HÓA RA ANH LÀ CHÀNG TRAI NĂM ẤY

Thời gian trước nhờ thám tử tư mà bà ta mới phát hiện người chồng nhìn có vẻ thành thật của bà ta thế mà lại vụng trộm nuôi ba cô bồ nhí.

Mà hai người trong số đó đã sinh cho ông ta hai thằng con trai rồi.

Còn người thứ ba mới đây thì còn đang học đại học.

Không chỉ trẻ tuổi, xinh đẹp mà còn hoạt bát, lẳng lơ nữa.

Còn đóa hoa tàn như bà ta đã hết thời từ lâu rồi.

Thân thể thì ngày càng phát phì, tính tình cũng càng khó ở.

Hai người hở ra là cãi nhau, cuối cùng đang đứng trên bờ vực ly hôn rồi.

Nhưng sau lưng Vương Hương Tú là một gia tộc chống lưng.

Vì dính dáng đến lợi ích.

Nên hai người bọn họ không thể ly hôn như những người bình thường khác.

Thế nên Vương Hương Tú mới tìm đến Giang Hữu Vi.

Tìm cách khác để giải quyết vấn đề trước mắt.

Cách này rất đơn giản.

Nhờ truyền thông phanh phui tất cả mọi chuyện của chồng bà ta.

Để dư luận công kích chồng bà ta.

Rồi chồng bà ta sẽ trở thành tội nhân bị nghìn người chỉ trích.

Vương Hương Tú có thể nộp đơn ly hôn lên tòa.

"Ấy, bà đừng đứng mãi thế, mời ngồi".

Giang Hữu Vi cực kì chu đáo, niềm nở mời Vương Hương Tú ngồi xuống sô pha.

Còn Vương Hương Tú chỉ lạnh lùng nói: "Ai biết sô pha của ông có dính mấy thứ bẩn thỉu hay không chứ?"

Vương Hương Tú khoanh tay trước ngực.

Bà ta đứng trước mặt Giang Hữu Vi lạnh lùng nói.

"Sao sáng nay đưa ít tin xấu về tập đoàn Lăng Tiêu thế?"

"Tôi nói rõ ràng với ông rồi còn gì".

"Trong ba ngày này không được nhận đơn hàng mới".

"Tập trung hết sức để đối phó tập đoàn Lăng Tiêu cho tôi".

Để tin tức về tập đoàn Lăng Tiêu càng hot càng tốt.

Bà ta thậm chí còn dập toàn bộ tin tức về chồng mình, tập trung vu khống tập đoàn Lăng Tiêu.

Giang Hữu Vi đứng cạnh vội giải thích.

"Bà Vương à, vừa nãy vào văn phòng bà cũng thấy rồi đấy".

"Nhân viên của tôi làm việc liên tục hơn tuần nay rồi".

"Đa số mọi người còn chưa về nhà ý".

"Bà thông cảm chút đi".

"Bốp!"

Vương Hương Tú tát Giang Hữu Vi một cái thật mạnh.

"Thông cảm cái con khỉ ý".

"Nếu ông đã lấy tiền thì làm cho nó hẳn hoi".

"Mấy đứa đang ngủ cũng dựng dậy đi".

"Tôi muốn ở Thiên Môn này ai đang cầm điện thoại cũng nhìn thấy tin xấu về tập đoàn Lăng Tiêu".

Giang Hữu Vi ôm lấy bên mặt bị đánh sưng húp, cười nói: "Vâng ạ, vâng ạ, tôi lập tức gọi bọn họ dậy làm việc".

Nghe được câu trả lời vừa lòng, Vương Hương Tú nghênh ngang rời đi như một con thiên nga chiến thắng.

Giang Hữu Vi lau mồ hôi trên trán.

Vội vàng lao ra khỏi văn phòng, cầm một cái loa to hét lên.

"Dậy hết đi! Dậy ngay!"

"Mau làm viêc cho tôi".

"Mẹ nó, ai mà còn ngủ thì tháng này không có lương".

"Trừ luôn hai nghìn tệ tiền thưởng".

Dù tiếng loa ồn bên cạnh nhưng các nhân viên vẫn ôm chăn xoay người ngủ tiếp.

Giang Hữu Vi thấy thế thì bước lên đạp mạnh vào một cái giường gấp.

Nhưng anh chàng nhân viên vẫn không tỉnh?

Ông ta điên lên, lật đổ cả cái giường.

Đợi đến lúc anh ta ngẩng đầu nhìn Giang Hữu Vi, hai mắt thâm đen, vẻ mặt ngơ ngác.

Giang Hữu Vi liền mắng anh ta té tát.

"Còn ngây ra đấy làm gì, mau làm việc cho ông".

"Sếp à, tôi không ngủ năm ngày nay rồi, cho tôi ngủ hai tiếng đi mà, chỉ hai tiếng thôi".

"Ngủ cái đầu cậu ý. Dậy nhanh lên, không dậy thì xéo ngay đi".

Giang Hữu Vi trợn to mắt, tròng mắt ông ta to như hai quả trứng bồ câu, vẻ mặt dữ dằn nói.

"Giờ ông phải chạy quảng cáo, sắp có mười mấy người đến nộp hồ sơ xin việc rồi, nếu cậu không muốn làm thì xéo cho tôi".

Anh chàng nhân viên giơ tay vỗ mặt mình.

Ỉu xìu đứng lên chuẩn bị làm việc tiếp.

Giang Hữu Vi cầm loa đứng giữa văn phòng nói với đám nhân viên.

"Các cô các cậu đừng nghĩ tôi khó tính với mấy người".

"Tôi nói cho các cô các cậu biết, thế giới này là kiểu cá lớn nuốt cá bé đấy".

"Lúc tôi bằng tuổi các cô các cậu, tôi cũng ảo tưởng như mấy người thôi".

"Nhưng cuối cùng thì sao? Cuộc sống vả mặt hết lần này đến lần khác".

"Cái mặt này của tôi á, chà trên đất bao nhiêu lần".

"Đến khi rách cả da mặt tôi mới hiểu".

"Lúc còn trẻ thì phải liều mạng mà làm việc".

"Muốn lấy vợ, mua nhà, mua xe".

"Thì giờ chăm chỉ mà làm việc cho tôi".

Giang Hữu Vi sau khi vừa đánh vừa xoa với đám nhân viên thì thở hồng hộc bước vào văn phòng.

Ông ta ngồi trên ghế, đang định gọi lễ tân vào tiếp tục làm chuyện vừa nãy.

Nhưng vừa nhìn thấy ảnh chụp con gái trên bàn làm việc thì mất hứng.

Ông ta ngẩng đầu nhìn hai tấm bảng "Trời không phụ người cần cù" và tấm "Ước mơ ngay trước mặt" treo trên tường.

Lạnh lùng cười.

Lúc còn trẻ ông ta cũng từng bị sếp lừa chỉ vì hai câu nói này đấy.

Còn giờ thì ông ta muốn dùng nó để lừa nhân viên của mình.

Nhìn người đàn ông lúc trẻ cũng đẹp trai như thế mà giờ trở thành người đàn ông béo tròn.

Giang Hữu Vi thời dài.

"Cuộc đời đúng là khốn nạn mà".

Một lúc sau, cô lễ tân xinh đẹp đẩy cửa phòng ra.

Giang Hữu Vi cau mày nhìn cô ta nói: "Giờ tôi không có hứng, cô ra ngoài đi".

Cô ta cười nói: "Sếp à, có khách muốn gặp anh".

"Tôi nói giờ tôi không có hứng rồi, cho dù là khách thì cũng cuốn xéo cho tôi".

"Nhưng người đến là người của tập đoàn Lăng Tiêu ạ".

Ông ta còn đang muốn nói tiếp, nghe thế thì giật mình, đứng bật dậy khỏi sô pha.

"Gì cơ, người của tập đoàn Lăng Tiêu á?"

"Sao bọn họ lại đến đây chứ?"

Giang Hữu Vi không ngờ bọn họ lại tìm được đến tận cửa.

Nhưng ông ta nhanh chóng bình tĩnh lại, ánh mắt gian xảo.

Thấy cô nàng lễ tân chuẩn bị ra ngoài, ông ta vội gọi lại: "Đợi đã!"

"Cô cho người ta vào gặp tôi".

Cô ta nhanh chóng dẫn ba người Lý Phong vào.

"Ôi, khách quý tới chơi mà tôi không kịp đón tiếp từ xa".

Giang Hữu Vi cực kì nhiệt tình chào đón ba người Lý Phong vào văn phòng.

Lúc ông ta mời Lý Phong ngồi xuống sô pha, anh dửng dưng nói.

"Không ngồi, tôi thích sạch sẽ".

Giang Hữu Vi cười xấu hổ.

Ông ta lập tức nói lảng sang chuyện khác, hỏi Lý Phong: "Không biết anh là ai?"

Hứa Hạo Nhiên đứng cạnh Lý Phong lập tức ngẩng cao đầu, tỏ vẻ cao ngạo nói.

"Ông có biết Hứa Mộc Tình - giám đốc tập đoàn Lăng Tiêu không?"

Giang Hữu Vi liên tục gật đầu.

"Ở Thiên Môn này giờ có ai mà không biết giám đốc Hứa chứ".

"Cô ấy là người phụ nữ mạnh mẽ tài năng trong giới kinh doanh ở Thiên Môn này mà".

Hứa Hạo Nhiên nhếch miệng cười: "Đấy là chị ruột của tôi đấy".

"Ôi, hóa ra là cậu Hứa ạ".

Hứa Hạo Nhiên còn nói: "Đứng trước mặt ông là anh rể của tôi".

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi