HÓA RA CHÓ CON LÀ CHÓ SÓI

Dịch: Duật Vân Ngữ Yên

3.

Mưu Vũ Hàng nhớ rất rõ ngày hôm đó là sinh nhật của chị gái mình. Nhóm bạn thân từ nhỏ của chị, toàn những người chuyên ăn chơi nhảy múa, đã tổ chức một buổi tiệc thâu đêm suốt sáng.

Nhìn lại bản thân, từ nhỏ Mưu Vũ Hàng chỉ thích đọc sách, thậm chí còn muốn vùi mình mãi trong những kệ sách cao ngất. Nơi cậu yêu thích nhất chính là thư viện. Dù cùng nằm trong một vòng bạn bè, cậu chưa bao giờ hứng thú với lối sống tiệc tùng của họ.

Nhưng sinh nhật chị gái thì không thể từ chối. Không muốn làm chị mất vui, Mưu Vũ Hàng đành đồng ý đến buổi tiệc. Cả nhóm kéo nhau rầm rộ đến căn biệt thự mới tậu của ba một người bạn trong nhóm để quậy tưng bừng.

Mưu Vũ Hàng không biết chơi bài, Na Vi ngồi bên cạnh hướng dẫn từng bước. Mưu Vũ Hàng không uống được rượu, Na Vi liền thay cậu uống hết mọi ly. Mưu Vũ Hàng chỉ muốn yên tĩnh đọc sách, Na Vi nhanh chóng giục Mưu Lam Thiên cắt bánh sinh nhật, ăn xong thì để cậu lên tầng hai về phòng đọc sách.

Cả đám chọc ghẹo Na Vi: "Nhóc Hàng đã có chị ruột, sao cậu còn làm bảo mẫu nữa thế?"

"Trái tim từ mẫu không được à?" Na Vi giơ một chai rượu lên, quay sang Linh công tử, kẻ đang cười trêu cô:

"Đừng lắm lời, uống hơn được tôi thì cứ việc cười ha hả!"

Tiếng cười nói vang dội cả tầng dưới. Mưu Vũ Hàng, ở tầng trên, lại như cách biệt thế giới. Cậu hoàn toàn không để tâm đến sự ồn ào bên dưới, say sưa đọc sách đến khuya rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Không ngờ, sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, bàn tay cậu lại chạm vào một thứ mềm mại, khiến cậu giật bắn mình. Định thần nhìn kỹ, hóa ra là khuôn mặt đang say ngủ của Na Vi.

Trái tim Mưu Vũ Hàng đập thình thịch. Cố trấn an bản thân, cậu nhìn lướt qua cả hai, quần áo vẫn chỉnh tề, không có gì bất thường, mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu định lay cô dậy, nhưng khi ngón tay vừa chạm vào gương mặt mịn màng, tươi tắn của cô, nhìn thấy đôi mày cô khẽ nhíu lại, cậu bỗng dưng không nỡ.

Thế là, Mưu Vũ Hàng nằm nghiêng, lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ của Na Vi suốt gần một tiếng đồng hồ. Đến khi cô khẽ mở mắt, chậm rãi tỉnh dậy, mới nhẹ nhàng nói:

"Chào buổi sáng." Na Vi bình thản chào cậu như chẳng có chuyện gì xảy ra.

"Chào buổi sáng, ừm... chị không giải thích gì sao? Tại sao chị lại ở trên giường của em?"

Na Vi yếu ớt đảo mắt lên trời, rồi thở dài: "Em ra ngoài nhìn thử xem, đây là phòng 206 bên phải cầu thang."

"Nhưng em cũng được thông báo là phòng 206 mà?" Mưu Vũ Hàng ngơ ngác đáp lại, vẻ mặt đầy bối rối.

Nhìn dáng vẻ vừa ngây ngô vừa đáng yêu của cậu, Na Vi không nhịn được vươn tay vỗ nhẹ lên đầu cậu: "Cậu nhóc, phòng của chị ở bên phải, còn phòng của cậu là 206 bên trái. Nam trái, nữ phải, hiểu chưa?"

Na Vi chống trán, không khỏi cảm thán trong lòng: *Trời đất ơi, không lẽ học hành nhiều quá mà bị lú luôn rồi sao?*

Khuôn mặt trắng trẻo của Mưu Vũ Hàng thoáng chốc đỏ bừng, lúng túng phân trần: "Ai mà lại rảnh rỗi bày ra cái thiết kế kỳ quặc này cơ chứ!"

"Ngoài cái tên rỗi hơi Linh công tử kia, còn có thể là ai nữa? Đây là biệt thự ba cậu ấy tặng trước kỳ thi đại học, xem như động viên tinh thần, hy vọng cậu ta thi một phát thành công, làm chú ngựa ô vượt lên dẫn đầu."

Mưu Vũ Hàng vừa vội vàng xin lỗi vừa lo lắng hỏi Na Vi: "Giờ phải làm sao đây? Nếu em đi ra mà bị ai bắt gặp thì có ảnh hưởng gì đến chị không?"

Na Vi nhìn dáng vẻ hoảng loạn của cậu nhóc trước mặt, không nhịn được mà phá lên cười. Đôi mắt lóe lên ý cười ranh mãnh, cô cẩn thận quan sát cậu từ trên xuống dưới, như đang đánh giá.

"Mưu Vũ Hàng, em dậy trước chị, nhìn thấy có người nằm bên cạnh mà không gọi dậy, là sao?" Na Vi tràn đầy tò mò hỏi, rồi như chợt nảy ra ý nghĩ tinh nghịch, cô chậm rãi nghiêng người, tiến sát lại gần cậu. Đôi môi đỏ mọng ghé sát bên tai cậu, khẽ thì thầm, hơi thở ấm áp phả vào tai: "Không lẽ chị không đủ hấp dẫn sao?"

Na Vi nhìn thấy đôi tai của Mưu Vũ Hàng lập tức đỏ ửng lên, như thể đang bốc hơi, đầu ngón tay cô chỉ muốn chạm vào để cảm nhận xem nó có nóng thật không.

Mưu Vũ Hàng như một chú thỏ nhỏ bị hoảng sợ, vội vàng đưa tay đẩy cô ra. Na Vi bị mất thăng bằng, suýt chút nữa thì lăn thẳng xuống mép giường.

Hốt hoảng, Mưu Vũ Hàng lập tức đưa tay kéo cô lại, giọng nói mềm mỏng hỏi: "Không sao chứ? Chị có bị trật chỗ nào không?"

Na Vi bĩu đôi môi đỏ mọng, nhưng tay thì chẳng nể nang gì, vươn tay nhéo mạnh vào tai cậu, khiến nó càng đỏ hơn: "Em dám đẩy chị hả? Chị nửa đêm về, thấy em ngủ ngon lành trên giường của chị, còn tốt bụng không đá em xuống đất, để em ngủ yên đến sáng. Thế mà bây giờ em trở mặt không nhận người quen, còn định đẩy chị xuống giường. Cậu nhóc, em muốn phản bội lại lòng tốt của chị sao?"

"Em nhận lỗi của mình...Em nhận lỗi của mình...Đừng giận, em chịu trách nhiệm không được sao?"Mưu Vũ Hàng chịu đựng cơn đau dữ dội ở lỗ tai xoa dịu cơn giận dữ của Na Vi.

Không ngờ Na Vi lại càng nhéo mạnh hơn, giọng nói đầy trêu chọc: "Em đòi chịu trách nhiệm cái gì mà chịu trách nhiệm? Chúng ta có làm gì đâu. Đồ nhóc con! Ngủ trên giường của chị thì thôi cũng được đi, mà còn muốn nhân cơ hội này để biến quan hệ thành thật à?"

Mưu Vũ Hàng nghe thấy câu này, không chỉ hai tai đỏ rực, mà cả mặt, cổ cũng đỏ bừng lên, giống hệt như đang khoác một chiếc khăn voan đỏ trên đầu.

Na Vi lúc này mới ý thức được câu nói vừa rồi của mình có phần quá đà, nhưng khi nhìn thấy phản ứng ngại ngùng đầy đáng yêu của cậu, lòng cô cũng không khỏi rung động. Trái tim đập liên hồi, eo nhỏ mảnh khảnh vẫn bị cậu chàng giữ chặt trong tay.

"Thả tay ra! Em còn chưa ôm đủ à?" Na Vi đỏ bừng mặt, cúi đầu gạt tay Mưu Vũ Hàng đang vòng qua eo mình, giọng nói pha chút hờn dỗi. "Nhanh ra ngoài đi, nếu không lát nữa mọi người dậy hết, cái tin đồn "ngoài ý muốn" này mà bị họ đồn đại thì không biết sẽ thế nào đâu."

Mưu Vũ Hàng lập tức thu tay về, động tác nhanh như thể vừa chạm phải bàn là nóng bỏng.

Na Vi nhìn cậu luống cuống bước xuống giường, thậm chí còn xỏ giày nhầm cả hai bên. Cậu chộp lấy áo khoác, định bước ra ngoài, nhưng ngay trước khi mở cửa lại ngoái đầu nhìn cô thật sâu.

Ánh mắt của chàng trai ấy, như ẩn chứa ngọn lửa, bùng lên mạnh mẽ bao trùm lấy toàn thân cô. Nó giống như ánh nắng ban mai, mang theo một sự ấm áp và sức sống mãnh liệt, khiến Na Vi đứng đó mà ngỡ như thời gian ngừng lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi