HÓA RA ĐÃ BẢY NĂM



Hứa Mỹ Nhã như cái xác không hồn ngồi phịch xuống so pha ,đánh cũng đánh ,chửi cũng chửi rồi, giờ bà không còn sức để làm gì cả .Thấy chị mình im lặng Hứa Minh ngồi xuống kế bên nắm chặt tay bà.

\-" Chị ..em xin chị cứu em được không? ,em không muốn đi tù ..Chị ..theo thông tin cho biết Phương Chấn Vũ đã về nước ..em cầu xin chị đi nói với anh rể giúp em được không ?Dù gì anh rể cũng là..... "

\-" Đủ rồi ..Cậu điên hả .Cậu nghĩ Phương Hải sẽ giúp chúng ta sao ? Ông ta không điên mà đi giúp một người phá hoại tài sản của ông ta"

Hứa Minh như chết ngồi, sao đó ông nghĩ cái gì đó ,lại chụp tay Hứa Mỹ Nhã đôi mắt hoang mang nhưng mang chút gì đó gian xảo nhìn bà.

\-" Chị..số tiền em lạm dụng đối với chúng ta là nhiều,nhưng đối với anh rễ như hạt cát trên sa mạc "


Hứa Nhã nhìn ông lạnh giọng.

\-"Ý cậu là sao?"

\-" Chị .Trên đời này chỉ còn hai chị em ta nương tựa nhau mà sống ,em biết chị sẽ không muốn em lâm vào chỗ chết....Chị chỉ còn rút một ít tiền tiết kiệm của anh rễ để em bù vào công quỹ là được"

\-" Không ..không..được,tôi làm sao có thể làm được việc đó , cậu đừng hại tôi"

\-" Chị ...em cầu xin chị . Chị có thể làm ..chị chỉ cần lấy được con dấu đỏ của anh rể là mọi việc đều dễ dàng..Anh rể nhiều tiền như thế ,anh ấy sẽ không biết được đâu với lại khi nào em kiếm đủ số tiền chúng ta sẽ trả lại cho anh rể ,lúc đó chẳng ai biết "

Hứa Mỹ Nhã đứng bật dậy lùi về sau.

\-" Không ...Không.... Phương Hải mà biết ông ấy sẽ không tha thứ cho tôi"

Hứa Minh quỳ xuống ôm chân bà ,bật khóc nức nở.

\-" Chị em xin chị..nếu chị không cứu em nữa em chỉ còn con đường chết mà thôi..chị ơi...huhu"

Hứa Mỹ Nhã ngẩng mặt nhìn lên trần nhà lấy tay lau nước mắt sau đó bà nhắm mắt lại như lấy hết can đảm quyết định một việc gì đó rất hệ trọng.

\-" Cậu đứng lên đi ,để từ từ tôi tìm cách "


Hứa Minh mừng rỡ như nhặt được vàng.

\-" Cám ơn chị...Chị sẽ giúp em đúng không?"

Bà im lặng một hồi sau đó lên tiếng.

\-" Ba ngày nữa là ngày ra mắt sản phẩm mới của công ty.Buổi tiệc ngày hôm đó nhiệm vụ của cậu là làm sao cho Phương Hải tối đó ngủ thật ngon giấc...Cậu hiểu ý tôi chứ"

Bà nhìn ông trao đổi bằng ánh mắt với nhau.

\-" Em biết phải làm sao ? Chị cứ yên tâm"

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

Tại nhà hàng sang trọng ,trong một góc có hai cô gái xinh đẹp đang trò chuyện.

\-" Cậu còn dám tìm mình ,mình không có đứa bạn trọng sắc khinh bạn như cậu"

Khiết Tâm cười hi hi ,đưa ra khuôn mặt vô tội nhìn Bối Như

\-" Cậu đừng giận mình mà,trong lòng mình cậu là số một"


\-" Hừ.Số một mà qua đó gần một tháng gọi về cho mình có một lần.Số một mà kết hôn không cho mình biết,số một mà vừa về là dọn đi sống với Phương Chấn Vũ .Cậu nói xem có người bạn nào như cậu không?"

Khiết Tâm nuốt nước miếng ,chột dạ xấu hổ ,mím môi mở to đôi mắt to tròn lên nhìn Bối Như.Đâu phải là lỗi của cô nha ,tại ông chồng nhà cô đấy thôi.Kết hôn bất ngờ đến cô còn không biết nữa mà ,còn chuyện chuyển về nhà ở với anh ,từ lúc họ xuống máy bay anh đã áp giải cô về biệt thự của anh ,cô nói sợ Bối Như sẽ giận để cô ở với Bối Như vài ngày giải thích cho ấy hiểu ,mọi ý kiến của cô đều vô hiệu lực .

Về nước hai ngày anh đều ở nhà với cô ,không cho cô ra đường ,hôm nay anh mới chịu đi làm cô mới có cơ hội ra khỏi cửa .

\-" Cậu đừng giận mình mà ,đến ngày cưới

mình còn không biết đến khi bị áp giải đến lễ đường mình mới biết ,còn nữa không phải mình không muốn ở chung với cậu tại..Chấn Vũ không cho ...mình có nói thế nào đều vô hiệu lực .."

Nhìn khuôn mặt tội nghiệp ,đang cố giải thích ,thật sự Bối Như chỉ làm mình làm mảy cho có ,chứ cô vui mừng dùm Khiết Tâm còn không kịp sao giận cho được.Nhìn xem mới một tháng mà Phương Chấn Vũ đã nuôi Khiết Tâm trắng trẻo , có da có thịt hơn rất nhiều, da dẻ hồng hào trắng mịn,nhìn vô ai mà không yêu cho được.Chỉ thầm mắng mình tiếp tay cho giặc đem Khiết Tâm nhà cô gả bán cho hắn lúc nào không hay.Haiz.. cô thở dài trong lòng..Lấy tay nhéo mặt Khiết Tâm nở nụ cười rạng rỡ.

\-"Thôi được rồi cậu đừng chưng bộ mặt này ra với mình ,nhỡ đâu ông chồng cậu không biết tưởng mình đang ức hiếp vợ anh ta nữa"




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi