HÓA RA NAM THẦN CỦA TRƯỜNG LÀ BỐ CỦA CON TÔI

Chuyện vô tình bắt gặp Lâm Khả Tinh vẫn khiến Giang Nhược Kiều canh cánh trong lòng, ôm suy nghĩ thêm một việc chi bằng bớt một việc, cô tìm gặp người đã chụp bức ảnh trước đó để người này tiếp tục theo dõi Trần Uyên. Cũng vì gặp phải Giang Nhược Kiều nên chỉ trong phút chốc ngắn ngủi, tâm tình Lâm Khả Tinh đã rối như tơ vò, chưa tìm được Tưởng Diên mà đã vội vã rời khỏi đại học A. Cách đây không lâu, vì bị bạn cùng lớp dọa dẫm tống tiền, cô ta vừa bực bội vừa sợ hãi, không biết phải tìm ai. Một ngày nọ, khi cô bạn học kia mang theo lòng tham không đáy tới vòi vĩnh cô ta một lần nữa, cô ta thấy cô bạn này quá phiền phức, không thể chịu đựng nổi nữa, và, trong cơn nóng giận, cô ta đã gọi điện cho Trần Uyên, kể hết đầu đuôi câu chuyện cho gã, lúc ấy gã an ủi cô ta, bảo cô ta đừng buồn bực vì chuyện này, gã sẽ nghĩ cách giải quyết.

Kết quả là, hai ngày sau, bạn học kia không còn đến lớp nữa, nghe nói là đi du lịch với bạn trai.

Nếu là trước đây, nhất định Lâm Khả Tinh sẽ chẳng quan tâm đến chuyện của bạn học, nhưng cô ta lại nhớ đến lời Trần Uyên nói, bất chợt, trong đầu cô ta lóe lên rất nhiều phỏng đoán. Cô ta rất muốn hỏi Trần Uyên, liệu có phải gã đã làm ra chuyện gì xấu rồi hay không, nhưng mỗi lần cô ta gọi điện cho gã và được gã bắt máy, cô ta lại lập tức cúp máy luôn.

Cô ta hơi sợ Trần Uyên.

Thậm chí cô ta còn nghĩ đến chuyện bôi đen Giang Nhược Kiều lần trước, có phải cũng là do gã làm hay không…

Cô ta muốn nói cho mẹ nghe, nhưng gần đây mẹ cô ta đang bận sứt đầu mẻ trán vì chuyện cô ta ra nước ngoài.

Bố và hai anh trai cô ta còn ra lệnh cho cô ta không được qua lại với Trần Uyên nữa.

Vào thời điểm này, người Lâm Khả Tinh nghĩ tới và ỷ lại nhất vẫn là Tưởng Diên. Anh Tưởng Diên của cô ta thông minh như vậy, nhất định là anh ta sẽ nghĩ ra biện pháp giải quyết êm đẹp chuyện này! Đúng là cô ta rất ghét việc bạn học nữ kia tống tiền cô ta hết lần này đến lần khác, nhưng cô ta chỉ hy vọng cô bạn này đừng đến làm phiền cô ta, đừng uy hiếp cô ta nữa mà thôi, chứ chưa bao giờ nghĩ tới việc muốn làm hại cô bạn ấy.



Khi họ rời khỏi thư viện, vừa hay cũng đã đến giờ ăn trưa, Giang Nhược Kiều đã hẹn đi ăn với hội chị em cùng phòng, Lục Dĩ Thành thì đã có hẹn với Vương Kiếm Phong. Hai người tạm biệt nhau ở lối vào thư viện, chẳng ngờ rằng, hai mươi phút sau lại gặp lại nhau ở căn-tin.

Thật ra, mỗi lần nhìn thấy Giang Nhược Kiều và mấy cô cùng phòng của cô, Lục Dĩ Thành sẽ cảm thấy hơi xấu hổ.

Chủ yếu là vì mấy cô bạn cùng phòng của cô… luôn dùng ánh mắt đánh giá mà quét qua anh một lượt từ đầu tới chân, điều này khiến anh rất lúng túng, anh có cảm giác ánh mắt của họ là tia X-quang.

“Xấu hổ rồi, xấu hổ rồi kìa.” Vân Giai nhìn theo bóng lưng chạy trối chết của Lục Dĩ Thành, trêu chọc: “Chuyện gì thế này, nam thần của chúng ta dễ mắc cỡ đến vậy sao? Cũng không biết chào hỏi chúng ta một tiếng nữa.”

Giang Nhược Kiều nghiêng đầu, dùng gương mặt vô cảm nhìn cô nàng: “Ai bảo mấy cậu luôn nhìn cậu ấy bằng ánh mắt mẹ vợ nhìn con rể làm gì.”

Cao Tĩnh Tĩnh ho nhẹ một tiếng: “Chúng ta nên kiềm chế một chút thì hơn, người nào không biết còn tưởng ký túc xá của chúng ta là cái ổ lưu manh, nhìn đến mức dọa sợ cả nam thần…”

“Ổ, lưu manh cái gì cơ chứ.” Lạc Văn sửa lại: “Chúng ta phải là cái Động Bàn Tơ mới đúng!”

Bốn nữ sinh chụm đầu ghé tai líu ríu buôn chuyện.

Sau khi Lục Dĩ Thành ngồi xuống, nhìn thấy người đối diện là Vương Kiếm Phong, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Vương Kiếm Phong nói đùa: “Là ai khiến cậu để lộ vẻ thoát chết trong gang tấc thế hả? Là ai đấy?”

Lục Dĩ Thành: “…”

Anh đành bất lực nói: “Không có ai cả.”

Vương Kiếm Phong đứng bật dậy, nhìn quanh nhà ăn một vòng, thấy ngay Giang Nhược Kiều và mấy bạn cùng phòng của cô đang thảo luận xem nên ăn gì, lập tức bừng tỉnh và hiểu ra: “Thì ra là thế, tôi hiểu rồi.”

Cậu ấy trêu chọc anh: “Sếp Lục này, cậu phải quen dần đi, mấy cô ấy đều là người nhà mẹ đẻ của Giang Nhược Kiều cả, là phù dâu trong hôn lễ của cậu đấy, cậu hiểu mà.”

Lục Dĩ Thành ngắt lời cậu ấy: “Hôn lễ với phù dâu cái gì, đừng nói nhảm nữa, không có chuyện gì đâu.”

Vương Kiếm Phong cười to, chợt nhớ ra điều gì đó, huých vai Lục Dĩ Thành một cái: “Cậu còn thất thần ra đấy làm gì, mau qua đó đi. Đưa thẻ cơm của cậu cho Giang Nhược Kiều, để cậu ấy quẹt rồi thay mặt cậu ấy mời mấy cô bạn cùng phòng một bữa.”

Lục Dĩ Thành: “Tôi không đi.”

Anh sợ ánh mắt của mấy cô bạn đó lắm.

Vương Kiếm Phong hận rèn sắt không thành thép: “Cậu cứ như vậy thì sẽ bị hạ thấp điểm xuống đấy, mấy cô ấy sẽ cho rằng cậu đúng là cái người chẳng có mắt nhìn. Đi nhanh đi, tôi hỏi cậu này, cậu có muốn theo đuổi được Giang Nhược Kiều không?”

Lục Dĩ Thành im lặng.

“Nếu muốn thì đi nhanh đi.” Vương Kiếm Phong vẫn liên tục để mắt đến nhóm Giang Nhược Kiều: “Đợi mấy cô ấy quyết định xong xuôi món ăn mà họ muốn ăn thì cậu sẽ toi công, vụt mất cơ hội để lấy lòng đấy, chớp lấy thời cơ đi.”

Cuối cùng, Lục Dĩ Thành vẫn đứng dậy, anh cầm thẻ cơm của mình, bước đến bên cạnh Giang Nhược Kiều.

Giang Nhược Kiều: “?”

Ba cô bạn cùng phòng: “Hì hì hì.”

Lục Dĩ Thành hít một hơi thật sâu, chìa thẻ cơm ra trước mặt cô.

Giang Nhược Kiều mỉm cười nhìn anh: “Cậu làm gì vậy?”

Lục Dĩ Thành: “Cậu có thể quẹt thẻ cơm của tôi. Muốn ăn gì thì cứ quẹt.”

Anh nói xong câu này, Giang Nhược Kiều thấy hơi sai sai: Người biết thì còn nhìn ra đây là thẻ cơm, người không biết thì sẽ tưởng anh đưa cho cô một chiếc thẻ thông hành đen đấy.

Oán thầm trong lòng như vậy thôi nhưng Giang Nhược Kiều vẫn nhận lấy tấm thẻ, khỏi cần nghĩ cũng biết đây chắc chắn là kiến nghị của người khác. Lục Dĩ Thành thở phào nhẹ nhõm, chưa nhìn đám Vân Giai lần nào mà đã xoay người nhanh chóng rời đi. Như thể anh chỉ tới để đưa cho cô một tấm thẻ cơm mà thôi. Vân Giai dựa sát vào người Giang Nhược Kiều, dùng giọng điệu rất khoa trương mà nói: “Đúng là thẻ cơm của Lục Dĩ Thành rồi này, vậy mà tớ lại có thể nhìn thấy tấm thẻ cơm của cậu ấy, cậu ấy có ý muốn mời chúng ta một bữa hả?”

“Hôm nay tớ phải gọi mấy món đắt đắt một chút mới được!”

Giang Nhược Kiều vội vàng nhét thẻ vào trong túi áo khoác, nghiêm nghị nói: “Không phải cậu vừa nói muốn mì thịt hầm sao? Đi, đi mua.”

“Thôi nào, thôi nào.” Vân Giai và Lạc Văn liếc mắt ra hiệu với nhau, hai người lần lượt bắt bí cô: “Mì thịt hầm có tốn bao nhiêu đâu, vừa nãy Lục Dĩ Thành nói cái gì ấy nhỉ?”

Lạc Văn tiếp lời: “Cậu ấy nói là muốn ăn gì thì cứ quẹt.”

Ba người quấn lấy Giang Nhược Kiều, nhất quyết muốn chọn món đắt nhất.

Quen biết nhau lâu như vậy, cùng phòng cũng hơn hai năm rồi, có ai không hiểu tính tình của nhau đâu chứ. Nếu Giang Nhược Kiều không có ý đó với Lục Dĩ Thành thì cô sẽ không cùng anh đến thư viện ôn bài, huống chi cô còn nhận thẻ cơm của anh. Nếu Lục Dĩ Thành có khả năng trở thành bạn trai của một người đẹp trong ký túc xá của bọn họ, vậy các cô còn cần phải khách sáo với anh hay sao? Còn cần phải tiết kiệm tiệm cho anh á hả? Tất nhiên là không cần rồi.

Ở bên kia, Lục Dĩ Thành vừa về chỗ cũ, Vương Kiếm Phong đã hỏi dồn dập: “Sao rồi sao rồi, cậu ấy có nhận thẻ cơm không?”

Lục Dĩ Thành ngồi xuống, nghi ngờ nhìn Vương Kiếm Phong: “Sao cậu lại kích động thế?”

Vương Kiếm Phong để tâm tới chuyện này hơi nhiều rồi.

Vương Kiếm Phong sửng sốt, sau khi kịp hiểu ra thì lại nghiêng người: “Chẳng lẽ cậu cho rằng tôi có ý gì gì đó với với Giang Nhược Kiều ư?…”

Lục Dĩ Thành cười cười, anh không nói gì.

Vương Kiếm Phong bất lực: “Mặc dù ký túc xá của chúng ta đã có một tiền lệ là cậu, nhưng mà…” Cậu ấy nhấn mạnh: “Nhưng mà, bản thân tôi có ý thức tự giác về chính mình rất cao, cũng biết người biết ta. Người như Giang Nhược Kiều, vừa nhìn đã biết là cả đời này sẽ chẳng có chút liên quan gì đến tôi. Đối với những người như thế, đừng nói tới chuyện theo đuổi, ngay cả chút tâm tư bé mọn nhất tôi cũng chẳng dám có. Tôi ghét nhất là làm những chuyện vô ích.”

Nếu không họ không có mối quan hệ khá tốt, thì sẽ chẳng ai dám mang chuyện “thích cô gái mà bạn chí cốt của mình thích” đi trêu chọc Lục Dĩ Thành.

“Biết rồi.” Lục Dĩ Thành đáp.

Vương Kiếm Phong hắng giọng: “Suýt thì bị cậu lừa cho qua chuyện rồi, cậu ấy có nhận thẻ cơm không?”

Lục Dĩ Thành gật đầu.

Vương Kiếm Phong cười: “Được đấy, được đấy.”

“Gì cơ?”

“Giang Nhược Kiều cũng có ý với cậu.” Vương Kiếm Phong nói.

Lục Dĩ Thành qua quýt: “Đừng nói nhảm.”

Chỉ là một tấm thẻ cơm mà thôi.

Vương Kiếm Phong vặn lại: “Vậy tại sao cậu ấy chỉ nhận thẻ cơm của cậu mà không nhận của tôi?”

Thật ra đây cũng chỉ là câu nói tiếp lời giúp cho đoạn hội thoại được tiếp diễn, Vương Kiếm Phong chỉ đang thấy vui thay cho ông bạn của mình, nào biết rằng, cậu ấy vừa nói xong lời này, Lục Dĩ Thành cũng sững sờ, chậm rãi ngẩng đầu nhìn cậu ấy.

“Cậu có ý gì?”

Vương Kiếm Phong cứng họng: “Tôi không có ý đó đâu, thật sự là không có, không có thật mà!”

Lục Dĩ Thành: “Cậu từng đưa thẻ cơm cho cậu ấy?”

Vương Kiếm Phong: “…”

Sao mình lại cảm nhận được ánh nhìn chằm chằm đầy chết chóc từ sếp Lục thế nhỉ?

Không khoa học, không bình thường.

Rõ ràng sếp Lục là người hiền lành nhất cơ mà.

Cuối cùng, Vương Kiếm Phong phải nói đến nỗi khô hết cả họng mới giải thích rõ ràng được chuyện này. Cậu ấy và Giang Nhược Kiều cùng ở trong hội sinh viên, có lần Giang Nhược Kiều giúp cậu ấy một chuyện nhỏ, lúc đó cũng vừa đến giờ cơm, cậu ấy không rảnh nên đành đưa thẻ cơm cho cô và một em gái khóa dưới khác, xem như mời hai người một bữa, nhưng trong hai người đó, chẳng một ai nhận.

Quả thật là cậu ấy chỉ thuận miệng nói một câu, chẳng qua chỉ muốn ám chỉ chuyện Giang Nhược Kiều nhận thẻ cơm có ý nghĩa gì, không ngờ rằng, sau cùng lại kéo luôn cả mình vào.

Cuối cùng Vương Kiếm Phong bùi ngùi nói: “Sếp Lục à, cậu xong rồi, vừa rồi tôi còn tưởng rằng cậu muốn bụp tôi một trận cơ.”

“Cậu biết chuyện này chứng tỏ điều gì không?” Vương Kiếm Phong lên án: “Chứng tỏ rằng, trong lòng cậu, anh em bạn bè hay huynh đệ gì gì đó đều không quan trọng bằng Giang Nhược Kiều.”



Ngay lúc các sinh viên đang gấp rút ôn tập, làn sóng mang tên “nước đến chân mới nhảy” ập tới, thì, một hôm nọ, chợt rộ lên một tin đồn có thể nói là bùng nổ.

Nghe nói, có một cặp đôi ở một trường nào đó bị bắt cóc, các bạn học tưởng rằng họ đã đi du lịch đâu đó, nhưng phía cảnh sát đã giải cứu họ sau khi nhận được một cuộc gọi nặc danh báo cảnh sát.

Mấy ngày nay, Lâm Khả Tinh đã thấy lo lắng bất an rồi, ngay khi cô ta định lấy hết can đảm để liên lạc với Trần Uyên để ngăn gã lại thì nhóm chat của lớp bắt đầu sục sôi…

“Các cậu nghe nói gì chưa? Cái vụ bắt cóc mà mọi người đang chú ý ấy, nghe nói người bị bắt cóc chính là Tào Phỉ và bạn trai của cậu ấy. Đáng sợ quá đi thôi, nhưng mà, không phải là mới hôm qua Tào Phỉ còn đăng Weibo nói vẫn đang đi du lịch à? Sao lại bị người ta bắt cóc rồi.”

“Đúng rồi, vừa nghĩ thôi mà tớ đã khiếp sợ không thôi, tớ vẫn cho rằng Tào Phỉ đang đi du lịch, đâu ngờ là cậu ấy bị bắt cóc. Có tin đồn là có người muốn “chỉnh” Tào Phỉ và bạn trai của cậu ấy, tình hình mấy ngày qua của hai người họ rất thê thảm.”

“À, tớ cũng nghe nói rồi này, nghe nói hai người họ còn bị chụp khá nhiều loại ảnh ấy ấy… Cảm giác thật đáng sợ, đến tột cùng là ai đã làm ra những chuyện này vậy.”

Tay cầm điện thoại của Lâm Khả Tinh run rẩy.

Cô ta không ngờ được rằng Trần Uyên sẽ làm như thế này!

“Không biết nữa, dù sao thì tớ nghe nói là giờ họ bị giam lại hết rồi, không biết phía cơ quan bên kia có đưa ra thông báo hay gì không, nhưng tớ cứ thấy sao sao ấy, đây là Bắc Kinh cơ mà, người đó cũng to gan quá đi, mà sao Tào Phỉ và bạn trai của cậu ấy lại chọc phải loại người này vậy nhỉ? Bình thường cậu ấy có đắc tội với người nào không nhỉ?”

Lâm Khả Tinh thấy vô cùng sợ hãi.

Cô ta chợt nhận ra rằng, chắc chắn Trần Uyên sẽ bị người ta lôi ra ngoài ánh sáng, không, hẳn là bây giờ Trần Uyên đã bị giam giữ lại rồi.

Chẳng bao lâu sau, người ta sẽ điều tra đến cô ta.

Nhưng sao cô ta giải thích được đây, thật sự là không phải do cô ta sai Trần Uyên làm như vậy, là tự bản thân Trần Uyên muốn làm! Cô ta không biết gì cả!



Khi Giang Nhược Kiều thức dậy vào buổi sáng, cô nghe mấy cô bạn cùng phòng đang thảo luận về chuyện này.

Vân Giai đang lướt điện thoại, chợt, không nhịn được mà phải cảm thán: “Hình như là do một tên phú nhị đại nào đó trả thù, sao tớ cứ thấy cái chuyện này ảo ảo thế nào ấy nhỉ? Mấy tên phú nhị đại này đúng là coi trời bằng vung! Giờ là thời đại nào, xã hội nào rồi, đúng là đáng sợ thật.”

Giang Nhược Kiều xuống giường, bình tĩnh chải tóc, nghe thấy thế bèn trả lời một câu: “Đúng vậy đó, coi trời bằng vung.”

Họ được hưởng thụ nền giáo dục tốt nhất.

Khi vừa được sinh ra, họ đã ở thành Rome [*], cho tới giờ cũng không biết thất bại có mùi vị gì, cũng không hiểu rằng, đối với những người bình thường, cuộc sống này khó khăn đến nhường nào.

[*] Liên quan đến thành Rome, có một câu nói khá nổi tiếng là “Mọi con đường đều dẫn đến thành Rome”. Ngoài những ý nghĩa liên quan đến vị trí địa lý của thành Rome, câu nói này còn mang một hàm nghĩa sâu xa khác, là, ta có thể đi đến thành công bằng nhiều cách, nhiều con đường, nó tuỳ thuộc vào cách thức mà mỗi người chọn lựa. Thành Rome như là thành công mà ta hướng tới, cũng chính là “vạch đích”. Vậy nên, theo mình, ý nghĩa của câu “khi vừa được sinh ra, họ đã ở thành Rome” trong đoạn vừa rồi như để chỉ những người được sinh ra ở vạch đích, thành công chỉ cách họ một cái chạm tay.

Họ sống trong thế giới của riêng mình, coi mình là vua, không chiều theo ý của họ thì tất thảy đều là con sâu cái kiến.

Thế nhưng, họ lại không biết rằng, trên đời này vẫn còn có một câu chuyện ngụ ngôn mang tên “Kiến và voi”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi