HÓA RA ANH LÀ CHÀNG TRAI NĂM ẤY

Anh ta nói với Hứa Hạo Nhiên.

"Cậu Hứa, chắc cậu không biết rồi, vệ sĩ của nhà họ Lý người nào cũng rất mạnh".

"Bọn họ là các thành viên được gia tộc cẩn thận chọn lọc từ nhỏ, sau đó huấn luyện mà thành".

"Mà Lý Thủ Hạo - đội trưởng của bọn họ cũng là Chiến Vương".

"Ông ta là một người cực kì độc ác".

Hứa Hạo Nhiên rất tự tin, vẻ mặt ung dung.

"Anh cứ đứng bên mà xem trò hay đi".

"Chỉ cần có anh rể tôi ở đây, cho dù là ai đến cũng chả làm nên trò trống gì đâu".

Lý Phong cũng không đứng dậy, anh vẫn ngồi bên người Hứa Mộc Tình.

Lúc này tai anh hơi giật giật.

Chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân của bọn chúng, anh cũng đoán ra được có bao nhiêu người tới, thực lực bọn chúng ra sao?

Lý Phong nói với Hứa Hạo Nhiên: "Em ra cửa truyền lời giúp anh".

"Thực lực của những người này cũng khá đấy".

"Bọn chúng hơi đông, hai anh em nhà họ Ngô mà đánh thì sẽ tốn sức".

"Anh dạy cho bọn họ một vài chiêu".

Vừa nghe thấy Lý Phong sẽ dạy cho bọn họ mấy chiêu, hai mắt Hứa Hạo Nhiên sáng rực lên.

Cậu ta vội vàng chạy ra cửa nói với Hắc Bạch Nhị Sát đang đứng ngoài như thần giữ cửa.

"Lão Hắc, lão Bạch, vận may của hai người đến rồi nhé".

"Anh rể tôi nói dạy cho hai người mấy chiêu này".

"Giờ rửa tai mà nghe cho kĩ đây".

Thực ra những gì Lý Phong nói ở trong phòng cả hai người bọn họ đều nghe được.

Cả hai người kích động giống hệt Hứa Hạo Nhiên.

Thực lực của Lý Phong đúng là sâu không lường được, càng tiếp xúc với anh bọn họ càng thấy anh cực kì mạnh.

Hai người họ có thể đi theo Lý Phong đúng là vận may ngàn năm có một.

Lúc này ở phía trước, Lý Thủ Hạo dẫn theo mười tên vệ sĩ năng lực không phải dạng vừa sải bước đến.

Anh trai Ngô Nhất Sơn quay đầu nói với em trai Ngô Nhị Sơn.

"Nghe cẩn thận, nhất định phải làm theo những gì đại ca dặn".

Ngô Nhị Sơn vừa gật đầu, giọng Lý Phong từ trong phòng truyền ra.

"Người đàn ông dẫn đầu lúc bước đi chân phải bước mạnh hơn chân trái".

"Lúc ông ta tấn công dùng chân phải là chính".

"Chắc ông ta đã luyện những chiêu nền tảng như Tật Phong Thoái".

Lý Phong vừa nói những ra câu này, Doanh Tử Hanh đã trợn to mắt, vẻ mặt kinh ngạc.

Bởi vì cao thủ dưới trướng của anh ta đã đánh nhau vài lần với Lý Thủ Hạo.

Nên mới biết được môn võ căn bản mà ông ta dùng.

Nhưng Lý Phong chỉ dựa vào tiếng bước chân đã đoán được rồi.

Lý Phong nói tiếp.

"Mười vệ sĩ đi sau tuy thực lực bình thường".

"Nhưng bước chân bọn chúng vững vàng, mũi chân sau bước liền với gót chân trước".

"Chắc chắn đã luyện một loại trận pháp".

"Lát nữa không được cho bọn chúng cơ hội tụ lại cùng một chỗ".

"Đối phó với bốn người đi ngay sau người dẫn đầu trước".

"Bước chân bốn người này hơi nhẹ".

"Bọn chúng chắc chắn luyện về nắm đấm, hai người chủ động tấn công vào phía dưới người bọn chúng".

"Đánh nhanh thắng nhanh".

Hai anh em đồng thanh đáp.

"Vâng!"

Lý Thủ Hạo đi trước dẫn đầu từ xa đã nhìn thấy Ngô Nhất Sơn và Ngô Nhị Sơn.

Nhìn có vẻ thực lực của hai người này không kém.

Nhưng Lý Thủ Hạo và những người sau lưng ông ta cũng chả phải dạng vừa.

Mà ông ta cũng cực kì tự tin có thể dễ dàng giải quyết hai người kia.

Lý Thủ Hạo dừng lại, giơ một ngón tay lên ngoắc ngoắc với cả hai người.

Trên mặt ông ta nở nụ cười khinh khỉnh.

Đây là mánh khóe ông ta hay dùng.

Đây giống như một cách khích tướng để chọc giận đối thủ.

Sau đó khi đối thủ vừa lao lên, ông ta và mười tên vệ sĩ sau lưng sẽ đồng thời xông lên.

Nhanh gọn lẹ xử đẹp bọn chúng.

Quả nhiên hai anh em họ Ngô mắc bẫy.

Hai người bọn họ cùng hét lên một tiếng, cuốn theo một cơn gió lao về phía Lý Thủ Hạo.

Thấy hai người ngày càng đến gần.

Lúc còn cách khoảng bốn, năm bước chân, Lý Thủ Hạo bỗng hô lên: "Lên!"

Mười vệ sĩ sau lưng ông ta lập tức vọt lên từ hai bên.

Hai anh em họ làm theo lời Lý Phong dặn, lập tức giải quyết bốn người đứng trước.

"Rầm!"

"Rầm!"

"Rầm!"

"Rầm!"

Bốn tiếng vang lớn.

Ngực của bọn chúng bị đánh trúng.

Xương sườn bọn chúng lập tức vỡ nát, bọn chúng ộc ra một ngụm máu bị văng ra xa.

Hai người bọn họ vừa đánh đã ra những đòn hiểm nhất.

Lý Thủ Hạo hơi sững sờ, ông ta không ngờ cách hai người bọn họ ra đòn lại khác với người bình thường.

Trong trường hợp bình thường, lúc cả hai bên còn lạ lẫm.

Chắc chắn sẽ không dùng ngay chiêu hiểm nhất.

Mà phải thăm dò xem thực lực của đối phương ra sao.

Nếu không vừa ra tay đã chơi đòn hiểm, rất có khả năng để lộ ra thực lực của bản thân.

Sau đó rất dễ bị đối thủ phản đòn.

Lúc này trong phòng lại truyền đến giọng của Lý Phong.

"Lão Hắc bước lên trước ba bước, ra tay đi".

"Lão Bạch tấn công vào chân phải ông ta".

Giọng Lý Phong vừa truyền vào tai bọn họ, cả hai người lập tức cùng nhau lao lên đối phó với Lý Thủ Hạo.

Hai người ra tay phối hợp cực kì ăn ý.

Lý Thủ Hạo bị đánh trúng, lập tức ộc ra một ngụm máu, lui về sau mấy bước.

Lý Phong nói: "Lão Bạch, dùng cú đấm sấm chớp đấm vào "Ấn Đường" ông ta".

"Lão Hắc, đá vào huyệt "Khí Hải" của ông ta".

Lý Phong vừa dứt lời, hai anh em lập tức làm theo.

Lý Thủ Hạo còn chưa kịp phán ứng đã thấy hai cơn gió một trắng một đen vụt đến.

Hai huyệt vị quan trọng trên người ông ta lập tức bị đánh trúng.

Ông ta hét thảm một tiếng, văng ra thật xa như một cái túi cát rách.

Sau đó người mềm nhũn nằm trên đất.

Ông ta ộc ra một ngụm máu, run rẩy chỉ vào hai anh em nhưng không nói lên lời, cuối cùng nằm vật ra đất.

Sáu tên vệ sĩ còn lại chết đứng.

Thực lực của Lý Thủ Hạo đương nhiên bọn họ hiểu rất rõ.

Cho dù bình thường mười người dùng trận pháp đánh với Lý Thủ Hạo cũng không thể bắt được ông ta trong vòng hai mươi chiêu.

Nhưng nhìn thực lực của hai người đàn ông một đen một trắng trước mặt này cũng không mạnh lắm.

Thế mà lại có thể đánh Lý Thủ Hạo thành tàn phế.

Càng làm cho bọn họ kinh hãi là vì người đàn ông trong phòng chỉ thuận miệng nói hai câu mà lại đạt được hiệu quả khủng khiếp như thế.

Vậy cũng biết thực lực của anh mạnh đến nhường nào.

Lý Phong cũng không để sáu người còn lại có thời gian suy nghĩ.

Anh thuận miệng nói mấy câu, hai anh em lại lao lên.

Sấm vang chớp rạch!

"Rầm!"

"Rầm!"

"Rầm!"

Trong chốc lát, mười người đã nằm la liệt trên hành lang.

Thật sự là quá nhanh!

Nhanh đến mức người ta không kịp nhìn.

Doanh Tử Hanh vội vàng ra cửa xem thử.

Mắt anh ta trợn to, vẻ mặt không tin nổi.

"Trời đất!"

"Vi diệu quá!"

Doanh Tử Hanh quay đầu nhìn Lý Phong, ánh mắt anh ta sáng rực.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi