười duyên dáng.

Giống như trăm hoa đua nở, muôn màu, lộng lẫy.

Cô ta nói với Lý Phong bằng một giọng nói rất ngọt ngào.

"Chính Hứa Mộc Tình đã giúp em hiểu ra một chuyện".

"Chuyện gì?"

Lý Phong hơi trầm mặc.

Hôm qua sau khi quay về Hứa Mộc Tình đã không nói cho anh biết những gì cô ấy đã nói với Vũ Khuynh Mặc.

Lý Phong có dùng cái gì để dụ Hứa Mộc Tình đi chăng nữa.

Cô cũng không nói.

Còn nói rằng đây là một bí mật nhỏ giữa cô và Vũ Khuynh Mặc.

Những lời của Vũ Khuynh Mặc ngay lập tức khơi dậy hứng thú của Lý Phong.

Vũ Khuynh Mặc nhìn Lý Phong bằng ánh mắt rất dịu dàng.

Như những con sóng lăn tăn trên mặt hồ.

Giống như những tia sáng xuyên qua giữa những chiếc lá và ngọn cây.

Mềm mại.

Duyên dáng.

"Cô ấy khiến em hiểu rằng thích đơn phương chỉ là đơn phương thôi".

"Trong những năm qua, cô ấy đã trở thành động lực và dũng khí để anh vượt qua được trong những tình huống nguy hiểm đó".

"Cô ấy đã biến anh thành con người của anh bây giờ".

Lý Phong cảm động, không ngờ Vũ Khuynh Mặc lại hiểu chuyện như vậy!

Vũ Khuynh Mặc đã đúng.

Hứa Mộc Tình luôn là động lực của Lý Phong.

Là dũng khí sống của anh.

Không biết bao nhiêu lần, khi anh gặp nguy hiểm.

Chính vì khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Hứa Mộc Tình thường xuyên xuất hiện trong tâm trí anh mà Lý Phong mới có dũng khí và động lực để bước tiếp.

Lý Phong lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Bây giờ Vũ Khuynh Mặc đã hiểu, tốt quá.

Nhưng ánh mắt của Vũ Khuynh Mặc vào lúc này lại có một tia sắc bén hơn.

Cô ta nhìn Lý Phong.

Đôi mắt lấp lánh.

Đầy tinh thần.

"Anh Phong, nguyện vọng duy nhất của em từ khi còn nhỏ là lấy anh".

"Mấy năm nay, chính tâm nguyện này đã tiếp sức cho em sống tiếp".

"Hả!"

Lý Phong sửng sốt.

Còn tưởng em ấy đã nghĩ thông rồi chứ!

Sao lại thế rồi!?

Lý Phong định nói, nhưng Vũ Khuynh Mặc đã đưa ngón tay mảnh khảnh của mình ra ngăn cản Lý Phong.

Vũ Khuynh Mặc nhẹ nhàng nói: "Em sẽ tạm thời rời đi, nhưng em nhất định sẽ quay lại".

"Em biết giờ anh rất mạnh, anh không cần em".

"Đợi khi trở về, em nhất định sẽ trở thành người không thể thay thế ở bên cạnh anh!"

"Anh Phong, chờ em!"

Nói xong, Vũ Khuynh Mặc vươn người đứng dậy, cuốn theo một làn gió thơm, dần dần rời đi trong ánh nhìn của Lý Phong.

Nhìn thấy bóng của Vũ Khuynh Mặc xa dần, trong lòng Lý Phong đã có quyết định.

Đó là tranh thủ làm mấy chuyện xấu hổ với Hứa Mộc Tình!

Một khi hai người có con.

Đó chính là sự đảm bảo.

Ổn định và an toàn!

Đợi lúc con của anh và Hứa Mộc Tình có thể gọi Vũ Khuynh Mặc một tiếng ‘dì’.

Vũ Khuynh Mặc chắc chắn sẽ từ bỏ ý định này!

Ừ!

Đúng vậy!

Ý nghĩ này rất đúng.

Làm thế đi!

...

Thủ đô, dinh thự của gia đình họ Vũ.

"Mày nói gì!?"

Vũ Thế Huân nghe Vũ Khuynh Mặc đã lên máy bay để bay về Mễ.

Đột nhiên đứng bật dậy!

Biểu cảm trên gương mặt ông ta thật khó đoán.

Sốc!

Ngạc nhiên.

Hoang mang.

Bối rối.

Cuối cùng thì tức giận.

Vũ Khuynh Mặc là con gái ruột của ông ta!

Tuy nhiên, từ khi cô ta hiểu chuyện đến giờ.

Vũ Thế Huân thậm chí còn không nghe thấy Vũ Khuynh Mặc gọi ông ta một tiếng ‘bố’.

Là chủ gia đình, Vũ Thế Huân tất nhiên sẽ không nghĩ đến việc vấn đề là do ông ta.

Ông ta chỉ tìm kiếm những lý do bên ngoài.

Ông ta cho rằng tất cả những điều này là lỗi của người khác.

Tất cả là lỗi của nhà họ Lý!

Vũ Thế Huân cầm lấy một cái bình sứ trắng xanh từ thời nhà Nguyên và đập nó xuống đất!

Bình vỡ rồi.

Tiền mất rồi.

Vũ Thế Huân run rẩy toàn thân.

Giận tím người.

Thực sự mà nói, dù là con gái ruột đấy.

Nhưng Vũ Thế Huân đã bao lâu không ngắm nhìn kỹ con mình rồi.

Lần cuối cùng Vũ Khuynh Mặc về nước cũng là vì Lý Phong.

Hai cha con thực sự ngồi xuống mà nói chuyện với nhau là khi nào?

Tất cả mọi thứ là vì Lý Phong!

Tất cả là do Lý Tấn!

Nếu hai người bọn chúng biến mất, thì con gái của ông ta nhất định sẽ trở về!

Giống như khi còn bé.

Trước mặt ông ta, ngoan ngoãn, ngọt ngào gọi một tiếng "bố"!

Đúng lúc này, quản gia bước nhanh vào.

Ông ta nói với Vũ Thế Huân: "Chủ nhân, người đứng đầu gia tộc họ Hậu đang ở đây".

Vũ Thế Huân hơi ngạc nhiên khi Hậu Thụy Niên đích thân đến.

Nhưng vẫn không thèm tiếp nói: "Tâm trạng tôi giờ không tốt lắm, tôi không muốn gặp ông ta!"

Ngay sau khi Vũ Thế Huân nói những lời này, tiếng cười sảng khoái của Hậu Thụy Niên từ ngoài cửa vang lên.

"Tôi nói ông bạn già này! Hai chúng ta đã không gặp nhau trong nhiều tháng rồi".

"Tôi đến tận Thiên Môn chỉ để gặp ông nói chuyện".

"Thế mà ông nỡ không thèm gặp tôi à?"

Vũ Thế Huân lườm Hậu Thụy Niên.

Lạnh lùng nói: "Ông ra ngoài đi, giờ tôi không muốn gặp ông!"

"Nếu không phải ông giật dây tôi, làm ăn bậy bạ với người nước ngoài đó! Vợ tôi sẽ không chết!"

"Con gái của tôi sẽ không oán hận tôi đến tận bây giờ!"

Vũ Thế Huân nói vừa nói dứt lời, đôi mắt Hậu Thụy Niên nhanh chóng lóe lên một tia sáng lạnh!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi