HÓA RA ANH LÀ CHÀNG TRAI NĂM ẤY

Viên Điền Hồng lạnh lùng nói: "Chờ nhà họ Lý bị tôi tự tay tiêu diệt, cuối cùng sẽ đến nhà họ Vũ".

"Gia tộc Viên Thị của tôi sẽ trở thành thế gia duy nhất ở thủ đô".

"Đến lúc đó, hừ hừ..."

Viên Điền Hồng như thấy được viễn cảnh tươi đẹp đó, ngay cả tiếng cười cũng trở nên cực kì sung sướng.

...

Sau khi nói chuyện điện thoại với Viên Điền Hồng, Viên Lịch Hành gọi trợ thủ đắc lực nhất của mình đến.

Tổng giám đốc của tập đoàn Viên Thị - Tống Giang Thu.

Mặc dù Viên Lịch Hành từng nghe đến tên tập đoàn Lăng Tiêu, nhưng anh ta không thèm để ý đến một tập đoàn mới nổi như thế.

Viên Lịch Hành về nước mấy năm rồi.

Trong mấy năm này anh ta đã mở thông rất nhiều con đường.

Bây giờ Viên Lịch Hành đang hướng tới thị trường ở nước ngoài.

Anh ta đã là một con chim ưng trưởng thành.

Anh ta phải duỗi cánh bay về phía trời xanh.

Anh ta muốn dùng móng vuốt sắc nhọn và chiếc mỏ đã được mài sắc của mình.

Đi tấn công những công ty hàng đầu thế giới ở bờ bên kia đại dương.

Trong mắt anh ta, tập đoàn Lăng Tiêu cũng chỉ là con châu chấu sau thu mà thôi.

Nếu là bình thường, cùng lắm là anh ta sẽ cử một giám đốc nhỏ của một công ty nào đó dưới trướng mình đi giải quyết chuyện này thôi.

Nhưng nếu Viên Điền Hồng đã đích thân gọi điện dặn dò, thì anh ta cũng phải để ý chút.

Thế nên anh ta gọi Tống Giang Thu tới.

Tống Giang Thu là bạn học của Viên Lịch Hành.

Hắn ta là con nối dõi của một gia tộc lớn ở phương Bắc.

Bọn họ cùng nhận được hai bằng tiến sĩ ở đại học nổi tiếng ở nước ngoài.

Hai người cùng được gọi là đôi chim ưng của Viên Thị.

"Cốc cốc cốc".

Lúc này bên ngoài bỗng có tiếng gõ cửa.

"Vào đi".

Cửa văn phòng của tổng giám đốc được đẩy ra.

Một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai bước vào.

Tống Giang Thu là một người đàn ông rất đẹp trai.

Cả người hắn ta không chỉ mặc hàng hiệu.

Mà còn được chải chuốt tỉ mỉ.

Ngay cả móng tay cũng được mài sạch sẽ, nhẵn nhụi.

Không chút lởm chởm.

Đầu tóc chỉnh tề.

Bước chân cuốn gió.

Y như hình mẫu lớp người ưu tú của đô thị hiện đại.

"Tổng giám đốc Viên, anh có việc tìm tôi à?"

Viên Lịch Hành không muốn lãng phí thời gian vào chuyện này, anh ta đi thẳng vào vấn đề: "Anh có nghe đến tập đoàn Lăng Tiêu không?"

Tống Giang Thu suy nghĩ rồi lắc đầu.

"Không, ít nhất trong danh sách con mồi của chúng ta không có tập đoàn nào nhỏ như vậy".

Tống Giang Thu giống Viên Lịch Hành.

Mục tiêu của bọn họ là những công ty lớn ở nước ngoài.

Bọn họ coi thường những tập đoàn nhỏ trong nước này.

Viên Lịch Hành cười.

Đây là nụ cười của những người thuộc tầng lớp tinh anh của xã hội.

Ngạo mạn.

Còn có sự tự tin vô cùng.

"Vừa nãy tôi nhận được điện thoại của chủ tịch, ông ấy muốn tôi đi đối phó tập đoàn này".

"Anh bỏ ra chút thời gian, điều tra chi tiết về tập đoàn này sau đó diệt tận gốc cho tôi".

"Đoạt lấy tất cả tài sản của tập đoàn này".

Ánh mắt sáng rực của Viên Lịch Hành nhìn chằm chằm Tống Giang Thu.

Đôi mắt anh ta tràn đầy sự xâm lược.

Bọn họ là sói.

Ở trên lãnh địa của mình.

Bọn họ sẽ đoạt lấy, vồ lấy tất cả con mồi.

"Được, trong vòng ba ngày tôi sẽ giải quyết

xong chuyện này".

Hai tinh anh xã hội nhìn nhau cười.

Ra khỏi văn phòng Viên Lịch Hành.

Tống Giang Thu lập tức rút điện thoại ra dặn dò thư kí của mình mấy câu.

Không đến mười năm phút sau.

Thư kí đã đặt toàn bộ tài liệu liên quan đến tập đoàn Lăng Tiêu trước mặt Tống Giang Thu.

Tống Giang Thu mở trang đầu tiên của tài liệu ra liền nhìn thấy ảnh chụp của Hứa Mộc Tình.

Vừa nhìn thấy ảnh, hai mắt hắn ta đã sáng rực lên.

Tống Giang Thu đã đến tuổi lấy vợ, xây dựng sự nghiệp.

Sự nghiệp hắn ta đã xây xong, hơn nữa còn đang đứng trên thời kì đỉnh cao.

Không ngừng phát triển.

Nhưng chưa lấy vợ.

Đối với hôn nhân của mình, Tống Giang Thu rất nghiêm khắc.

Hắn ta thấy không có mấy phụ nữ xứng đôi với mình.

Mấy năm nay về nước hắn ta tham gia rất nhiều bữa tiệc.

Nhưng vẫn chưa gặp được người ưng ý.

Nhưng trong nháy mắt nhìn thấy ảnh chụp Hứa Mộc Tình, hắn ta thấy tim mình đập nhanh hơn.

Người phụ nữ này!

Rất xứng với hắn.

Sau khi xem kĩ tài liệu về tập đoàn Lăng Tiêu.

Là tinh anh xã hội, trong những cuộc cạnh tranh trên thương trường trước kia, Tống Giang Thu luôn trăm trận trăm thắng.

Hắn ta rất nhanh đã vạch ra một kế hoạch cực kì hay ho.

Kế hoạch của hắn ta là "gậy ông đập lưng ông, người đẹp tặng ngọc trai".

Đây là chiêu cũ bọn họ hay dùng khi thâu tóm tập đoàn khác.

Tuy chiêu này cũ rồi nhưng hiệu quả rất tốt.

Trăm trận trăm thắng.

Đầu tiên Tống Giang Thu sẽ đánh vào sơ hở của tập đoàn Lăng Tiêu.

Sau đó chặn đường lui của bọn họ, đẩy bọn họ vào "chum" mình đã chuẩn bị trước, đó cũng là một cái bẫy.

Sau đó dùng mọi cách đi chinh phục Hứa Mộc Tình.

Khiến Hứa Mộc Tình ngoan ngoãn bò lên giường hắn ta, trở thành ả đàn bà của hắn.

Làm nô lệ của hắn.

Nếu Hứa Mộc Tình làm tốt, đủ thông minh.

Có lẽ Tống Giang Thu sẽ "ban thưởng đặc biệt".

Để Hứa Mộc Tình trở thành vợ hắn.

Sau khi sắp sẵn kế hoạch.

Tống Giang Thu lập tức kí tên lên các tài liệu, chính thức ra tay đối phó với tập đoàn Lăng Tiêu.

Khu phía Nam ở thủ đô.

Công ty tài chính trách nhiệm hữu hạn Hồng Trình.

Đây là một công ty con của tập đoàn Viên Thị.

Lúc này, giám đốc công ty - Đào Trình Hán đang ngồi sau bàn làm việc tập trung tinh thần xem tài liệu.

Bỗng nhiên có một nhân viên bước nhanh tới.

"Giám đốc, đây là tài liệu chúng ta mới nhận được".

"Là bên công ty mẹ gửi tới, giám đốc xem đi".

"Đào Trình Hán khẽ gật đầu.

Lúc ông ta đang định cầm lấy tài liệu, đột nhiên nhíu mày.

Sắc mặt thay đổi.

"Ôi!"

Nhân viên thấy thế thì hỏi: "Giám đốc, ông có sao không?"

Sắc mặt ông ta không đổi, trầm giọng nói: "Không sao, cậu để trên bàn đi, lát tôi xem".

"Vâng!"

Anh ta lập tức xoay người đi, còn tiện tay đóng cửa lại.

Lúc này Đào Trình Hán từ từ cúi đầu.

Hóa ra dưới gầm bàn còn có một người.

Là một người phụ nữ trang điểm đậm, dáng người ngon nghẻ.

Cô ta nắm lấy của quý của Đào Trình Hán.

Dùng cả tay lẫn miệng.

Đào Trình Hán một tay nắm tóc cô ta, một tay lấy tài liệu trên bàn đến xem.

Cô ta không vui.

Cô ta dốc sức phục vụ mà ông chủ không cùng hùa theo.

"Giám đốc, anh có thể chuyên tâm chút không?"

"Miệng em mỏi lắm rồi mà anh chẳng hùa theo, răng em mỏi nhừ rồi đây này".

Mặt Đào Trình Hán vênh lên.

Cứng là vốn tự có của đàn ông.

Ông ta còn dùng sức chọc vào cô ả.

Nói: "Nói ít thôi, cô làm việc của cô, tôi làm việc của tôi".

"Nếu cô làm tốt thì tối nay tôi đi shopping với cô".

"Mua cho cô cái túi một trăm nghìn tệ mà cô luôn mồm nhắc tới".

Nghe thế, cô ta lập tức ra sức làm việc.

Đào Trình Hán vừa hít sâu một hơi, vừa mở tài liệu ra xem.

"Tập đoàn Lăng Tiêu?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi