Thời tiết đầu thu thường có những cơn mưa bất chợt.Khiết Tâm từ trong trường đi ra,lúc sáng đi học thấy trời vẫn trong xanh,sau bây giờ mây đen lại kéo tới ,đỗ mưa lớn thế này...Cô lấy tay che đầu chạy nhanh ra cổng,phải đi thêm hai mét nữa mới tới trạm xe bus...
Khiết Tâm chạy nhanh,đang giơ tay qua đường thì từ xa môt chiếc xe hơi sang trong chạy qua " Ào.."
Bao nhiêu nước dơ ổ gà trên đường đều văng lên ướt hết quần áo Khiết Tâm...Cô chỉ biết la lên trong tuyệt vọng..Nhìn lại quần áo trên người ướt đẫm,cả khuôn mặt và đầu cũng không tránh khỏi.Khiết Tâm ão não thật sự cô rất muốn bật khóc...Hình dạng như vậy cô còn phải đi làm thêm thì phải làm sao đây,hôm nay phải mất một buổi kiếm tiền...Cô lau nước trên mặt nhưng làm thế nào cũng không lau hết được ,Đang bực bội không biết phảo làm sao? Khiết Tâm thấy chiếc xe vừa rồi quay lại.Cô nói thầm trong lòng được lắm gây chuyện lại bỏ chạy luôn.Bây giờ cô có nơi để xả cơn tức.Cô hùng hồn đi qua ,người trên xe cũng bước xuống.Là một thanh niên cao gầy trên tay còn cầm cây dù che khuất mặt..Đến khi tiến đến gần Khiết Tâm nói lớn...
\-" Anh chạy xe kiểu gì thế..anh...."
Tiếng nói bỗng im bật khi thấy rõ người đó.Thì ra là anh ,Phương Chấn Vũ anh ta rất nổi tiếng trong trường ,là nam thần trong lòng các cô nữ sinh trường cô...Nhưng sao bỗng nhưng đối mặt với anh cô lại sợ chứ.Khiết Tâm chân mài nhíu chặt vẻ mặt rất tức giận nhưng lời nói ra nhẹ như bông,chẳng có chút sát thương gì với người đối diện cả.
\-" Anh chạy xe phải nhìn đường chứ..Anh làm tôi ướt hết rồi"
Phương Chấn Vũ nhếch môi thì ra là cô ,anh biết mặt cô nhưng chỉ là không biết tên....Cô là cô gái ngủ gục trong giờ thuyết giảng của anh lần đó..Trường anh có phong trào là khi các tân sinh viên mới vào sẽ có những buổi tọa đàm giao lưu nghe các cựu sinh viên thuyết giản và cùng nhau giao lưu trao đổi.Trong khi bao cô gái trong trường lắng nghe anh nói ,hết tiết giao lưu chờ được nói chuyện xin số điện thoại của anh ,còn cô từ đầu đến cuối..là ngủ cho đến khi bạn bè gọi dậy vì hết giờ thì lật đật ôm túi xách bỏ đi ,Không ngờ hôm nay lại gặp cô trong tình huống này..Dù bộ dạng lắm lem,ướt sủng nước mưa..Giờ anh mới nhìn kĩ khuôn mặt của cô,nhỏ nhắn thanh tú,rất xinh đẹp ,không hề trang điểm ,một khuôn mặt sạch sẽ không chút son phấn,vẻ thu hút người ta nhất là đôi mắt đen láy to tròn lông mi còn rất dài vừa đáng yêu vừa ngây thơ.nhưng sau này anh mới biết cô còn có nụ cười rất đẹp..Chuyển tầm mắt xuống thân thể cô..Vóc dáng mãnh khãnh nhưng vòng nào ra vòng đó,vì bị ướt nên chiếc áo sơ mi dính vào người anh còn thấy được chiếc áo ngực màu trắng ẩn hiện,phía dưới là đôi chân thon dài ,cô không cao lắm nhưng thân hình rất đẹp...Mắt thấy Phương Chấn Vũ nhìn chằm chằm vào người mình Khiết Tâm cũng nhìn theo ,cô hoảng hốt lấy túi xách che lại..mặt ửng hồng .Phương Chấn Vũ đưa dù cho Khiết Tâm ,cô không hiểu ý anh nhưng vẫn cầm lấy ,anh cởi áo ngoài mình ra khoác lên người cô,Khiết Tâm ngạc nhiên nhìn anh..Mặt Phương Chấn Vũ không cảm xúc giọng trầm ấm vang lên
\-" Lên xe..Tôi đưa em đi"
\-" À..không cần tôi tự đi xe bus được rồi..."
\-" Tôi không rãnh ở đây dầm mưa với em...lên xe.."