HÓA RA ANH LÀ CHÀNG TRAI NĂM ẤY

Hứa Hạo Nhiên nói xong câu này khiến cho Chuột cống sợ mất mật.

Vội vàng mở miệng cầu xin: “Đại ca tôi sai rồi! Đại ca, đừng ra tay mà, làm ơn đừng ra tay mà!”

“Mấy người ra tay đánh người, như vậy là không đúng đâu”.

Nói đến câu cuối cùng, Chuột cống như sắp khóc đến nơi.

Hứa Hạo Nhiên cười lạnh: “Nghe lời vừa nãy của mày, có vẻ như mày rất thân với hai sếp lớn đó đúng không?”

Vẻ mặt Chuột cống đau khổ, lúc này hắn không dám nói dối nữa, vội vàng gật đầu.

“Chúng tôi là người cùng quê”.

Lông mày Hứa Hạo Nhiên khẽ giật, sau đó hỏi: “Vậy theo như mày nói, chắc mày thường xuyên đến khách sạn Phương Đông đó đúng không?”

“Chắc mày rất quen thuộc địa hình ở đó nhỉ”.

Thấy Chuột cống lại tiếp tục gật đầu, Hứa Hạo Nhiên lập tức nháy mắt với Vương Tiểu Thất.

Vương Tiểu Thất bước nhanh tới.

Dáng người của cậu ta mặc dù không cao, nhìn cũng không có vẻ cường tráng.

Nhưng Vương Tiểu Thất trực tiếp vươn tay ra, nhấc bổng Chuột cống lên như nhấc một con thỏ.

“Đại ca, có gì từ từ nói, đừng manh động mà!”

“Đại ca, anh muốn đưa tôi đi đâu? Đưa tôi đi đâu á á?”

Theo những gì Lý Phong nói, anh đã giao cho Hứa Hạo Nhiên và Vương Tiểu Thất một nhiệm vụ.

Đó chính là lẻn vào khách sạn Phương Đông, lấy lại công thức mà Tống Đại Giang đã cướp của bọn họ trước đó.

Thường ngày, Hứa Hạo Nhiên chỉ nghĩ rằng, Lý Phong là người rất lợi hại, có rất nhiều tiền.

Nhưng lần này, Hứa Hạo Nhiên càng cảm nhận một cách rõ ràng rằng người anh rể này của cậu ta chính là một người toàn năng!

Tất cả những việc cậu ta đang làm hoàn toàn đều là nghe theo chỉ dẫn của Lý Phong.

Nói cách khác, ngay từ đầu Lý Phong đã dự đoán được rằng Chuột cống sẽ tới.

Đồng thời, anh cũng đoán được Tống Đại Giang sẽ cử người như thế nào đến?

Ngay cả phương pháp đối phó với Chuột cống của Hứa Hạo Nhiên lúc này cũng là do Lý Phong dạy!

Quá đỉnh!

Đồng thời, trong lòng Hứa Hạo Nhiên cũng dấy lên một suy nghĩ.

Ai đối đầu với Lý Phong?

Thì nhất định sẽ chết chắc!

Có Chuột cống dẫn đường, việc đi vào khách sạn Phương Đông trở nên rất dễ dàng.

Ba người bọn họ nhanh chóng lẻn vào khách sạn Phương Đông từ cửa sau.

Bình thường, Chuột cống là một người nhút nhát và sợ hãi.

Hắn cảm thấy khí tức chết chóc trên người của Vương Tiểu Thất.

Bản năng cho hắn biết, người này tuy dáng người nhỏ bé nhưng lại vô cùng nguy hiểm.

Chỉ cần Chuột cống làm bất kỳ hành động nào gây bất lợi cho đám người Vương Tiểu Thất.

Vương Tiểu Thất nhất định sẽ ngay lập tức bẻ gãy cổ hắn!

Vì vậy, Chuột cống vô cùng thành thật, đưa hai người bọn họ đến văn phòng của Tống Đại Giang.

Cửa lớn của văn phòng Tống Đại Giang phải có mật mã mới mở được.

Nhìn thấy mật mã trên cửa văn phòng, Chuột cống mới có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Thật ra, hắn không muốn đưa đám người Hứa Hạo Nhiên đến đây.

Bởi vì Chuột cống biết rất rõ, Tống Đại Giang là một người vô cùng đáng sợ.

Hắn như một con bọ cạp độc trong khe núi.

Chỉ cần là mục tiêu mà hắn nhắm vào, thì ai cũng đừng mong có kết cục tốt đẹp.

Nhưng lời như vậy, hắn không dám nói.

Hắn sợ khi mình nói ra, Vương Tiểu Thất sẽ cắt đứt cổ hắn mất.

Còn bây giờ, cửa văn phòng đã bị khóa chặt.

Chuột cống nhìn Vương Tiểu Thất với vẻ tiếc nuối, nói: “Mật khẩu của văn phòng này là mật khẩu chống trộm, tôi không biết mật mã”.

Chuột cống vừa nói xong câu này.

Vương Tiểu Thất như một cơn gió lướt qua người Chuột cống.

Sau đó, thấy Vương Tiểu Thất lấy một sợi dây thép từ trong túi ra.

Cậu ta luồn dây qua khe hở trên ổ khóa mật mã.

Sau đó cậu ta xoáy vài lần một cách dễ dàng.

Âm thanh “tinh tinh tinh” vang lên.

Khóa mật mã tự động khởi động.

Sau đó tạch một tiếng.

Cửa văn phòng của Tống Đại Giang tự động mở ra.

Choáng váng!

Miệng của Chuột cống mở to đến mức nước dãi không ngừng chảy ra.

Hắn thật sự không thể ngờ rằng, người đàn ông trông nhỏ bé này lại là một ‘vua trộm’!

Sau đó, ba người Vương Tiểu Thật nhanh chóng lẻn vào phòng.

Vương Tiểu Thất cẩn thận nhìn bốn xung quanh, nhưng vẫn không tìm thấy công thức.

Hứa Hạo Nhiên đẩy Chuột cống ngã lên bàn của Tống Đại Giang, hằn học nói: “Mày có chắc chắn Tống Đại Giang giấu công thức ở đây không?”

Chuột cống nhăn nhó: “Đại ca, tôi cũng không biết nữa!”

“Đại ca của tôi thường ngày đều giải quyết các vấn đề ở trong văn phòng này”.

“Anh nhìn xem trong văn phòng còn có một cái giường nữa”.

“Tối nào anh ta cũng đưa đủ loại phụ nữ đến đây ngủ”.

“Mặc dù anh ta đã mua một căn biệt thự ở Thiên Môn, nhưng anh ta rất ít khi quay về đó”.

“Không có ai sống trong biệt thự cả, hay là, tôi dẫn các anh đến biệt thự của anh ta xem nhé?”

Hứa Hạo Nhiên chuẩn bị rời đi cùng với Chuột cống.

Vương Tiểu Thất lại lấy điện thoại ra gọi cho Lý Phong.

“Đại ca, bọn tôi đã đến văn phòng của Tống Đại Giang rồi, nhưng hắn không giấu công thức ở trong văn phòng”.

Lúc này, giọng nói đều đều của Lý Phong vang lên từ đầu dây bên kia.

“Cậu bật video lên để tôi nhìn xung quanh một lượt xem”.

Ngay sau đó, Vương Tiểu Thất bật video và quay toàn bộ cảnh văn phòng của Tống Đại Giang cho Lý Phong xem.

“Hạo Nhiên, em đi đến bên cạnh giá sách, lấy quyển sách nước ngoài có tên ‘Anna Karelina’ ở hàng thứ ba ra cho anh”.

Hứa Hạo Nhiên làm theo những gì Lý Phong nói, lấy một cuộc sách nước ngoài nổi tiếng trên giá sách xuống.

Sau đó, Lý Phong lại nói: “Em nhìn mặt sau cuốn sách này, xem có phải có một nút ấn hay không?”

Kết quả, Hứa Hạo Nhiên thật sự tìm thấy một nút ấn có kích thước bằng một chiếc cúc áo.

Sau đó, một tiếng ‘tạch’ vang lên.

Toàn bộ giá sách từ từ chuyển động.

Đằng sau giá sách có một két sắt.

“Anh rể, anh đỉnh quá luôn ấy!”

“Sao anh biết có cơ quan mật thất đằng sau cuốn sách này vậy!”

Lý Phong bình thản nói.

“Tống Đại Giang là một gã đàn ông xuất thân từ nông thôn”.

“Còn chưa học xong tiểu học, em nghĩ xem hắn có đọc sách không?”

“Cái giá sách này rõ ràng chỉ là đồ trưng bày”.

“Hắn nhất định sẽ không đọc những cuốn sách này”.

“Từ lúc mua chúng đến giờ, có lẽ là chưa từng động vào”.

“Em nhìn kỹ một lượt các cuốn sách bên cạnh, so với cuốn sách Anna Karelina này, cuốn nào nhiều bụi hơn?”

Khi Lý Phong nói như vậy, Hứa Hạo Nhiên mới chợt nhận ra.

Cuốn sách cậu ta cầm trong tay rõ ràng ít bụi hơn.

Còn những cuốn sách bên cạnh có thể nhìn thấy một lớp bụi trên bề mặt.

Lý Phong lại nói với Vương Tiểu Thất: “Lấy công thức ra rồi sau đó đốt hết chỗ tài liệu trong két đó đi”.

“Nếu như có tiền thì ném xuống”.

“Vâng ạ!”

Vừa nghe đến tiền, Hứa Hạo Nhiên vội vàng nói: “Anh rể, nếu ném hết chỗ tiền đó đi thì lãng phí quá, nếu như có tiền thì để em mang về đi”.

“Anh rể anh cũng biết, dạo này em kẹt thế nào mà”.

“Em nghĩ rằng mang số tiền đó về, rồi sau khi bị mẹ tịch thu, cuối cùng em còn lại bao nhiêu?”

Cũng đúng.

Có người mẹ tuyệt vời như vậy ở đây, Hứa Hạo Nhiên không khỏi rùng mình.

Ngay sau đó, Vương Tiểu Thất đã mở được chiếc két sắt trông có vẻ rất cao cấp này.

Quả nhiên, tìm thấy một công thức trông rất cũ ở bên trong.

Đồng thời, bên trong cũng có rất nhiều tài liệu.

Làm theo những lời Lý Phong nói, Vương Tiểu Thật thiêu rụi tất cả chỗ tài liệu này bằng một ngọn lửa.

Còn ba triệu tiền mặt ở trong.

Hứa Hạo Nhiên nước mắt lưng tròng, ném hết số tiền đó qua cửa sổ.

Nửa tiếng sau.

Tống Đại Giang đạp một đạp khiến đội trưởng đội bảo vệ của khách sạn Phương Đông ngã sõng soài ra đất.

Hắn vô cùng tức giận!

Hét lớn vào mặt đội trưởng đội bảo vệ.

“Đám ngu chúng mày làm cái đéo gì thế?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi