HÓA RA ANH LÀ CHÀNG TRAI NĂM ẤY

Nhưng có một điều trong lòng cô ấy vô cùng chắc chắn đó là Lý Phong nhất định là người có thể làm nên việc lớn.

Thân thế của anh không đơn giản.

Là vợ của anh, Hứa Mộc Tình cũng muốn trở nên môn đăng hộ đối với Lý Phong.

Chứ không phải suốt ngày núp dưới cái bóng của anh.

Hứa Mộc Tình biết rằng rất khó để đuổi kịp Lý Phong.

Nhưng cô không sợ khó.

Ngay cả khi việc này cần thời gian cả đời để hoàn thành cô cũng cam tâm tình nguyện.

Bởi vì dù có như thế nào, Lý Phong sẽ luôn ở bên cạnh cô.

Dù con đường đầy rẫy ghập ghềnh chông gai, nhưng trong tim cô vẫn cảm thấy rất ngọt ngào.

Rất nhanh sau đó, Lý Phong dẫn mọi người đi qua cánh cổng đá.

Lúc này, một không gian rất lớn hiện ra trước mắt mọi người.

Chỗ này rộng phải bằng hai sân bóng rổ.

Hơn nữa phía bên trên cũng rất rộng rãi, cao khoảng tầm bốn năm tầng.

Một bức tượng cao lớn đứng sừng sững trước mặt bọn họ.

Bức tượng này giống với bức tượng bên ngoài, là tượng của Sấm vương Lý Tự Thành.

Lý Đông Đông đi theo đám người Lý Phong suốt dọc đường, bây giờ cô ấy nhìn chằm chằm vào bức tượng.

Một lúc sau, cô ấy nói: “Bức tượng này giống với bức tượng của vị thần được thờ trong nhà tổ của làng chúng tôi quá”.

Lý Phong sững sờ, sau đó nhìn Lý Đông Đông.

Lúc này, Hứa Hạo Nhiên mới cười hi hi nói: “Đương nhiên rồi!”

“Bởi vì cô họ Lý mà, những người trong làng của cô có thể là con cháu của Lý Tự Thành đấy”.

Hứa Hạo Nhiên đột nhiên hiếu kỳ hỏi Lý Phong: “Anh rể, anh cũng họ Lý, lẽ nào anh cũng là con cháu của Lý Tự Thành sao?”

Lý Phong khẽ cười.

“Mối quan hệ huyết thống sẽ không còn tồn tại sau ba thế hệ”.

“Tổ tiên là ai? Vốn dĩ không hề quan trọng”.

“Cái anh muốn biết là tại sao anh trai anh lại bảo anh đến chỗ này?”

Trong lúc nói chuyện, Lý Phong bước từng bước về phía bức tượng.

Không gian ở đây rất rộng lớn, nhưng không nhìn thấy cái được gọi là bảo tàng của Sấm vương.

Không có đồ trang sức vàng bạc, không có bức tranh thư pháp cổ, thậm chí đến một cái đ ĩa đồng cũng không nhìn thấy.

Lúc này, Lý Phong đứng trước bức tượng cao lớn, vươn tay đặt lên trên chân bức tượng, vỗ nhẹ.

Sau đó, Lý Phong mỉm cười.

Anh nói với Edek ở bên cạnh.

“Giáo sư, ông có thể xác định chất liệu của bức tượng này bằng máy dò kim loại”.

Edek nhanh chóng yêu cầu các học sinh mang dụng cụ đến.

Sau khi kiểm tra cụ thể, mọi người không khỏi há hốc mồm kinh ngạc.

Thì ra bức tượng khổng lồ cao tám, chín mét này thật sự được làm bằng vàng ròng.

Hứa Hạo Nhiên vỗ trán, thở dài nói: “Anh rể, đừng nói là làm bằng bàng, dù cho là kim cương nguyên chất chúng ta cũng không thể vận chuyển ra ngoài được”.

Ngay khi Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời, giọng nói của Tần Vạn Hào đột nhiên truyền ra từ phía cổng đá.

“Các cậu không vận chuyển ra ngoài được vậy thì để tôi vận chuyển giúp cho”.

Sau đó thấy đám người Tần Vạn Hào và Mallory bước vào.

Hai bên trừng mắt nhìn nhau, khiến cho bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng.

Tần Vạn Hào nhìn Lý Phong bằng ánh mắt như muốn thiêu đốt, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn.

“Lý Phong, không ngờ mày là con trai của lão cáo già Lý Tấn”.

“Đúng là đi mòn gót giày chả tìm thấy, lúc tìm được lại chẳng tốn công”.

“Hôm nay, mày và người của mày đều phải chết ở đây!”

Đồng thời, Mallory cũng nhìn Edek, trên mặt lộ ra một nụ cười xấu xa.

Mallory hiểu rất rõ Edek, gã đã theo chân Edek bao nhiêu năm nay rồi.

Cho dù là các vùng núi ở Châu Âu, rừng rậm ở Nam Mỹ, hay những ngôi đền cổ ở Xiêm La.

Số lần bọn họ đối đầu trực diện nhiều vô kể, Edek giống như một con chuột, dù cho Mallory giăng lưới khắp nơi thì Edek cũng có thể tìm được kẽ hở để chui ra.

Và lần nào Edek cũng đưa người tới để phá hỏng các thương vụ của Mallory.

Và việc này khiến ông chủ đứng sau lưng Mallory bị tổn thất nặng nề.

Hai kẻ thù này đối mặt trực diện với nhau trong một không gian chật hẹp, không cần nói gì cũng biết tiếp theo sẽ nổ ra một trận chiến sinh tử.

Đối với Tần Vạn Hào và Mallory, đám người Lý Phong bây giờ là miếng thịt đang đặt trên thớt, bọn chúng muốn cắt như thế nào cũng được.

Nhưng lúc này, Lý Phong đột nhiên vỗ tay.

“Nói thật, kỹ thuật bám đuôi của các ông quá tệ luôn ấy”.

“Còn nữa, lần sau nếu bám đuôi, có thể nhanh hơn một chút được không”.

“Tôi đang chờ giải quyết xong xuôi mọi chuyện trước mắt để còn về nhà ăn cơm mẹ vợ nấu đây này”.

Tần Vạn Hào phá lên cười: “Mày còn nằm mơ được về nhà ăn cơm à, ha ha ha ha!”

“Mày yên tâm, tao nhất định sẽ cho mày một bữa no nê luôn”.

“Chỉ là, bữa cơm này mày xuống âm phủ mà ăn nhé”.

Nói xong, Tần Vạn Hào hất tay.

Tần Trọng dắt theo một đám đàn em, nhanh chóng xông lên.

Nhưng đúng lúc này, mặt đất dưới chân đột nhiên rung chuyển kịch liệt.

Ngay sau đó, mặt đất phía trên đột nhiên sụp xuống.

Những phiến đá đó thoạt nhìn rất kiên cố, nhưng bây giờ lại đồng loạt nứt ra.

“Đừng di chuyển!”

Lý Phong hét lên một tiếng, đám người Tần Trọng đều ngoan ngoãn đứng yên ở đó, làm đúng theo lời Lý Phong nói.

Sau đó, mặt đất xung quanh Tần Trọng đã hoàn toàn sụp xuống!

Mallory dắt theo đám đàn em của mình vội vàng lùi lại.

Khi bọn chúng lui tới mép cổng đá, mặt đất dưới chân mới ngừng sụp xuống.

Và thứ xuất hiện trước mặt bọn họ là một cái hố sâu không đáy.

Mallory cười khẩy nhìn Lý Phong: “Mày đúng là xảo quyệt”.

“Từ đầu đã biết ở đây có một cơ quan như vậy”.

“Nhưng thế thì sao?”

Nói xong, Mallory lập tức quay đầu nhìn Tần Vạn Hào nói.

“Ông Tần, mau bảo người của ông lên trước, người của tôi sẽ bao vây xử lý bọn chúng sau”.

“Chúng ta tấn công từ hai phía, đối phó với đám người này”.

“Sau đó sẽ phân chia số bảo vật ở đây”.

Tần Vạn Hào cười lạnh, khẽ giật đầu, đồng thời cũng ra hiệu cho đám người Tần Trọng.

Tuy nhiên, đám người Tần Trọng ngày thường ngoan ngoãn nghe lời như chó.

Lúc này, người nào người nấy cũng đứng yên như một khúc gỗ.

Tần Vạn Hào ngây ra một lúc, lập tức hét lên: “Chuyện gì thế?”

“Tần Trọng, mấy người còn ngây ra đó làm gì? Xông lên gi3t chết Lý Phong cho tôi”.

Nhưng lúc này, Tần Trọng không chỉ không đối phó với Lý Phong như lời Tần Vạn Hào nói.

Ngược lại hắn còn lấy từ trong túi ra viên thuốc mà trước đây Tần Vạn Hào đưa cho hắn.

Trong mắt Tần Trọng bừng bừng phẫn nộ và căm hận.

“Tần Vạn Hào, gia tộc các ông là gia tộc vô liêm sỉ nhất trong số các thế gia mà tôi từng gặp”.

“Cậu nói gì cơ?”

Tần Vạn Hào lập tức nhảy dựng lên.

“Thằng chó ăn cháo đá bát này!”

“Gia tộc tao vất vả khổ sở nuôi nấng mày thành người, đây là cách mày báo ơn đấy à?”

Tần Vạn Hào chưa nói xong, một tên đàn em ở bên cạnh đã lập tức khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt.

“Mẹ kiếp!”

“Các ông là đồ mặt người dạ thú”.

“Hầu hết bọn tôi đều có gia đình”.

“Khi chúng tôi còn nhỏ, chính là do các ông đã cướp chúng tôi từ tay bố mẹ về!”

“Sau đó ép chúng tôi phải uống loại thuốc độc này”.

“Nếu như không có thứ này, gia tộc Tần Thị của các ông chả là cái thá gì!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi