HÓA RA BẢN VƯƠNG MỚI LÀ THẾ THÂN

Hai người đánh cờ vốn là để giết thời gian từ sau giờ ngọ đến khi trời tối, nào biết giết tới giết lui lại nổi lên lửa, sắc trời đã đen, gió tuyết cũng ngừng, ngàn vạn ánh đèn dầu chiếu sáng bầu trời đêm đông giá rét, hai người lại ôm chiếc áo lông chồn nằm trên giường lười động đậy.

"Thời gian không còn sớm nữa..." Tùy Tùy lười nhác ngáp một cái. Nói là thế, kỳ thật nàng đến cả ngón tay cũng không muốn nhúc nhích, trong ngực nam nhân ấm áp, được hắn ôm tựa như ngâm mình trong bể nước nóng, làm mềm cả xương cốt của nàng.

Hoàn Huyên nói: "Nên dậy ngắm đèn rồi."

Hắn vừa nói, vừa ôm nàng chặt hơn, không có nửa điểm muốn dậy.

Tùy Tùy nói; "Cũng chưa muộn lắm, nằm thêm một khắc nữa."

"Nàng ngủ trước," Hoàn Huyên cúi đầu hôn lên mí mắt nàng, "Một khắc nữa ta sẽ gọi nàng."

Tùy Tùy nói: "Chàng còn mệt hơn ta, cũng ngủ một lát đi. Dù sao Hà thị cũng cả một đêm mà, ngủ đến nửa đêm đi cũng không muộn."

Hoàn Huyên hơi do dự một chút rồi ngoan ngoãn nghe theo: "Được."

Lúc hai người tỉnh lại nến đã cháy hết, có thể mơ hồ nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng sanh tiêu cổ nhạc.

Tùy Tùy chọt lên ngực Hoàn Huyên, Hoàn Huyên nói: "Tỉnh rồi?"

Tùy Tùy gật đầu.

Hoàn Huyên nói: "Muốn uống nước không?"

Tùy Tùy lại gật đầu.

"Ta đi hâm lại canh táo đỏ một chút." Hoàn Huyên định đứng dậy, lại có một cánh tay tựa như dây mây mềm mại vòng lấy eo hắn.

"Ta uống lạnh cũng được, muốn ôm chàng hơn." Giọng Tùy Tùy có chút khàn, lại mang chút giọng mũi, nghe thấy trái tim cũng phát ngứa.

Hai người thân mật một hồi, cuối cùng Hoàn Huyên vẫn đứng lên đốt bếp lò nhỏ, hầm canh táo đỏ.

Tùy Tùy ngồi trên giường, từng ngụm từng ngụm uống canh táo, đưa cho Hoàn Huyên nửa ly còn lại: "Đủ rồi."

Hoàn Huyên tự nhiên nhận lấy, uống hết nửa ly thừa của nàng.

"Canh giờ nào rồi?" Tùy Tùy hỏi.

Hoàn Huyên nói: "Đã qua giờ Sửu."

"Muộn như vậy," Tùy Tùy nói, "Chờ chúng ta chạy tới Bạch Hà chỉ sợ trời cũng sáng rồi..."

Hoàn Huyên nói: "Nàng muốn ngắm đèn sao?"

Tùy Tùy tất nhiên lười động: "Thật ra hàng năm đều không khác gì mấy, nhưng đây là Thượng Nguyên đầu tiên chàng ở Ngụy Bác, chưa thấy qua Hà thị, vẫn nên đi thôi..."

Hoàn Huyên nói: "Nàng biết ta không thích nơi nhiều người, nếu nàng xem chán thì chúng ta không xem nữa."

Tùy Tùy hơi đỏ mặt: "Vậy ngày mai đưa chàng đi xem, dù sao Hà thị sẽ mở đến cuối tháng."

Hoàn Huyên nói: "Ta thắp hết đèn trong viện tự, cũng giống nhau mà."

Tùy Tùy cũng khoác áo đứng dậy: "Ta thắp cùng chàng."

Hai người lập tức đứng dậy, lục tìm tất cả đèn rồi thắp lên, hai người ra hành lang thêm dầu vào đèn lồng, lại treo đèn lưu ly trên cành cây trong đình, chỉ một chốc, khắp nơi trong đình viện to lớn đều thắp đèn dầu, chiếu xuống băng tuyết dưới hiên và trên cỏ cây như thủy tinh lấp lánh.

Hai người khoác áo lông chồn dựa trên lan can thưởng thức ánh đèn trong đình, hồng mai nở rộ dưới ánh đèn như ngọn lửa bốc cháy sáng rực.

"Thích không?" Hoàn Huyên nói.

Tùy Tùy gật đầu.

Hoàn Huyên đứng sau lưng nàng, dùng áo lông chồn ôm chặt lấy nàng, nhẹ nhàng hôn từ vành tai nàng đến trái tai: "Đi thả đèn không?"

Tùy Tùy nói: "Sông đóng băng rồi, hồ ở hậu viện cũng kết băng, chỉ có thể đợi sang năm rồi thả."

Hoàn Huyên nói: "Sang năm là năm sau, đã hẹn Thượng Nguyên năm nay muốn thả cùng nàng mà."

Tùy Tùy nói: "Chẳng lẽ thật sự thả trong phòng tắm sao?"

Hoàn Huyên nghiêm túc nói: "Dù thả trong phòng tắm cũng phải thả, chuyện đã đáp ứng nàng thì phải làm được."

Tùy Tùy biết hắn cố chấp, ngửa đầu hôn lên chiếc cằm xinh đẹp của hắn: "Thôi được thôi được, thả cùng chàng là được."

Trở lại phòng, Tùy Tùy lấy ra hộp gỗ đàn từ trong tủ, hai người cởi áo khoác, chỉ mặc trung y đến dục đường.

Phòng tắm sương mù mờ mịt, hai người sóng vai ngồi trên bậc thềm đá trắng, hai chân ngâm trong dòng nước ấm ấm.

Tùy Tùy mở nắp hộp gỗ đàn trên đầu gối, cẩn thận lấy đèn hoa sen lưu ly xấu số kia ra, đặt vào lòng bàn tay Hoàn Huyên.

Hoàn Huyên nhẹ nhàng gạt một thanh đồng dưới đế đèn hoa sen, không biết chạm phải cái chốt nào, thấy cánh hoa vốn đang khép lại chậm rãi mở ra, bên trong lộ ra bấc đèn và sáp nến được tạo hình như tim sen.

Tùy Tùy không nhịn được "Ồ" một tiếng, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cánh hoa sen trong suốt lấp lánh: "Hóa ra còn đặt thêm chốt, thợ thủ công nào suy nghĩ khéo như vậy, là Nội Tạo sao? Mỗi năm Thượng Nguyên trong cung đều sẽ ban thưởng hoa đăng, nhưng chưa từng thấy tinh xảo như vậy."

Hoàn Huyên hơi hất cằm: "Toàn Trường An cũng chỉ có một chiếc này."

Hắn dừng một chút, như có vẻ đắc ý lại có chút thẹn thùng: "Kiểu dáng và cấu tạo chốt mở của đèn đều do ta vẽ." Những kỹ năng này với hắn mà nói suy cho cùng chỉ xem như việc mọn.

Tùy Tùy bị nét mặt này của hắn chọc cười, cắn lên má hắn một cái: "Lang quân nhà ta sao thông minh đến vậy chứ."

Vành tai Hoàn Huyên đỏ lên: "Chút tài mọn mà thôi, vật tặng nàng tất nhiên không thể là vật tầm thường."

Hắn hắng giọng nói: "Thả đèn."

Tùy Tùy châm lửa từ trên ngọn đèn dầu bên cạnh hồ, cẩn thận thắp đèn lưu ly, sau đó tắt toàn bộ đèn nến trong dục đường.

Trong dục đường tức khắc tối mịt, chỉ còn lại chiếc đèn lưu ly tỏa ra ra quầng sáng mỏng manh.

Hai người dọc theo bậc thềm đến giữa hồ, làn nước yên ả không tới eo. Hoàn Huyên đặt đèn vào lòng bàn tay Tùy Tùy, bàn tay bọc lấy tay nàng, ánh lửa bập bùng phản chiếu hai đôi mắt, ý cười trong mắt sóng nước như trong hồ nhẹ nhàng dập dờn.

Tùy Tùy nhẹ nhàng thả đèn lên mặt nước, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng đẩy đi, đèn hoa sen theo sóng nước trôi bồng bềnh ra ngoài.

"Thật xinh..."

Chữ "đẹp" còn không có xuất khẩu, lại thấy đèn hoa sen kia dần dần xiêu vẹo, chậm rãi chìm vào trong nước tựa như không chịu nổi gánh nặng này.

Hai người nhất thời chết lặng, chờ lúc hồi thần lại định vớt đèn lên đã không còn kịp rồi, chỉ nghe một tiếng "tách" vang lên, ngọn lửa tắt, đèn hoa sen hoàn toàn chìm vào nước.

Không ai hé răng, không khí dường như đông lại, cũng may không gian u tối không nhìn thấy xấu hổ trên mặt của nhau.

Sau một lúc lâu, Tùy Tùy ho nhẹ hai tiếng: "Nhất định là do sửa chữa."

Hoàn Huyên "Ừm" một tiếng.

Tùy Tùy nói: "Bức vẽ của chàng chắc chắn không sai."

Hoàn Huyên trầm mặc không lên tiếng.

Tùy Tùy nói tiếp: "Đèn đẹp như vậy nên giữ lại đặt trên bàn, thả như đèn sông cũng rất đáng tiếc, sang năm chúng ta cho người làm mấy chiếc đèn giấy rồi đến sông thả..."

Hoàn Huyên vẫn không nói lời nào.

Tùy Tùy lò mò trong bóng tối dựa vào hắn: "Đừng buồn..."

Lời còn chưa dứt, thân thể nàng bỗng nhiên bị người ta kéo, dưới chân trơn trượt, ngã vào nước.

Ngay sau đó một đôi tay thon dài mạnh mẽ nâng eo nàng lên.

"Hoàn Tử Hành!" Tùy Tùy đạp một chân lên ngực nam nhân, "Ta có lòng tốt an ủi chàng..."

Hoàn Huyên thuận tay bắt được mắt cá chân của nàng: "Không thả được đèn sông ta rất buồn, muốn tỷ tỷ an ủi một chút." Dứt lời nghiêng đầu.

Eo, lòng bàn chân đều là chỗ ngứa của Tùy Tùy, cả hai bị tấn công, nàng nhanh chóng thở gấp, vừa cười vừa mắng, dần dần mắng cũng mắng không ra tiếng, trong bóng tối chỉ nghe tiếng nước xôn xao.

......

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi