HÓA RA ANH LÀ CHÀNG TRAI NĂM ẤY

Thỉnh thoảng hai tay cô lại múa may.

Trong bóng tối thăm thẳm, cô muốn đụng chạm, muốn nắm lấy, muốn ôm.

Cô khao khát cái ôm đầy ấm áp của Lý Phong!

Giữa lúc ngẩn ngơ, Hứa Mộc Tình phát hiện ra nửa người mình đã chìm trong nước biển.

Những con sóng từ khơi đánh vào, thỉnh thoảng lại đẩy người cô đi.

Hứa Mộc Tình vội vàng quay lưng, muốn bước về phía bờ biển.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên có một bàn tay nắm cổ tay của Hứa Mộc Tình.

Rồi sau đó, Hứa Mộc Tình nhìn thấy Lý Phong dẫn mình đi ra phía biển sâu.

Nhưng Hứa Mộc Tình lại không giãy giụa.

Cô để mặc cho Lý Phong đưa mình đến nơi mực nước dâng lên đến cổ.

Người của cô hơi nổi lên trên mặt nước.

“Bây giờ còn sợ không?”

Lý Phong lại hỏi cô.

Nhưng Hứa Mộc Tình lắc đầu.

Bây giờ cô có thể bị sóng biển cuốn đi bất kỳ lúc nào.

Nhưng cô chẳng sợ hãi nữa, trong đầu cô chỉ còn sót lại môt ý nghĩ, cô muốn nhào vào lồ ng ngực của Lý Phong.

Bởi vì đây chính là bến bờ của cô.

Hứa Mộc Tình ôm Lý Phong thật chặt.

Cho dù sóng biển cuộn trào dữ dội bên người cô, lòng cô vẫn chỉ muốn thế.

Hứa Mộc Tình nói một câu với Lý Phong: “Chỉ cần có anh, em không sợ gì cả”.

Lý Phong giang rộng hai tay, cũng chậm rãi khép lại, ôm Hứa Mộc Tình vào trong lòng mình.

“Xin lỗi, sau này sẽ không còn xảy ra chuyện như vậy nữa đâu”.

Hứa Mộc Tình nằm trong lồ ng ngực của Lý Phong, cô khe khẽ lắc đầu.

“Trước kia anh từng nói, thường có người bắt nạt em là vì em không đủ mạnh”.

“Anh nói anh là bầu trời xanh của em, em luôn muốn được vỗ cánh bay lượn trong khoảng trời xanh của anh”.

“Có lẽ em sẽ gặp khó khăn, cũng sẽ rớt từ trên trời xuống”.

“Nhưng chẳng sao hết, bởi vì có anh ở đây thì em không sợ đâu”.

“Nếu như sau này còn xảy ra chuyện như thế, em cũng sẽ không sợ hãi”.

“Em sẽ đợi anh đến, em sẽ không khóc nữa”.

Sau khi nói dứt lời, Hứa Mộc Tình giang rộng hai tay, ôm chặt cổ của Lý Phong.

Lúc Lý Phong còn chưa kịp phản ứng, một đôi môi đỏ ươn ướt, mềm mại thoang thoảng hương thơm nữ tính dán chặt vào môi anh.

Nụ hôn này rất sâu, sâu như biển cả không bến không bờ.

Sâu đến mức cơ thể của Lý Phong không ngừng dao động theo cơn sóng.

Sâu đến mức Lý Phong cảm thấy không ngừng chìm lún.

Sâu đến mức anh cảm thấy mình sắp nghẹt thở.

Vào lúc này, đột nhiên Lý Phong cảm thấy lồ ng ngực của mình trống rỗng.

Cùng lúc đó, hộp sô cô la trong lồ ng ngực của anh cũng bị Hứa Mộc Tình lấy đi.

Ánh trăng lặng lẽ xuất hiện giữa những tầng mây.

Ánh trăng giống hệt như tấm màn trắng muốt, rơi xuống đầu Lý Phong và Hứa Mộc Tình.

Bàn tay mảnh mai và mềm mại của Hứa Mộc Tình nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt vừa cương nghị lại vừa anh tuấn của Lý Phong.

“Anh thay đổi nhiều quá, em còn không nhận ra anh nổi”.

Lý Phong không ngờ Hứa Mộc Tình đã biết thân phận của mình từ lâu, chuyện này làm anh cảm thấy bất ngờ.

Hơn nữa, bây giờ anh vẫn còn nhớ nhung nụ hôn ban nãy của Hứa Mộc Tình.

“Em biết từ bao giờ thế?”

Khóe môi của Hứa Mộc Tình cong cong, để lộ ra lúm đồng tiền xinh xắn.

“Em không nói cho anh biết đâu, để cho anh đoán đấy”.

“Ai bảo ngày đầu tiên anh đến, anh không nói với em”.

“Nếu như hôm ấy anh nói cho em biết thì làm gì có chuyện đêm nào em cũng không ngủ ngon, thường bị anh làm giật mình tỉnh giấc chứ”.

“Đồ đáng ghét! Đồ hay nói dối!”

Lý Phong cúi đầu cười, anh muốn cảm nhận lại hương vị khiến anh nhớ mong đó một lần nữa.

Kết quả, Hứa Mộc Tình đột nhiên vươn tay đẩy Lý Phong ra.

Rồi sau đó, giọng nói trong trẻo của Hứa Mộc Tình hòa với tiếng sóng dâng trào xung quanh.

“Em nói cho anh biết, kể từ bây giờ anh không thể giấu giếm em nữa, không thể lừa em nữa”.

“Không có sự cho phép của em, anh không thể hôn em, anh vẫn phải ngủ dưới đất, còn có…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi