HOÁ RA ĐÃ YÊU



"Bác sĩ bảo thể trạng của Ngọc Khuê dần đi vào ổn định rồi nhưng dường như cô ấy không muốn tỉnh lại."
Nghe vậy ông Trịnh chỉ biết thở dài.

Im lặng một lúc, ông nói: "Nếu...!bố chỉ nói là nếu thôi, tình trạng này của con dâu kéo dài thêm một thời gian nữa thì con định cứ ở lại bệnh viện mãi sao? Suốt ngày bỏ bê công việc nà ở đây buồn rầu hay sao?"
Trịnh Đình Vũ quay lại nhìn bố mình, hắn không nói gì.

Ông Trịnh thấy vậy tiếp tục nói: "Con đừng quên cái Khuê cực ghét những người bi luỵ bỏ bê công việc của mình.

Giờ con đang trong tình trạng đó đấy, muốn nó tỉnh dậy và nhìn thấy một người chồng bất tài vô dụng sao?"
Đến từng chữ cuối cùng, ông Trịnh nâng cao giọng lên cho thây ông rất không hài lòng, tức giận với việc làm của con mình.

Đau khổ ông có thể hiểu và cảm thông cho nó nhưng cứ thế mà lụi bại, nhấn chìm bản thân trong bóng tối buồn đau thì vô cùng đáng lên án.

"Bố cho con một đêm nay và cả ngày mai suy nghĩ, tối mai báo lại cho bố quyết định của con còn đến công ty làm việc nữa hay không? Nếu vẫn tiếp tục duy trì tình trạng này, viết đơn từ chức đi là vừa."
Nói xong, ông Trịnh đi thẳng ra cửa về luôn không chờ đợi câu trả lời từ con trai.

Trịnh Đình Vũ ngồi ở ghế sofa im lặng một lúc lâu rồi hắn đứng dậy, tiến về phía giường bệnh.

Hắn đưa tay gạt vài sợ tóc trên trán Ngọc Khuê ra, cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô.

Trịnh Đình Vũ duy trì tư thế đó, cúi xuống quan sát Ngọc Khuê ở khoảng cách gần.
"Anh không muốn trở thành thằng chồng vô dụng nhưng cũng rất muốn là người đầu tiên ở bên em khi em tỉnh lại.

Anh phải làm như thế nào đây, vợ à?" Tiếng thở dài nặng nề kéo theo tâm trạng hắn trùng xuống.
[...]
Sau một ngày một đêm suy nghĩ, Trịnh Đình Vũ gọi cho bố để nói về quyết định của mình.
"Bố gửi cho con tài liệu cần xử lí và bảo cậu thư kí báo cáo lại cho con tình hình công ty mấy ngày vừa qua đi."
Cuộc gọi này của con tai khiến ông Trịnh vui mừng biết bao, ông gật đầu đồng ý ngay.

Trước khi cúp máy, ông trấn an Trịnh Đình Vũ:
"Đừng quá lo lắng, con dâu sẽ vì con mà tỉnh lại thôi.

Từ mai ban ngày mẹ con sẽ tới bệnh viện nên con cứ yên tâm đi làm đi."
"Con biết rồi.

Bố ngủ sớm đi."
[...]
Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng bước vào phòng bệnh, theo sau bà ta là người bác sĩ những ngày qua phụ trách theo dõi tình hình Ngọc Khuê.

Người phụ nữ đó đã bước sang tuổi 50 nhưng từ dáng người đến khuôn mặt khó mà thấy được dấu vết của năm tháng.

Những thứ hàng hiệu trên người phụ nữ ấy là vũ khí lợi hại che đi tuổi tác thật của bà.
Bà ta tiến lại phía gần giường bệnh, tháo mắt kinh đen thời trang xuống, đôi mắt được kẻ thêm đường eyeliner trông càng trở nên sắc lẹm.


Bà ta nhìn Ngọc Khuê đang nằm trên giường bệnh, mặt không rõ cảm xúc buồn đau hay vui mừng, quay ra nói với người bác sĩ phía sau:
"Những ngày qua con bé vẫn nằm như vậy sao?"
"Đương nhiên.

Thuốc kia bà đưa cho tôi quả thật hàng tốt, cô ta vẫn chưa thể tỉnh lại nếu không có thuốc giải." Người bác sĩ nhếch môi cười khỉnh.
"Cho con bé tỉnh lại đi, ngủ vậy đủ rồi.

Tôi còn rất nhiều việc cần nó phải làm."
Nói xong người phụ nữ đó ném cho bác sĩ một lọ thuốc không nhãn dán.

Người bác sĩ lấy kim tiêm rút hết thuốc trong lọ ra rồi tiên vào tay Ngọc Khuê.

Xong xuôi, ông dọn dẹp hết tất cả, vỏ lọ thuốc cho vào túi áo cầm về.
"Cần có thời gian để thuốc giải ngấn vì cô ta hôn mê đã một tuần rồi.

Tầm chiều nay bà quay lại là có thể thấy cô ta tỉnh dậy."
Người phụ nữ gật đầu, đeo lại mắt kính của mình lên chuẩn bị ra về.

Trước khi bước ra khỏi cửa, bà ta quay lại nhắc nhở ông bác sĩ kia: "Hãy chắc chắn thời điểm tôi đến con bé đã tỉnh lại và không có bất kì ai ở bên cạnh nó."
[...]

Tối hôm đó Trịnh Đình Vũ xong việc ở công ty liền trở về luôn bệnh viện.

Quần áo hắn đã thay ở phòng nghỉ tại công ty còn cơm nước đã được mẹ hắn cho người mang đến bệnh viện.

Sau một tuần không đi làm, việc ở công ty dù được bố hắn xử lí một phần nhưng vẫn còn rất nhiều hợp đồng và tài liệu cần xem xét, thậm chí cômg ty hắn đang trong thời gian mở rộng sang kinh doanh một mảng khác nên công việc bận rộn hơn hẳn.
Nhưng Trịnh Đình Vũ không giống như lúc trước, tăng ca đêm muộn ở công ty để hoàn thành nốt công việc mà giờ hắn cầm tài liệu về đến bệnh viện xử lí.

Công việc quan trọng nhưng Ngọc Khuê đối với hắn cũng quan trọng không kém, hắn không muốn khi Ngọc Khuê mở mắt dậy, người đầu tiên ở bên cạnh cô không phải là hắn, sợ rằng người ở bên cạnh cô lúc cô biết tin tức về đứa con cũng không phải hắn.
Trịnh Đình Vũ bước vào thang máy đi lên tầng 16, thang máy vừa mở ra, thấy phòng bệnh Ngọc Khuê vẫn mở còn có rất nhiều người đứng ở ngoài canh cửa nữa.

Dường như cảm nhận thấy điều chẳng lành, Trịnh Đình Vũ bướ nhanh về phía cửa phòng, không nói không rằng đi thẳng vào bên trong thì nghe thấy giọng nói nghiêm nghị của bố mình ra lệnh cho thuộc hạ:
"Kiểm tra camera an ninh cho tôi, một người bệnh cho dù vừa mới tỉnh lại cũng không đủ sức để bỏ chạy như vậy.

Chắc chắn có kẻ bắt cóc.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi