HÓA RA ANH LÀ CHÀNG TRAI NĂM ẤY

Nhâm Thường Uy có một sắc vóc khác thường ở tuổi tám mươi.

Nhà họ Nhâm có thể đứng ở nơi rồng rắn lẫn lộn như thủ đô. Một phần lớn phụ thuộc vào thân phận của Nhâm Thường Uy.

Đúng như lão nói. Nhìn cả cái thủ đô rộng lớn, chả có mấy ai dám động vào người của lão!

Hứa Mộc Tình trông nghiêm trang nói với Nhâm Thường Uy không kiêu ngạo cũng không tự ti.

"Xin chào Nhâm lão gia! Tôi tên là Hứa Mộc Tình, giám đốc tập đoàn Lăng Tiêu".

"Bây giờ là giờ làm việc. Tôi đang định đưa người đến tập đoàn của ông để ký hợp đồng".

"Nếu ông đã ở đây rồi thì ký kết luôn đi".

Nhâm Thường Uy vốn đã đang tức giận sẵn.

Thái độ điềm tĩnh của Hứa Mộc Tình càng khiến lão tức giận hơn.

Lão nắm lấy cây gậy trong tay và ném mạnh.

"Hợp đồng cái con khỉ!?"

"Tập đoàn của tao ký kết với chúng mày bao giờ!?"

Nhâm Thường Uy vừa dứt lời, Hứa Mộc Tình quay lại và lấy một tài liệu từ tay Raven.

"Tài liệu này là của cháu trai ông, cũng là hợp đồng mà tổng giám đốc tập đoàn của ông đã ký với chúng tôi trước khi đua".

"Nếu anh ta thua, các ông sẽ giao cho chúng tôi mảnh đất gần làng Thanh Thủy ở phía Tây thành phố".

Hứa Mộc Tình vừa dứt lời.

Nhâm Thường Uy đã trừng mắt!

"Bùm!"

Chiếc nạng trong tay Nhâm Thường Uy đột nhiên đập xuống đất!

Lập tức, đá cẩm thạch cứng trực tiếp bị chọc thủng một lỗ!

"Láo!"

"Đồ đàn bà ngoại lai!"

"Giết cháu tao còn chưa đủ, còn dám giở trò với lão phu!"

Trong khi nói chuyện, chiếc nạng trên tay của Nhâm Thường Uy vung về phía Hứa Mộc Tình!

"Vù!"

Một cơn gió thoảng qua!

Hình bóng của Lý Phong đột nhiên xuất hiện trước mặt Hứa Mộc Tình.

Hai ngón tay.

Với tốc độ cực nhanh, chiếc nạng vừa đập xuống đã bị kẹp lại!

"Lão già, ông già rồi, đừng nóng giận như vậy, cẩn thận tức mà chết đấy".

Mặc dù giọng nói của Lý Phong có vẻ đều đều, nhưng lại lạnh lẽo.

Nhâm Thường Uy, người đã sống hơn tám mươi năm, đã trải qua những thăng trầm của thế gian.

Khoảnh khắc gặp Lý Phong, lão liền cảm thấy sự hoảng sợ mà trước đây chưa từng thấy.

Lão không thể không lùi lại hai bước.

Nhâm Thường Uy nhìn thẳng vào Lý Phong.

"Mày là Lý Phong".

“Là tôi”, Lý Phong thờ ơ đáp.

"Tốt, rất tốt!"

"Bây giờ giao con trai tao ra đây!"

"Nhân tiện, cũng gọi người chống lưng cho mày ra đây!"

"Tao muốn xem người chống lưng cho mày ghê gớm như nào!"

Lý Phong khẽ cười.

"Sau lưng tôi không có người chống lưng".

Nhâm Thường Uy trợn mắt.

"Đừng có vớ vẩn!"

"Nếu không có người chống lưng, con trai của tao sao có thể bị mày bắt lại được!"

"Người đâu, vác xác ra đây cho tao!"

Nhâm Thường Uy lại gầm lên!

Lúc này, cánh cửa phòng bên mở ra.

Nhâm Khang Ninh vội vàng ra khỏi phòng.

Lúc này, trên trán Nhâm Khang Ninh đầy mồ hôi, ông ta trông rất bối rối.

Nhâm Khang Ninh chạy đến trước mặt Nhâm Thường Uy.

"Bố, sao bố lại ở đây?"

Lúc này, Nhâm Khang Ninh, nào còn khí thế như lúc ở nhà nữa?

Ông ta giống hết con chuột lột đang co ro.

Nhâm Thường Uy lườm Nhâm Khang Ninh.

"Làm sao vậy? Không phải con đã bị giam giữ sao?"

"Người đã giam con ở đâu? Bảo hắn ra đây!"

Giọng Nhâm Thường Uy bình thường đã to, giờ còn to hơn.

Lão như cây tùng hiên ngang kiêu hãnh trên vách núi.

Gió thổi bất động.

Mưa xối không đổ.

Bám chặt vách núi không buông!

Mặc cho gió từ đông nam đến tây bắc thổi vào!

Tuy nhiên, người trong phòng không xuất hiện.

Nhâm Thường Uy tức giận!

"Được lắm!"

"Còn dám sĩ diện trước mặt tao à!?"

"Nhâm Thường Uy tao đang đứng đây, mày nhất định không ra à?"

"Tốt lắm! Nếu đã như vậy, thì tao sẽ tự mình đi vào xem, thằng trốn trong phòng này là chó nơi nào!?"

Vì vậy, Nhâm Thường Uy cất bước ưỡn ngực đi về phía căn phòng.

Cửa phòng lúc này đang mở một nửa, Nhâm Thường Uy đá mạnh vào cánh cửa.

"Bùm!"

Có một người đang ngồi trong phòng.

Người đó trạc tuổi Lý Phong.

Gã có thân hình cao lớn và đôi tay khỏe khoắn.

Ở gã, có khí chất mạnh mẽ và uy nghiêm!

Cao Kiếm!

Thiếu tướng năm sao!

Nhâm Thường Uy nhận ra người trước mặt trong nháy mắt.

Không chỉ bởi vì thân phận của gã, mà còn là khí lực mãnh liệt bộc phát ra từ người gã.

Người đàn ông trước mặt này đã sống sót ở chiến trường nước ngoài!

Ở gã có thứ sát khí mà người thường không có được!

Làm sao gã lại xuất hiện ở đây?

Chẳng lẽ gã là người giam giữ con trai mình!?

Nhâm Thường Uy hoảng sợ.

Nếu người đứng sau tập đoàn Lăng Tiêu là Cao Kiếm, thì đừng nói là nhà họ Nhâm của lão.

Ngay cả tứ đại gia tộc ở thủ đô cũng không thể đụng vào!

Cao Kiếm có danh hiệu là Đại ma Vương ở thủ đô.

Tính khí của gã cứng hơn xe tăng bọc thép.

Về phần những người chống lại gã, cho đến nay vẫn chưa có ai có kết cục tốt đẹp.

Cách đây một thời gian, Nhâm Thường Uy cũng nghe nói một gia tộc đã xúc phạm Cao Kiếm.

Cao Kiếm thản nhiên xóa bỏ gia tộc này khỏi giới thượng lưu của thủ đô.

Đại gia tộc ở xã hội thượng lưu nào có nhà nào có lý lịch trong sạch đâu?

Cao Kiếm chỉ bỏ tí công sức.

Một gia tộc, trên dưới mấy chục người.

Bảy mươi phần trăm trong số họ đã vào tù chỉ trong một đêm!

Nhâm Thường Uy vênh váo tự đắc, không coi ai ra gì, vội vã bước đến chỗ Cao Kiếm.

Đứng trước Cao Kiếm, eo của Nhâm Thường Uy sao có thể thẳng được?

Sự cuồng nộ của lão.

Sự cao ngạo của lão.

Chỉ là cái rắm!

Lão đang định nói, thì Cao Kiếm đột nhiên đứng dậy.

Lúc này, Cao Kiếm đã đứng thẳng người, như cột cờ, cắm xuống đất.

Gã quay lại và nhìn chằm chằm vào cánh cửa như thiêu đốt.

Trên gương mặt của gã, Nhâm Thường Uy thấy được sự sùng bái vô hạn.

Trong mắt gã, Nhâm Thường Uy thấy được sự tôn trọng mạnh mẽ!

Lúc này, Cao Kiếm nói.

"Đại ca!"

Giọng của Cao Kiếm không lớn.

Tuy nhiên, từ giọng điệu của gã, người ta có thể cảm nhận sâu sắc sự tôn trọng của Cao Kiếm dành cho người ngoài cửa.

Sự tôn trọng này bắt nguồn từ xương tủy và đã ăn sâu vào tâm hồn của người đó.

E rằng dù chết cũng không xóa được!

Một người được Đại Ma Vương gọi là đại ca.

Đó là ai?

Nhâm Thường Uy đột ngột quay lại.

Và lúc lão quay lại, thứ lão nhìn thấy là khuôn mặt bình thường của Lý Phong.

Hóa ra là hắn!

Làm sao thế được?

Người có thể khiến thiếu tướng năm sao gọi là đại ca, hóa ra lại là thằng con ở rể của một gia tộc ở cái nơi bé tí kia à.

Ai sẽ tin vào loại chuyện này chứ?

Nhâm Thường Uy thậm chí còn muốn tự tát cho mình một cái.

Lão cảm thấy như mình đang mơ.

Đây chắc là đang mơ!

Lúc này, Lý Phong với vẻ mặt bình thản bước vào, anh nhìn Cao Kiến.

"Cậu đến từ khi nào thế?"

Thực ra, Lý Phong cũng không biết Cao Kiếm đang ở đây.

Đối với Lý Phong, nhà họ Nhâm chả là cái thá gì.

Để đối phó với một gia tộc nhỏ như vậy, đâu cần Cao Kiếm ra tay.

Một cuộc điện thoại của Lý Phong là đã có thể giải quyết được rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi