HÓA RA ANH LÀ CHÀNG TRAI NĂM ẤY

“Năm trăm nghìn?”

Lúc này, anh Trịnh này đang ở trong một sảnh mạt chược, nghe thấy việc đi bắt một người phụ nữ liền nhận được năm trăm nghìn, anh ta không nói thêm lời nào, lập tức đồng ý.

“Cậu Ngô, tôi không nghe nhầm chứ?”

“Trói một người phụ nữ mà đưa tận năm trăm nghìn, có phải nhiều quá rồi không?”

Trong điện thoại vang lên tiếng cười của Ngô Đức Khải.

“Anh không biết đấy chứ, người phụ nữ này đẹp lắm”.

“Tôi vừa nhìn thấy cô ta là bên dưới đã cứng ngắc lên rồi”.

“Tôi không thể đợi đến lúc trời tối được nữa”.

“Tôi gửi địa chỉ và hình của người phụ nữ đó qua cho anh”.

“Bây giờ anh tới đó bắt người phụ nữ đó đến đây cho tôi”.

“Tiền trao tráo múc!”

“Được, được được! Cậu Ngô cứ yên tâm, tôi sẽ đích thân ra tay, nhất định sẽ bắt người phụ nữ đó đến cho cậu!”

Anh Trịnh này tên đầy đủ là Trịnh Đại Lâm.

Trước đây, ông ta là một thành viên của hội Giao Long.

Sau đó vì phạm lỗi, ông ta đã bị trục xuất khỏi hội Giao Long.

Bây giờ ông ta dắt theo hơn hai mươi tên đàn em, kiếm sống trong một khu phố nhỏ.

Trịnh Đại Lâm sau khi cúp điện thoại, đứng dậy vỗ bàn, nói với anh em xung quanh.

“Các anh em! Đại ca vừa nhận được một đơn hàng lớn”.

“Bây giờ mọi người chuẩn bị tinh thần, đi cùng tôi đến hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen một chuyến”.

“Chúng ta đi bắt một người phụ nữ”.

Ngay sau khi Trịnh Đại Lâm vừa nói xong, một thanh niên tầm mười bảy mười tám tuổi vội vàng bước ra.

Cậu thanh niên này trông rất nhanh nhẹn hoạt bát.

Cậu ta là em trai của Trịnh Đại Lâm, Trịnh Tiểu Thụ.

Trịnh Tiểu Thụ chính là cậu bé vừa nãy đi xe điện tông vào xe địa hình của Hứa Hạo Nhiên.

Những người anh em của Trịnh Đại Lâm bây giờ đều đang làm việc ở bên ngoài.

Suy cho cùng, sau khi mất đi chỗ dựa là hội Giao Long, nếu muốn tồn tại trong khu vực này, phải tỏ ra giống người lương thiện, thật thà, chăm chỉ làm việc.

Trịnh Tiểu Thụ chưa tốt nghiệp cấp ba đã đến thủ đô bươn trải cùng anh trai mình.

Mặc dù cậu ta còn nhỏ tuổi nhưng rất lanh lợi, hoạt bát.

Vừa rồi khi Trịnh Đại Lâm đang nói chuyện điện thoại với Ngô Đức Khải, Trịnh Tiểu Thụ vẫn luôn đứng ở bên cạnh nghe.

Nhất là khi nghe thấy việc bắt một người phụ nữ được thưởng năm trăm nghìn, Trịnh Tiểu Thụ đã cảm thấy có gì đó không đúng.

Trịnh Tiểu Thụ nhanh chóng nói Trương Đại Lâm: “Anh à, em thấy có gì đó không ổn!”

Trịnh Đại Lâm nhìn em trai ruột của mình, hỏi: “Chỗ nào không ổn?”

Sau khi Trịnh Đại Lâm bị đuổi khỏi hội Giao Long, rất nhiều chuyện đều là Trịnh Tiểu Thụ ra mặt quyết định thay Trịnh Đại Lâm.

Cũng chính vì có Trịnh Tiểu Thụ luôn ở bên cạnh.

Trịnh Đại Lâm mới không tiếp tục mắc sai lầm.

Ít nhất đến hiện tại anh ta vẫn có thể duy trì cơm ăn, áo mặc.

Cũng chính vì như vậy, Trịnh Đại Lâm luôn lắng nghe những lời em trai nói.

Trịnh Tiểu Thụ nói: “Anh à, hai ngày nay, anh lái xe đến nơi khác, nên có lẽ không biết việc hội Giao Long đã bị diệt sạch rồi”.

“Vớ vẩn, chuyện này làm sao không biết được chứ, không phải hội Giao Long bị bang Hắc Long nuốt chửng sao?”

Nói xong, Trịnh Đại Lâm nhổ một bãi nước bọt.

“Đáng đời!”

“Mấy năm trước anh đã nói rồi, hội Giao Long đang nuôi ong tay áo”.

“Nhưng mấy ông già đáng chết đó có thèm nghe lời anh đâu!”

Trịnh Tiểu Thụ ngăn Trịnh Đại Lâm lại, không cho anh ta tiếp tục khoe khoang.

Cậu ta vội vàng nói: “Anh à, sao anh vẫn không hiểu thế nhỉ?”

“Hội Giao Long đã bị bang Hắc Long nuốt chửng hoàn toàn rồi, tất cả các địa bàn của bọn chúng đều đã bị bang Hắc Long chiếm mất”.

“Nhưng vì sao chỉ có duy nhất hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen này lọt được ra ngoài, hơn nữa lại còn bị người khác mua lại?”

“Nơi mà chúng ta đến bây giờ không còn là hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen nữa rồi”.

“Bây giờ đó là một nhà hàng”.

Trịnh Tiểu Thụ lấy điện thoại của Trịnh Đại Lâm.

Chỉ vào tấm ảnh Hứa Mộc Tình trên điện thoại, cậu ta nói: “Anh à, khi Ngô Đức Khải bảo anh đi bắt người phụ nữ này, có nói cô ta tên là gì, có thân phận như thế nào không?”

Trịnh Đại Lâm lắc đầu.

“Đúng vậy! Thằng Ngô Đức Khải này cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì”.

“Dưới trướng anh ta có hàng chục, hàng trăm tên đàn em, muốn gọi đến lúc nào mà chẳng được, vì sao lại gọi điện cho anh?”

“Năm trăm nghìn này của anh ta thưởng cho đám đàn em của mình không phải tốt hơn sao?”

Thấy Trịnh Tiểu Thụ nói như vậy, Trịnh Đại Lâm không khỏi cau mày lại.

Sau đó xoa cằm.

“Ừ, em nói có lý, vậy thì đơn hàng này, chúng ta không nhận nữa”.

Nói xong, Trương Đại Lâm lại bước đến bàn và tiếp tục ngồi xuống chơi mạt chược.

Lúc này, Trịnh Tiểu Thụ vươn tay nắm lấy cánh tay Trịnh Đại Lâm.

“Anh, chúng ta vẫn đi”.

“Hả?”

Trương Đại Lâm sững sờ, anh ta hoàn toàn không hiểu em trai mình đang nói gì.

Trịnh Tiểu Thụ nhìn Trịnh Đại Lâm nói.

“Anh, em có một dự cảm”.

“Bối cảnh của người phụ nữ trong hình này nhất định rất sâu”.

“Tên khốn Ngô Đức Khải này nhất định là thích cô ta lắm rồi”.

“Anh ta có lẽ cũng bị tổn thất kha khá vì bọn họ rồi, vậy nên mới bảo chúng ta làm việc này”.

Trịnh Đại Lâm khạc nhổ một bãi, lập tức chửi rủa.

Trịnh Đại Lâm là một người thô tục, lúc ông ta mắng người, sẽ lôi hết cả họ hàng tổ tiên hang hốc nhà người đó lên.

“Mẹ cái thằng chó Ngô Đức Khải này, mày dám đẩy ông mày vào chỗ chết”.

“Con bà nhà mày, mày đợi đấy! Đừng để ông mày bắt được!”

“Đến lúc đó, ông mày sẽ lột da róc xương mày ra!”

Trịnh Tiểu Thụ nhìn Trịnh Đại Lâm nói: “Anh, cơ hội tới rồi!”

Trịnh Đại Lâm ngơ ngác nhìn em trai hỏi: “Cơ hội nào cơ?”

“Anh à, hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen này bây giờ đang được sửa sang thành một nhà hàng rồi”.

“Chỗ này bang Hắc Long cũng không dám lấy lại”.

“Anh nghĩ xem người chống lưng cho người phụ nữ này lợi hại cỡ nào chứ?”

“Nếu như chúng ta nói chuyện Ngô Đức Khải bảo chúng ta đến bắt người phụ nữ đó cho bọn họ biết, bọn họ sẽ làm gì?”

Trịnh Đại Lâm chớp mắt, máu vẫn chưa kịp lên não, liền gãi đầu gãi tai.

“Đương nhiên là đánh chúng ta rồi”.

“Trời ạ, chúng ta đâu có đi bắt người, anh ta đánh chúng ta làm gì?”

“Chúng ta đi đến đó báo tin cho bọn họ, bọn họ nhất định sẽ không đánh người đâu”.

“Hơn nữa em cảm thấy, em có thể nhân cơ hội này, kết giao quan hệ với bọn họ”.

“Bằng cách này, từ nay về sau chúng ta có thể dễ kiếm cơm ở đây hơn rồi”.

“Ít nhất thì cũng không bị bang Hắc Long bắt nạt!”

Trịnh Đại Lâm sửng sốt một hồi, sau đó gật đầu: “Em nói hình như cũng hơi có lý!”

“Vậy làm như thế đi, giờ chúng ta đến đó”.

Trong lúc nói chuyện, hai anh em Trương Đại Lâm và Trương Tiểu Thụ vội vàng đi tới Bách Vị Nguyên.

Bách Vị Nguyên bây giờ đã được tu sửa, từ trong ra ngoài đã được trang trí lại một cách cẩn thận.

Nhìn rất khác so với hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen trước đây.

Trước đây Trịnh Đại Lâm thường xuyên lui tới nơi này.

Dù sao ông ta cũng từng là đường chủ của hội Giao Long.

Hơn nữa, anh ta là đường chủ đánh đấm giỏi nhất của hội Giao Long, không hề yếu hơn bốn đại cao thủ của bọn họ một chút nào.

Tuy nhiên đầu óc của Trương Đại Lâm rất đơn giản, dễ kích động, làm việc bốc đồng, không suy nghĩ.

Khi hai anh em đến cửa nhà hàng Bách Vị Nguyên, hai mắt của Trịnh Tiểu Thụ đột nhiên sáng rực lên!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi