HÓA RA ANH LÀ CHÀNG TRAI NĂM ẤY

Nói đến đây, trên mặt William nở một nụ cười tràn đầy tự tin.

Hắn ta nhìn thư ký nói: “Không biết cậu đã nghe nói về nhà máy Violet chưa?”

Mí mắt thư ký khẽ giật.

Ngay lập tức kinh ngạc hét lớn: “Thì ra nhà máy Violet là của gia tộc Nicholas!”

Thư ký cảm thấy rất ngạc nhiên vì nhà máy Violet này có lịch sử hơn tám mươi năm ở Thiên Môn.

Nhà máy Violet này là xưởng sản xuất của nhiều thương hiệu mỹ phẩm trên thế giới.

Bọn họ không chỉ sản xuất cho các thương hiệu nổi tiếng trên thế giới mà họ còn có thương hiệu riêng của mình.

Thương hiệu này có thể nói là một thương hiệu phổ biến ở Hoa Hạ, người người đều dùng, nhà nhà đều dùng, đây cũng được gọi là thương hiệu quốc dân!

Nhưng không ai ngờ rằng ông chủ thật sự của nhà máy Violet này là gia tộc Nicholas!

Chuyện này giấu quá kỹ rồi!

Ngay sau đó, thư ký nhận tiền và mua chuộc một số nhân viên kỹ thuật cao cấp của công ty mỹ phẩm Đông Phương.

Một trăm hai mươi triệu, đổi lấy sáu công thức quan trọng.

William đã trực tiếp mang sáu công thức này đến nhà máy sản xuất Violet.

Giám đốc nhà máy Violet sau khi nhận được công thức, hai mắt ông ta sáng rực lên.

Phương Trường Sinh đã làm việc trong nhà máy Violet này hơn bốn mươi năm.

Nhờ có kinh nghiệm nhiều năm cho ông ta biết rằng, những sản phẩm được sản xuất theo sáu công thức này chắc chắn có thể gây chấn động toàn ngành mỹ phẩm!

Ông ta vỗ ngực nói với William.

“Anh William, xin hãy cho tôi thời gian nửa tháng”.

“Trong vòng nửa tháng, tôi nhất định sẽ tạo ra loại mỹ phẩm khiến cả thế giới kinh ngạc!”

“Giá của sản phẩm này sẽ cao gấp đôi so với một thương hiệu nổi tiếng hàng đầu thế giới!”

William mỉm cười và khẽ lắc đầu.

Hắn ta duỗi một ngón tay về phía Phương Trường Sinh, cười nói: “Không phải gấp đôi mà là gấp mười lần”.

“Mười lần? Liệu những người nước ngoài đó có mua với giá cao như vậy không?

Khóe miệng William nhếch lên, ngón tay chỉ vào Phương Trường Sinh khẽ động.

“Giá gấp mười không phải để bán cho người phương Tây”.

Trên mặt hắn ta hiện lên một cái nhìn chế giễu như thể đang nhìn một con khỉ trong rạp xiếc.

“Giá cao như vậy chỉ để bán cho người phương Đông các ông thôi”.

“Bởi vì người phương Đông các ông đều xính hàng ngoại”.

“Những cái gọi là thương hiệu quốc tế đó chỉ cần thay đổi bao bì, sau đó bán với giá thậm chí gấp mười mấy lần cho người phương Đông”.

“Những người phụ nữ phương Đông các ông sẽ không chỉ không cảm thấy đắt mà còn đổ xô đi mua”.

William tỏ vẻ rất hiểu phụ nữ phương Đông, hắn ta cười nói.

“Phụ nữ mua những mỹ phẩm đắt tiền như vậy”.

“Thường là người tình của mấy ông chủ giàu có”.

“Hoặc là người phụ nữ có tiền”.

“Hoặc là vợ của những người giàu có”.

“Tóm lại nhóm người phụ nữ này rất xính hàng ngoại, những thứ càng đắt tiền, bọn họ càng thích mua”.

“Tiền của bọn họ lấy từ những người có tiền”.

“Vậy thì tiền của những người có tiền từ đâu mà có đây?”

“Đương nhiên là bóc lột đám người ít tiền rồi”.

“Ha ha ha ha!”

Nói đến câu cuối cùng, William liền cười lớn.

Tiếng cười của hắn ta đầy khinh bỉ, coi thường, chế giễu và thậm chí là ghê tởm với toàn bộ phương Đông!

Trong mắt hắn ta, những người phương Đông chỉ là những con gia súc được nuôi trong nhà.

Một khi đám gia súc này được vỗ béo rồi thì chúng có thể bị thịt bất cứ lúc nào!

.......

Lúc này, ở công ty TNHH mỹ phẩm Đông Phương.

Triệu Côn đang nằm rạp trên bàn.

Tóc tai bù xù, hai mắt thâm quầng, trông rất hốc hác.

Dưới đất, một tách trà bị đập vỡ tan tành.

Lúc này, thư ký gõ cửa đi vào, nói với Triệu Côn: “Giám đốc, nhóm người anh Lý sắp đến rồi”.

Triệu Côn thở dài: “Công thức bí mật đã bị bọn chúng đánh cắp, lúc này, bọn chúng có thể đã bán công thức cho người khác rồi cũng nên!”

“Dù cho anh Lý có bản lĩnh cao cường, cũng không có cách nào lấy lại công thức được”.

Triệu Côn nhìn thằng vào thư ký nói: “Tiểu Vương à, cô nói cho tôi biết, bình thường tôi đối xử với mọi người như thế nào?”

Thư ký thản nhiên nói: “Chuyện này còn cần phải nói sao?”

“Công ty chúng ta giống như một đại gia đình vậy”.

“Dù là công nhân trong xưởng hay nhân viên văn phòng, chỉ cần có việc gì đều sẽ nói trực tiếp với quán lý”.

“Chỉ cần quản lý xử lý được, đều sẽ giúp chúng tôi đứng ra xử lý”.

Triệu Côn duỗi tay, vỗ mạnh vào bàn: “Nhưng tôi vẫn không hiểu sao, tại sao lại như vậy?”

“Tại sao bọn họ lại đối xử với tôi như vậy?”

“Là do tôi đối xử với bọn họ không đủ tốt, hay là do đối phương đã đưa cho họ quá nhiều tiền?”

Ngay sau khi Triệu Côn nói xong những lời này, giọng nói của Lý Phong từ ngoài cửa truyền đến.

“Ông Triệu à, ông cho rằng bán công thức với giá hai mươi triệu thì có đáng không?”

Khi Triệu Côn nghe xong những lời này liền nhảy dựng lên: “Sao cơ? Một công thức giá hai mươi triệu?”

“Bọn chúng bị điên rồi à?”

Lúc này, Lý Phong dắt theo Hứa Hạo Nhiên từ ngoài cửa bước vào.

Triệu Côn lao đến chỗ Lý Phong, ánh mắt rực sáng nhìn Lý Phong.

“Anh Lý, anh nghe tin này ở đâu vậy?”

“Bọn họ thật sự đã bán công thức với giá hai mươi triệu sao?”

“Một công thức giá hai mươi triệu, vậy sáu công thức có phải một trăm hai mươi triệu không”.

“Như vậy cũng quá nhiều rồi? Công ty nào lại có thể mua được giá cao như vậy!?”

Lý Phong cười nói: “Đương nhiên là nhà máy Violet rồi”.

Sau khi Triệu Côn nghe thấy cái tên nhà máy Violet, cơ thể ông ta khẽ run lên.

Sau đó, ông ta ngồi phịch xuống đất.

“Xong rồi, xong rồi, xong rồi”.

“Công thức này bán cho ai cũng được, nhưng không thể bán cho nhà máy Violet được!”

“Sau khi có được công thức khác, các công ty khác sẽ mất ít nhất hai tháng để phát triển một sản phẩm mới”.

“Nhưng nhà máy Violet này, bọn chúng đã có hơn tám mươi năm kinh nghiệm”.

“Trong vòng nửa tháng, có thể sản xuất ra hoàng loạt sản phẩm mới”.

“Với sức mạnh và tầm ảnh hưởng của bọn họ, chúng tôi hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn họ!”

Sau khi thư ký nghe Triệu Côn nói như vậy, nhanh chóng nói: “Giám đốc, công thức của chúng ta đều đã đăng ký bản quyền rồi mà!”

“Nhân lúc bọn họ vẫn chưa sản xuất được, chúng ta mau chóng đi kiện họ đi!”

Triệu Côn lập tức đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng, vẻ mặt trông rất căng thẳng.

“Giám đốc của nhà máy Violet tên là Phương Trường Sinh, lão già đó rất xảo quyệt”.

“Bất kể là công thức nào lọt vào tay bọn chúng, bọn chúng đều có thể sửa lại trong một thời gian ngắn”.

“Bọn chúng sẽ dùng nguyên liệu tương tự để thay thế, nên cho dù chúng ta có kiện cũng không thể kiện được!”

Ngay khi Triệu Côn vừa dứt lời, Hứa Hạo Nhiên ở bên cạnh đã ném cho ông ta một chiếc cặp.

“Đây là gì vậy?”, Triệu Côn hỏi.

Hứa Hạo Nhiên nhún vai: “Ông tự mình xem không phải là biết rồi sao”.

Triệu Côn mở ra xem, không khỏi sửng sốt.

Bởi vì trong chiếc cặp này chứa đầy các tập hồ sơ.

Hứa Hạo Nhiên cười, đi tới, vỗ vai Triệu Côn nói.

“Ông Triệu à! Ông không biết anh rể tôi là người toàn năng à?”

“Trong các tập hồ sơ này chứa tất cả các công thức nguyên liệu tương tự có thể xuất hiện, và tất cả đều được chúng tôi đăng ký trước rồi”.

“Mọi chuyện mà vừa rồi ông lo lắng, anh rể đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi”.

Triệu Côn vui mừng khôn xiết, không ngừng cảm ơn Lý Phong, sau đó xách cặp đi ra ngoài cùng với thư ký.

“Đợi đã”.

Lý Phong đột nhiên nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi