HÓA RA ANH LÀ CHÀNG TRAI NĂM ẤY


Rõ ràng đó là một người phụ nữ.

Thế nhưng trong mắt ba người Hứa Mộc Tình, trông cô ta rất đáng sợ.

Giọng Sandy khàn khàn nói với Hứa Mộc Tình.

“Thân phận của tôi rất phức tạp, nếu có nói ra thì các cô cũng không hiểu được”.

“Nếu các cô giống tôi, đều bị nhốt ở đây để làm vật thí nghiệm”.

“Vậy chúng ta là bạn”.

“Không có tôi, các cô không có cách nào rời khỏi đây đâu”.

Hứa Mộc Tình nghĩ một lúc, gật đầu nói: “Được rồi, chúng tôi sẽ giúp cô!”
Đợi ba người bước đến cạnh Sandy, nhìn sợi dậy xích dày bịch, Cố Ngôn Hi liền thở dài một cái.

“Chúng tôi phải làm gì mới có thể giúp cô cởi cái này ra”.

Nhưng mà, Sandy lại nói một câu khiến ba người Hứa Mộc Tình đều kinh ngạc.

“Các cô chỉ cần để lựu đạn nổ sau lưng tôi là được rồi”.

Lời nói của Sandy khiến cho Hứa Mộc Tình giật mình.

Vụ nổ khi nãy đã để lại chấn động sâu sắc cho người họ.

Tiện tay một cái có thể khiến cho một bức tường nổ tan tành.

Cái này nếu đặt sau lưng một người, vậy điều gì sẽ xảy đây?
Đến nghĩ thôi Hứa Mộc Tình cũng không dám nghĩ đến.

Cô lắc đầu liên tục nói: “Không được không được, như vậy quá nguy hiểm”.

Sandy nhìn Hứa Mộc Tình.

Ánh mắt cô ta nhìn Hứa Mộc Tình có chút nghi ngờ.


Cô ta hỏi Hứa Mộc Tình: “Rốt cuộc ba người vào đây bằng cách nào?”
Rõ ràng ba người Hứa Mộc Tình chẳng ăn nhập gì với những thứ ở đây.

“Tạm thời không nhắc đến chuyện chúng tôi vào đây bằng cách nào”.

“Bây giờ, điều chúng tôi muốn biết là rốt cuộc phải làm gì để có thể cứu cô?”
Sandy cười nói: “Thì cứ làm như những gì tôi vừa nói là được”.

“Các cô yên tâm, trên thế giới này rất ít thứ có thể giết được tôi”.

“Các cô yên tâm làm theo lời tôi nói đi, nhanh lên, đám người kia sắp đến rồi!”
Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi bốn mắt nhìn nhau.

Bọn họ hơi do dự.

Cứu người là một chuyện, giết người lại là một chuyện khác.

Bọn họ không muốn vì sai sót nào đó mà từ cứu người lại biến thành giết người.

Trong khi Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi đnag rất do dự, Trần Quả ở bên cạnh không nói câu gì lập tức cầm lấy lựu đan đi về phía Sandy.

Ngay sau đó, Trần Quả nói với Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi.

“Hai người ra ngoài trước đi, trốn sau bức tường kia”.

Đợi Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi rời đi.

Trần Quả liền rút ngòi nổ của lựu đạn.

Cô ấy làm theo lời Sandy nói, để lưu đạn ra đằng sau dây xích đang trói Sandy.

Chỉ trong ba giây, Trần Quả biến lên thành một cái bóng ngay trước mắt Sandy.

Trong chớp mắt cô ấy đã phóng như bay ra bên ngoài.

Vốn dĩ Sandy đánh giá Trần Quả không khác gì người bình thường, lúc này mặt cô ta liền lộ ra chút kinh ngạc.

“Bùm!”
Tiếng nổ dữ dội vang lên, dội thẳng vào tai ba người Hứa Mộc Tình.

Khi ba người họ đi ra khỏi chỗ nấp.

Nhìn thấy một cô gái có nước da bánh mật bước ra từ khói bụi mù mịt.

Vì khi nãy ở trong phòng không có lấy một bóng đèn, tối đen như mực.

Ba người Hứa Mộc Tình không nhìn rõ dung mạo của Sandy.

Nhưng bây giờ Sandy đang đứng dưới ánh sáng, Hứa Mộc Tình nhận thấy làn da của Sandy khác hẳn với quan điểm thẩm mĩ của người Hoa Hạ.

Nhưng xét riêng về đường nét trên khuôn mặt thì Sandy cũng là mỹ nhân có khuôn mặt rất thanh tú.

Hơn nữa vóc sáng cô rất đẹp, lại càng khiến cho ba người Hứa Mộc Tình càng kinh ngạc, vừa thoát khỏi từ một vụ nổ mà cô ta lại không bị thương gì cả.

Hơn nữa chính sợi dậy xích to móc thẳng vào cột sống Sandy.

Bây giờ Hứa Mộc Tình bước lại nhìn thì phát hiện quần áo phía sau lưng Sandy đã bị nổ rách hoàn toàn, lộ ra mảng lưng màu da bánh mật.

Nhưng kì lạ rằng lưng của Sandy lại không hề bị thương.

Điều này thật là thần kì!
Thế nhưng, ba người Hứa Mộc Tình không có cơ hội phân tích tỉ mỉ.

Bên trên đột nhiên truyền đến tiếng bước chân của rất nhiều người.


Đồng thời còn có tiếng súng khiến người nghe nổi da gà.

Trần Quả bình tĩnh nói với Hứa Mộc Tình: “Chị, bọn họ đến rồi”.

Trần Quả không biết dùng súng.

Cô ấy rút từ trong túi ra một con dao nhỏ mà Lý Phong đưa cho cô trước đó.

Khi Sandy nhìn thấy con dao này, mắt cô ta đột ngột sáng lên.

Cô ta nói với Trần Quả: “Mấy cô đứng ra sau lưng tôi, tôi sẽ xử lý mấy tên này”.

Lúc này tay Sandy đã nắm lấy sợi dây xích to kia, kéo nó chầm chậm bước về phía trước.

Lúc này, cầu thang trước mặt đã có một đám binh lính được trang bị vũ khí hạng nặng lao xuống.

Chỉ nhìn thấy sợi dây xích trong tay Sanday khẽ rung lên.

Dưới sự điều khiển của Sandy dây xích vô cùng nặng nề kia uốn lượn như một con rồng.

Trông nó cứ như là đang sống vậy.

Nhìn giống như một con rắn độc phi về đám người trước mặt.

Dậy xích to như vậy, cho dù có rơi từ trên xuống cũng đủ đè bép dí một người.

Chưa kể đến bây giờ nó lại được điều khiển bởi một lực vô cùng mạnh mẽ như vậy.

Trong chớp mắt, người ở cầu thang đổ như ngả rạ.

Những tên nước ngoài tay cầm vũ khí hiện đại này đều bị Sandy đánh đến mức khóc lóc kêu cha gọi mẹ.

Thậm chí có những tên còn chưa kịp cất tiếng gào thảm thiết đã biến thành một bãi thịt nát.

Trong chớp mắt, dưới sự chỉ đạo của Sandy, ba người Hứa Mộc Tình cuối cùng đã được nhìn thấy ánh mặt trời.

Tất nhiên căn cứ mà họ đang ở có diện tích rất lớn.

Ngoài những công trình nổi trên mặt đất, dưới lòng đất cũng có rất nhiều công trình khác.

Cho dùmột cao thủ mạnh như Sandy cũng không dám ở chỗ này quá lâu.

Cô ta lập tức dẫn ba người Hứa Mộc Tình nhanh chóng đột phá vòng vậy.

Sandy đánh những tên người nước ngoài này khiến chúng trở tay không kịp.

Cô ta dẫn ba người nhanh chóng phi vào rừng cây.


“Phù”.

“Phù”.

Sau khi chạy một đoạn đường dài như vậy, Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi thở hổn hển.

So với Cố Ngôn Hi thì Hứa Mộc Tình có vẻ khỏe hơn.

Dù sao bình thường cô cũng hay luyện tập.

Mà một ngôi sao lớn như Cố Ngôn Hi thì thể lực kém hơn rất nhiều.

Cô ấy nắm lấy tay Hứa Mộc Tình, dựa vào người cô.

“Không xong rồi, không xong rồi, tớ mệt quá rồi, không chạy được nữa rồi”.

“Chúng ta tìm một nơi nào đó nghỉ một chút đi”.

Hứa Mộc Tình đang định nói.

Bỗng nhiên, có một thứ gì đó màu đen trông rất nhỏ phóng ra từ rừng cây cách đó không xa.

Không đợi Sandy phản ứng lại, Trần Quả đã nhanh hơn Sandy một bước, dùng con dao nhỏ trong tay mình phi ngược lại vào thứ kia.

Hứa Mộc Tình cúi đầu nhìn, phát hiện thứ đó giống như một cây kim.

“Kim gây mê?”
Sandy cau mày.

Đột nhiên cô ta phát hiện có rất nhiều binh lính với vũ khí hiện đại lao ra từ đám cỏ xung quanh.

Trong tay đám người này không phải là súng đạn bình thường mà là súng gây mê.

Trong chớp mắt, trên đầu họ có hai chiếc trực thăng bay tới.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi