HÓA RA BẢN VƯƠNG MỚI LÀ THẾ THÂN

Từ lúc đăng luân sập đến mưu nghịch thất bại, trước sau không đến một canh giờ, nhưng lại là một canh giờ dài nhất trong cuộc đời Hoàn Dung.

Khi phát hiện người của Tiêu Linh và Hoàn Huyên vào cuộc, hắn liền có dự cảm thất bại, tại sao bọn họ đến nhanh như vậy? Thật giống như đã biết chuyện từ trước, chẳng lẽ có ai tiết lộ bí mật? Hoặc vốn dĩ là hai người họ liên thủ gài bẫy dẫn hắn mắc câu?

Khi còn nhỏ mẫu hậu dạy hắn chơi cờ, đánh giá hắn là "Tham công liều lĩnh, liệu sự không chu toàn, lòng dạ hẹp hòi", hắn không phục trong lòng, luôn muốn chứng minh bà đã sai, nhưng có lẽ bà đã đúng rồi.

Chuyện đến nước này nghĩ đến cũng vô dụng, hắn đã bại. Vốn là tử chiến quyết định vội vã, trên tay hắn chỉ có Ưng Dương vệ và thị vệ Đông Cung, cùng với hơn trăm tử sĩ liên tục chiêu mộ âm thầm mấy năm nay. Nhưng lợi thế của Hoàng đế cũng chưa chắc hơn hắn, trong mười hai vệ chỉ có Thiên Ngưu Vệ liều chết hộ giá, chỉ cần trong lúc cấm vệ còn lại khoanh tay đứng nhìn mà lấy đi tính mệnh Hoàng đế, hắn có thể hiệu lệnh được cấm quân.

Nếu đao Ngô Nhạc nhanh hơn một chút, nếu mũi tên dày hơn một chút, nếu vận khí của hắn tốt hơn một chút, hoặc vận khí của Hoàng đế kém hơn một chút, lúc này sẽ là một cục diện khác.

Hoàn Dung không khỏi hối hận, kỳ thật có rất nhiều cơ hội tới gần Hoàng đế, thậm chí hắn đã thầm chạm tới chủy thủ bên hông, nhưng hành thích vua giết phụ quá mức khó khăn, an bài để người khác hành thích vua là một chuyện, tự mình động thủ lại là một chuyện khác. Hắn không có dũng khí tự tay giết phụ, cũng như lúc trước hắn chỉ dám xúi giục Hoàn Quýnh độc chết trưởng huynh.

Trên thang lầu vang lên tiếng bước chân của cấm vệ, Hoàn Dung đi ra ngoài lâu, tựa vào lan can nhìn ra xa về hướng Nam, khu vực gần Cần Chánh Vụ hỗn loạn, đăng luân sập xuống còn đang bốc khói, gió đêm không ngừng đưa tới tiếng gào khóc.

Hắn hờ hững, những kẻ đó vốn là đám kiến mà thôi, nếu hắn có thể đăng cơ, bọn họ cũng chỉ là một con số trên tịch bộ*, hiện giờ thiên hạ đã không còn là của hắn, hắn càng không cần để ý đến sinh tử của bọn họ.

(Ji: *Sổ sách ghi chép)

Hắn rút chủy thủ từ bên hông đặt lên yết hầu mình, nhắm mắt lại, chủy thủ thật sắc bén, chỉ cần nhẹ nhàng cứa một đường, hắn sẽ không cần đối mặt với nỗi nhục kế tiếp.

Nhưng tay hắn lại run rẩy, lấy mạng mình vốn khó hơn nhiều so với giết kẻ khác.

Mũi nhọn cắt da, đau đớn truyền đến, cổ tay Hoàn Dung chợt mềm nhũn, cánh tay buông xuống, tiếng "keng" vang lên, chủy thủ rơi xuống đất, cả người hắn tựa như sắp ngất xỉu, trượt theo lan can ngồi bịch xuống đất.

Có cấm vệ tìm được hắn, Hoàn Dung ngẩng đầu nhìn, là hữu vệ tướng quân của Vũ Lâm vệ, hắn nhìn chủy thủ ở một bên, cười mỉa mai nói: "Thái tử điện hạ, mời."

Hai chữ "Thái tử" giống cây kim đâm thẳng vào tim hắn, hiện tại hắn còn là Thái tử, nhưng rất nhanh sẽ không phải nữa, Thái tử mưu nghịch thất bại chỉ có một kết cục, đó chính là chết.

Không, còn có Hoàng Hậu, Hoàn Diệp đã chết, mẫu hậu lại ghét Hoàn Huyên như vậy, bà nhất định sẽ không nỡ nhìn hắn chết.

Phụ hoàng nghe lời mẫu hậu như vậy, có lẽ sẽ để lại một mạng cho hắn. Nếu có thể sống sót, dù biếm thành thứ dân lưu đày tha hương cũng không sao, chỉ cần có thể sống tạm bợ, ai lại cam tâm tình nguyện đi tìm chết chứ?

Trong lòng Hoàn Dung bỗng nhiên xuất hiện hy vọng, hắn nắm lấy lan can đứng lên.

......

Thân thể Hoàng đế vốn suy yếu, bị kinh hách một trận, đã hơi đứng không vững, nên để thị vệ dìu lên xe ngựa, bãi giá hồi Bồng Lai cung, Thái tử cũng bị Vũ Lâm vệ áp giải về cung chờ xử lý.

Tùy Tùy nhìn hai tay Hoàn Dung bị trói ngược, bị thị vệ áp giải đi ra từ trong lâu, kim quan của hắn xiêu vẹo, mặt như tro tàn, mồ hôi lạnh chảy xuống dọc theo thái dương, hoàn toàn không có uy nghi của trữ quân.

Lúc đi ngang qua nàng, hắn chợt dừng bước, nói với Vũ Lâm vệ: "Chờ chút, để Cô nói vài câu với Tiêu tướng quân."

Mặt thị vệ lộ vẻ do dự: "Đây..."

Hoàn Dung cả giận nói: "Cô còn chưa bị phế, hiện tại còn là Thái tử!"

Tùy Tùy nói với thị vệ: "Không sao."

Bọn thị vệ vái chào nàng, lui đến chỗ cách đó không xa.

Hoàn Dung gắt gao nhìn nàng, ánh mắt như độc tiễn: "Tiêu Linh, Cô tự hỏi không thù không oán với ngươi, vì sao ngươi liên tục đối nghịch với Cô?"

Tùy Tùy cười nhạt: "Ngươi cho là những chuyện ngươi làm thật sự thần không biết quỷ không hay sao?"

Ánh mắt Hoàn Dung một đông cứng: "Ngươi..."

Tùy Tùy nói: "Không sai, lần này ta nhập kinh chính là để báo thù cho Cảnh Sơ."

Trong mắt Hoàn Dung hiện lên hoảng sợ, lưng chảy mồ hôi lạnh, giọng nói không kìm được run rẩy: "Chuyện này liên quan gì đến Cô."

Tùy Tùy nói: "Có liên quan đến điện hạ hay không ngươi hay ta nói đều không tính, Đại Lý Tự và Ngự Sử Đài sẽ tự thẩm tra xử lý."

Nàng dừng một chút, trong mắt như đang kết băng: "Nếu Hoàng Hậu biết người hại chết Cảnh Sơ là ai, ngươi nói bà ta sẽ cứu ngươi hay không?"

Sắc mặt Hoàn Dung chợt biến, ngũ quan bởi vì sợ hãi và hận ý mà trở nên méo mó: "Tiêu Linh, ngươi cho rằng chuyện xấu giữa ngươi và Hoàn Huyên có thể giấu được ai? Các ngươi sẽ không có kết cục tốt..."

Tùy Tùy nhàn nhạt nói: "Kết cục của bọn ta không phiền điện hạ bận tâm, có điều kết cục của điện hạ chỉ sợ sẽ không quá tốt đâu."

Nàng gật đầu với Vũ Lâm vệ cách đó không xa: "Mời chư vị hộ tống Thái tử điện hạ hồi cung đi."

Hoàn Dung bị thị vệ áp giải lên xe ngựa, không lâu sau, lại có hai thị vệ nâng một nữ tử ra khỏi lâu, là Thái Tử phi.

Tùy Tùy tiến lên trước, thấy hai mắt Nguyễn Nguyệt Vi nhắm chặt, hôn mê bất tỉnh, dưới vầng sáng của ngọn đuốc, gương mặt to bằng bàn tay của nàng trong suốt như ngọc, hai má hơi ửng đỏ tựa cánh hoa hải đường, hàng mi dài giống hai cây quạt nhỏ, khóe mắt mơ hồ còn mang một ít nước mắt, thật sự trông rất đáng thương.

Nàng hỏi: "Thái Tử phi sao vậy?"

Một thị vệ đáp: "Hình như bị chuốc thuốc mê."

Tùy Tùy gật đầu, có lẽ Thái tử không nói chuyện mưu nghịch với nàng, có lẽ làm nàng hôn mê trước là sợ nàng cản chân, nhưng cũng đã cứu nàng một mạng.

Thái tử mưu nghịch khó thoát tội chết, nhưng chỉ cần Thái Tử phi và Nguyễn gia không tham dự, chưa chắc phải chết cùng Thái Tử, có lẽ sẽ biếm làm thứ dân trục xuất khỏi cung, hoặc vào chùa miếu làm bạn cùng thanh đăng cổ phật.

Tuy rằng không có giao tình, dù sao cũng là biểu muội của nàng, Tùy Tùy cũng không hy vọng nàng sẽ chôn cùng Thái tử.

Chỉ là lúc trước Hoàn Huyên đối với nàng si tâm, hẳn đã giúp nàng tính toán tốt, sau khi xuất cung đổi thân phận, hai người không hẳn không thể tái tục tiền duyên.

Thái Tử mưu nghịch, đích tử của Hoàng đế chỉ còn mỗi Hoàn Huyên, tất nhiên hắn có trách nhiệm đảm đương trữ quân. Có lẽ Nguyễn Nguyệt Vi lại làm Thái Tử phi sẽ có chút khó khăn, nhưng theo tính cách của Hoàn Huyên, sau khi đăng cơ chưa chắc không có năng lực chống lại ý kiến mà lập nàng làm Hậu.

Mệnh phượng hoàng của Nguyễn Nguyệt Vi tuy là Nguyễn gia đi từ quan hệ với Nguyễn Thái Hậu, tốn một số tiền lớn mời lão quốc sư viết ra, kẻ biết nội tình đều hiểu đó là gì, nhưng tin tức Nguyễn gia tạo ra nhiều năm như vậy, người thật sự tin cũng không ít, đến lúc đó cũng coi như có căn cứ để lập Hậu.

Tùy Tùy hồi thần lại, nhéo mi tâm, phát giác mình đã nghĩ nhiều rồi, sau khi kết thúc chuyện Hoàn Dung nàng phải về Hà Sóc, dù là chuyện gì cũng đều không liên quan tới nàng, cũng không tới lượt nàng tới hao tâm.

Tùy Tùy nhìn thị vệ nâng Nguyễn Nguyệt Vi lên một chiếc xe ngựa khác, đem nhét nàng vào xe, lập tức xoay người rời đi.

Bá tánh gần Cần Chánh Vụ đã sơ tán, nhóm cấm vệ kéo bình phong lần nữa, kiểm kê thi thể, dập tắt lửa còn lại, thu dọn tàn cục.

Trận biến loạn này có mấy trăm người chết, trong đó đa phần là thị vệ, phần lớn cung nhân nội thị hầu hạ và ca kỹ giáo phường trong Cần Chánh Vụ cũng cũng không tránh được một kiếp.

Người của Tùy Tùy và Hoàn Huyên cũng có nhiều thương vong, Điền Nguyệt Dung và Quan Lục Lang vội vàng kiểm kê nhân số thương vong, cứu chữa người bị thương, sắp xếp kẻ trọng thương về dịch quán và Vương phủ.

Đúng lúc này, chợt có một thị vệ Vương phủ xuyên qua phong tỏa của cấm vệ, lướt qua bình phong, chạy về phía Quan Lục Lang, hoang mang rối loạn nói: "Quan thống lĩnh, không tốt rồi, điện hạ bị hung đồ chém bị thương rồi..."

Tùy Tùy ở gần đó, nhưng thị vệ kia hạ giọng nói, nàng không nghe rõ lắm, chỉ nghe thấy hai chữ "Điện hạ", trái tim thắt lại, vội vàng đi qua.

Nàng thấy rõ ràng mặt của thị vệ kia, là người quen, nàng nói: "Mã Trung Thuận, xảy ra chuyện gì?"

Lúc này Mã Trung Thuận mới nhận ra nàng, kinh ngạc: "Lộc..."

Ngay sau đó hắn đổi lại: "Hồi bẩm Tiêu tướng quân, điện hạ nhà bọn ta vốn dĩ muốn chạy tới Cần Chánh Vụ, đi nửa đường liền nghe có một hung đồ chém người ở giao lộ An Ấp Phường, nên vòng qua xem thử, không ngờ thấy Trình Trưng Trình công tử, điện hạ vì cứu Trình công tử mà đao rời khỏi tay, vô ý bị hung đồ chém bị thương..."

Sắc mặt Tùy Tùy trắng bệch, cũng không màng để ý tới tại sao Trình Trưng lại xuất hiện ở nơi đó, vội hỏi: "Bị thương ở đâu? Thương thế ra sao?"

Mã Trung Thuận nói mang theo chút nức nở: "Trên lưng Điện hạ trúng một đao, không biết có thương tổn đến chỗ hiểm hay không. Nhưng miệng vết thương rất sâu, không cầm được máu, kẻ hầu không dám di chuyển người, chỉ có thể đi mời đại phu gần đây... Điện hạ không yên tâm nơi này, bảo thuộc hạ đến xem tướng quân có bình yên vô sự hay không..."

Tùy Tùy xen vào lời hắn: "Dẫn ta đi."

......

Người dùng đao đều biết, không đến một khắc cuối cùng không thể để đao rời tay, lúc nhỏ Hoàn Huyên theo võ sư học đao pháp, đây là câu nói đầu tiên của bài học đầu tiên.

Là trong lúc nguy cấp, hắn vẫn không cần nghĩ ngợi phóng đao ra ngoài.

Đao không phải binh khí dùng để ném, nhưng lực đạo cú phóng này của hắn cũng không nhỏ, mũi đao đâm vào ngực hung đồ kia, hắn ta bị đau, phát ra một tiếng hét thảm, tay cầm đao buông lỏng, lảo đảo ngã về phía trước.

Trình Trưng biết phải tránh, nhưng hai chân hắn đã bị dọa mềm nhũn, căn bản không nghe sai sử, chỉ lảo đảo lui về sau mấy bước, rồi ngã ngồi xuống đất.

Ác đồ trúng một đao kia lại khá mạnh, trở tay lấy thanh đao găm sau lưng ném sang một bên, lại định nâng đao chém Trình Trưng.

Hoàn Huyên hết cách, kẹp bụng ngựa, phóng nhanh tới, sau đó đột nhiên ghìm dây cương, ngựa Ngọc Thông không thu thế kịp, hí vang nâng móng trước lên, hung đồ kia cuống cuồng né tránh, nhưng vẫn bị vó ngựa đá trúng bả vai ngã xuống đất.

Hoàn Huyên thả cương, phóng ngựa đạp xuống người hắn, hung đồ kia thét lên một tiếng khiến người sởn tóc gáy, rồi không còn nhúc nhích.

Hoàn Huyên túm chặt dây cương, nhìn nam nhân ngồi dưới đất, búi tóc hắn đã loạn, xiêm y nhàu nhĩ, bạch y dính bụi đất cùng máu tươi, gương mặt tiểu bạch kiểm tái mét, hiển nhiên đã bị dọa ngốc rồi.

Hắn khó chịu hỏi: "Chân bị thương rồi sao?"

Lúc này Trình Trưng mới hồi thần lại, lắc đầu: "Đa tạ ân cứu mạng của điện hạ, tại hạ..."

"Được rồi," Hoàn Huyên mất kiên nhẫn nói, "Mau đứng lên." Hắn không cần hắn ta kiếp sau kết cỏ ngậm vành tới báo ân, chỉ là không muốn để Tùy Tùy thương tâm thôi.

Tuy rằng hắn không muốn thừa nhận, nhưng mỗi lần nhìn thấy Trình Trưng, hắn đều không tự chủ được mà nhớ tới trưởng huynh, có lẽ chính vì thế hắn mới vô cùng ghét hắn ta.

Trình Trưng mím môi, chống tay muốn bò dậy, nhưng ban nãy như ngàn cân treo sợi tóc hai lần, hắn sớm đã sợ tới mức toàn thân mất lực, lúc này vẫn chưa hồi phục.

Miễn cưỡng đứng lên, bất chợt thoáng nhìn một cánh tay bị đứt cách đó không xa, hai đầu gối hắn mềm nhũn, lại lung lay sắp đổ, muốn ngã quỵ xuống đất.

Hoàn Huyên nhanh tay lẹ mắt nghiêng người trên ngựa, nắm lấy cánh tay hắn xách lên, Trình Trưng dựa vào ngựa, cuối cùng gắng gượng đứng vững.

Hoàn Huyên nói: "Có thể tự cưỡi ngựa về dịch quán không?"

Trình Trưng muốn gật đầu, nhưng thật sự không chắc, không dám khinh suất —— giáo huấn đêm nay của hắn đã đủ thảm rồi.

Hoàn Huyên bất lực, nói với một thị vệ nói: "Mã Trung Thuận, ngươi dẫn hắn về dịch quán, kêu thêm hai người hộ tống."

Trình Trưng rũ mắt nói: "Tại hạ khiến điện hạ thêm loạn rồi..."

Hoàn Huyên nói: "Sao ngươi lại ở đây?"

Hắn hiểu Tiêu Linh, tối nay gần Cần Chánh Vụ không yên ổn, nàng nhất định sẽ để tên ma ốm trói gà không chặt này ở lại dịch quán không tới xem náo nhiệt.

Trình Trưng cúi đầu càng thấp: "Tại hạ lo lắng Đại tướng quân có chuyện..."

Hắn nhớ tới quan hệ của Hoàn Huyên và Tiêu Linh, không nói tiếp nữa.

Hoàn Huyên nói: "Lần đầu tiên Tiêu Linh lãnh binh là lúc vừa mới cập kê, dùng 3000 binh mã giết hai vạn Hề nhân, tự tay chém đầu tướng địch, cùng thủ hạ chất chồng biên quan."

Sắc mặt tái nhợt của Trình Trưng gần như biến thành xanh mét.

Hoàn Huyên nói tiếp: "Nàng là Tiêu Linh, ngươi nên tin tưởng nàng."

Trình Trưng cho rằng hắn ta sẽ mắng hắn không biết lượng sức, không ngờ hắn ta không trách cứ, cũng không chế nhạo, mà tâm bình khí hòa giải thích với hắn. Thái độ của hắn ta như thế, so với trách cứ chế nhạo càng khiến hắn vô cùng xấu hổ.

Hắn thấp giọng nói: "Tại hạ không biết lượng sức, bách vô nhất dụng*, không giúp được Đại tướng quân..."

(Ji: *百无一用 - vô dụng, trăm việc chẳng cái nào có lợi)

Hắn biết mình không có võ nghệ, dù đi cũng không giúp được gì, nhưng để hắn chờ ở dịch quán, hắn thật sự không thể ngồi yên, nên nghĩ ít nhất ra ngoài tìm hiểu một chút tin tức.

Vì thế hắn liền cưỡi ngựa ra cửa, tình hình bên ngoài loạn hơn hắn dự đoán, hắn lội ngược dòng người, không đến một lát đã bị chen đến mức không có cách nào cưỡi ngựa, hắn chỉ đành xuống dắt ngựa, đi một đoạn nữa, cả ngựa cũng không dắt nổi, tay bất cẩn buông lỏng, hắn và ngựa bị dòng người tách ra.

Lúc này hắn đã biết mình sơ suất, nhưng về lại dịch quán không hề dễ dàng như thế, đám người khóc kêu chạy trốn tựa như thủy triều, hắn bị xô đi đẩy lại, như một chiếc thuyền lá nhỏ, chỉ có thể đi theo dòng người.

Cũng do vận khí của hắn quá kém, dòng người cứ dâng tới nơi này, gặp phải đám hung đồ này.

Hoàn Huyên thấy Trình Trưng mệt mỏi, mắt đỏ vẻ mặt đau khổ, càng giống tiểu tức phụ giận dỗi, trong lòng vui sướng như vào tam phục thiên* được uống nước lạnh, dù là nam tử nào bị tình địch của mình tương cứu, cũng chẳng còn mặt mũi nào để tranh nữa.

(Ji: *ba thời điểm nóng nhất trong năm)

Hắn đắc ý trong lòng, trên mặt lại càng ra vẻ vân đạm phong khinh, hơi nâng cằm, vờ vịt nói; "Ngươi có sở trường của ngươi, nên giúp nàng ở mặt khác."

Trình Trưng sững người, cười chua xót, cúi gập người nói: "Tại hạ bị nhất diệp chướng mục, nhận được điện hạ chỉ bảo."

Khoảnh khắc hắn được Hoàn Huyên cứu liền biết mình đã thua, nhưng lúc này hắn mới biết được mình thua triệt để đến thế nào.

- --

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi