HÓA RA ANH LÀ CHÀNG TRAI NĂM ẤY

Năm đó, chị dâu Lý Na của anh đã bị mất tích, nhưng vẫn chưa chết, mà bị người nhà họ Lý ở Trường An bí mật bắt đi.

Những năm qua, Lý Na và con trai của cô ấy bị giam cầm trong một khu vực rất nhỏ.

Bọn họ không có bất kỳ tự do nào, cuộc sống bị thao túng như những con rối.

Sắc mặt Lý Phong hơi trầm xuống, hỏi gã thấp béo: “Cháu trai của tôi tên là gì?”

“Hình như tên là Lý Phi”.

Gã thấp béo quay đầu nhìn em trai của mình: “Cậu nhóc đó tên Lý Phi phải không?”

Tên cao gầy nghĩ một hồi rồi nói: “Hình như tên là Lý Phi, em nhớ bạn học gọi cậu bé ấy là Lý Phi”.

“Nhưng cái tên Lý Phi này rất phổ biến, lúc đó bên cạnh cậu bé ấy còn có mấy nhóc nữa, không biết có đúng là Lý Phi thật không hay là tên của nhóc nào khác?”

“Vâng, anh nói đúng, có thể không phải tên là Lý Phi, có lẽ chúng ta nghe nhầm rồi”.

Lý Phong cạn lời nhìn hai anh em đang buôn chuyện trước mặt.

Sau đó anh xua tay nói: “Hai người đi đi”.

“Các anh cứ coi như là hôm nay không đến đây, không nói chuyện chị dâu và cháu trai của tôi vẫn còn sống cho tôi biết”.

Nói xong, Lý Phong xoay người chuẩn bị đi vào khách sạn.

Nhưng anh vừa mới đi được hai bước, gã thấp béo ở đằng sau liền nói: “Như vậy không được”.

“Chúng tôi đã đến đây rồi, nhất định phải báo cáo với bên trên”.

Tên cao gầy cũng gật đầu lia lịa: “Đúng vậy! Từ nhỏ mẹ đã dặn chúng tôi, làm người phải thành thật trung thực, nếu nói dối sẽ bị sét đánh chết”.

Lý Phong hơi nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai anh em nhà này.

“Lẽ nào hai người không sợ tôi gi3t chết hai người sao?”

Gã thấp béo ngẩng cao đầu, nói: “Anh giết thì giết đi, dù sao nhiệm vụ cũng thất bại rồi, hai chúng tôi quay về cũng sẽ bị trừng phạt”.

“Dù sao cũng chết, chết sớm hơn tí thì có sao”.

Tên cao gầy cũng vỗ ngực: “Anh tôi nói rất đúng!”

“Bây giờ chết rồi, mười tám năm sau chúng tôi sẽ là anh hùng hảo hán”.

Lý Phong nhìn hai anh em nhà này, đột nhiên cảm thấy hai người này thật sự rất thú vị.

Anh nghĩ một hồi rồi hỏi.

“Nếu đã như vậy, hai người có muốn thoát khỏi hội trưởng lão không?”

Gã thấp béo ngây người ra: “Thoát khỏi hội trưởng lão?”

Tên cao gầy nói: “Chỗ rách nát như vậy không phải tổ chức của chúng tôi”.

Lý Phong đảo mắt, lại hỏi: “Vậy tổ chức của các anh tên là gì?”

“Cái này không thể nói được”.

“Đúng đúng đúng, cái này tuyệt đối không thể nói, nếu như nói ra hai người chúng tôi chết chắc”.

Lý Phong ôm trán, cười không được mà khóc cũng không xong.

Vì chuyện của chị dâu và cháu trai mà trong lòng anh có chút buồn phiền, nhưng bây giờ lại bị hai anh em nhà này chọc cười.

Lý Phong nói: “Vừa nãy không phải anh nói, kiểu gì cũng chết sao?”

“Dù sao cũng sắp chết, vì sao trước khi chết không nói cho tôi biết chứ”.

“Ừ, anh ta nói cũng đúng nhỉ”, tên cao gầy quay đầu nhìn gã thấp béo.

Gã thấp béo gật đầu: “Ừ, anh nói cũng có lý, nếu đã như vậy, vậy thì tôi sẽ nói cho anh biết, hai người chúng tôi đến từ Kiếm Các!”

Kiếm Các?

Khóe mắt Lý Phong khẽ co giật khi nghe thấy cái tên đặc biệt này.

Ban đầu khi trở về nước, ngoài việc đi tìm Hứa Mộc Tình, anh vẫn còn một nhiệm vụ khác.

Nhiệm vụ này chính là tìm Kiếm Các và diệt tận gốc toàn bộ tổ chức này.

Bao nhiêu lâu nay, Lý Phong vẫn luôn phái người đi tìm tung tích của tổ chức này.

Tuy nhiên bọn chúng trốn quá kỹ.

Dù cho tìm như thế nào cũng không lần ra được manh mối nào.

Kết quả không ngờ rằng, nhờ hai người này, tổ chức bí ẩn này đã được lộ diện.

Thật sự phù hợp với câu nói này, đi mòn chân không tìm thấy đâu, lúc không tốn công thì tự nhiên thấy.

Lý Phong nói với hai người này: “Nếu như hai anh em các anh không có nơi nào để đi, vậy thì đi theo tôi đi”.

Hai anh em Hắc Bạch nhìn nhau.

“Anh à! Hình như chúng ta đánh không lại anh ta”.

“Phí lời, anh đương nhiên biết không đánh lại anh ta, nếu không thì làm sao mất mặt đứng ở đây nói toàn bộ tin tức cho anh ta biết chứ”.

“Anh à! Lý Phong này trông có vẻ rất nhiều tiền, hay là chúng ta đi theo anh ta đi”.

“Phì!”

Câu này của tên cao gầy khiến Hứa Hạo Nhiên bật cười thích thú.

“Hai người nói chuyện sao lại hài hước thế nhỉ?”

Gã thấp béo phẫn nộ nhìn chằm chằm Hứa Hạo Nhiên: “Hài hước chỗ nào? Anh em chúng tôi đang nói chuyện rất nghiêm túc đấy nhé”.

Gã thấp béo bước lên trước hai bước nói với Lý Phong.

“Nếu như hai anh em chúng tôi đi theo anh, anh sẽ cho chúng tôi lợi ích gì?”

Lý Phong nhìn hai anh em nhà này, anh nghĩ một lúc rồi nói.

“Ngoài việc tìm người yêu cho các anh, các anh muốn gì đều được”.

Tên cao gầy vội vàng nói: “Vậy tôi có thể ăn lưỡi heo không?”

Gã thấp béo đạp em trai của mình một nhát: “Sao yêu cầu gì mà lãng xẹt thế?”

“Lý Phong này nhìn có tiền như vậy, chỉ ăn mỗi lưỡi heo thôi thì sao đủ?”

“Nếu ăn thì phải ăn lưỡi heo, đuôi heo, còn có tai heo nữa!”

Khi gã thấp béo nói tới những thứ này, nước miếng của tên cao gầy như sắp chảy xuống đến nơi.

Lý Phong khẽ thở dài, vỗ vai Hứa Hạo Nhiên nói.

“Hai báu vật sống này để cho em đấy, từ bây giờ em sẽ là đại ca của bọn họ”.

“Được ạ!”

……

Rạng sáng, Lý Phong lái xe đến một con hẻm quen thuộc.

Chỗ này vẫn giống như trong ký ức của anh, mười năm rồi nhưng không có quá nhiều thay đổi.

Lý Phong dừng xe xong, vừa bước xuống xe liền nghe thấy tiếng mời chào ở chỗ ngã tư.

“Sữa đậu nành tươi, bánh bao đây!”

Lý Phong mỉm cười, đi tới một gian hàng, nói với một ông lão tóc bạc.

“Ông chủ, cho cháu hai thanh quẩy, một cốc sữa đậu nành, ba chiếc bánh nhân đậu và hai chiếc bánh bao hấp”.

Nói xong, Lý Phong còn bổ sung thêm một câu: “À, đúng rồi, cho một chút nước tương vào sữa đậu nành, rắc thêm một ít hành lá thái nhỏ nữa nhé”.

Lý Phong nói những điều này rất trôi chảy, như thể anh đã nói vô số lần.

Ông chủ cẩn thận nhìn Lý Phong, càng nhìn càng thấy quen.

Nhưng đột nhiên không thể nhớ ra là đã từng gặp ở đâu.

Ngay sau đó, ông ấy làm theo lời Lý Phong nói, chuẩn bị xong xuôi bữa sáng.

Lý Phong ngồi bên cạnh ăn rất ngon miệng.

Không lâu sau, Lý Lâm cầm theo một chiếc cốc giữ nhiệt đi tới, mỉm cười nói với ông chủ.

“Ông Lương à, vẫn như cũ nhé, hai thanh quẩy, một cốc sữa đậu nành, ba bánh nhân đậu và hai bánh bao hấp”.

Ông chủ quầy hàng mỉm cười nói: “Có phải sữa đậu nành thêm tương, rắc thêm chút hành hoa không?”

“Ha ha, vẫn là ông Lương hiểu rõ khẩu vị của lão gia nhà chúng tôi”.

Khi ông chủ quầy hàng chuẩn bị đồ cho Lý Lâm, ông ấy liếc mắt nhìn Lý Phong đang ngồi ở một bên, nói với Lý Lâm.

“Ông Lý à! Chàng trai ở bên cạnh gọi đồ giống y hệt lão gia nhà ông đấy”.

Lý Lâm ngây người ra, quay đầu nhìn về phía đó.

Khoảnh khắc nhìn thấy bóng lưng của Lý Phong, Lý Lâm hoàn toàn sững sờ.

Ông ta không nói thêm lời nào, lập tức đi tới, kính cẩn nói.

“Cậu hai, cậu quay về rồi!”

Lúc này, Lý Phong đã quét sạch đống đồ ăn trên bàn.

Anh chậm rãi đứng dậy, quay đầu nhìn Lý Lâm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi